Lãnh Thanh

Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong

Buổi tối ăn cơm, vài trang chủ quen tụ lại cùng nhau, vây quanh lửa trại, một bên nói chuyện, một bên ăn cơm. Ngắn ngủn nửa tháng, vài người trẻ tuổi đã thành bằng hữu.

Hôm nay, Tiêu Tư Trinh không có nhưng mọi người cũng không quá để ý.

Lợi hại…… từ buổi sáng mãi cho đến hiện tại…… Không biết Ôn Cô Hồng kia chịu nổi hay không a.

Triệu Phỉ Khanh đang nghĩ ngợi, Tiêu Tư Trinh liền ôm Ôn Cô Hồng chạy như bay tới, Ôn Cô Hồng trên người khoác y phục của Tiêu Tư Trinh. Lúc đi qua không chào ai một tiếng liền bay vào liều của mình.

Âu Dương Hàm Phương, Lãnh Thanh, Triệu Phỉ Khanh, Mạnh Anh Úy cùng nhau ngẩng đầu,“……”

“Ca ca, Tư Trinh vẫn lợi hại như vậy……” Âu Dương Lạc Hinh nói ra một câu kinh người.

“Khụ khụ! Khụ khụ!” Mọi người cùng nhau ho khan. Mạnh Anh Úy vỗ lưng tình nhân mặt hồng thấu trong lòng mình.

“Hàm Phương, các ngươi dường như cùng Tiêu trang chủ rất quen thuộc.” Lãnh Thanh đối Tiêu Tư Trinh thực đau đầu, bởi vì so với Âu Dương Hàm Phương cùng Mạnh Anh Úy bọn họ cũng tính là tương xứng, nhưng chỉ cần đứng cạnh Tiêu Tư Trinh cậu luôn có một cảm giác bị vây ở thế hạ phong, không thể nghi ngờ loại cảm giác này khơi dậy ý đối địch nam tính trong cậu.

“Ngươi cho rằng…… Tư trinh cùng ta ai lớn hơn ai?” Mạnh Anh Úy cười hỏi.

“…… Nhìn qua hẳn là ngươi.” Lãnh Thanh nói thật.

Âu Dương Hàm Phương cùng Mạnh Anh Úy nhìn nhau cười, Âu Dương Hàm Phương tiếp lời,“Lúc chúng ta lần đầu gặp hắn, Tư Trinh vẫn là bộ dáng thế này. Cho tới bây giờ cũng không thay đổi.”

“…… Hắn là yêu quái sao?” Lãnh Thanh nửa thật nửa giả hỏi.

“Ở trong mắt chúng ta hắn là thần.”Thanh âm trung tính xinh đẹp của Thu Thiều Vận vang lên, hai người còn lại gật đầu đồng ý.

“Không chỉ Tư Trinh, Cô Hồng cũng vậy! Hơn nữa a…… Tư Trinh một mực cấm dục, chỉ khi gặp Cô Hồng mới tựa như một con dã thú, bất quá, Cô Hồng mấy năm nay dường như càng thêm ra sức trốn Tư Trinh, cho nên Cô Hồng cũng ngày càng đáng thương. Không biết vì sao…… Ta nói sai gì sao? Ca ngươi lại đánh ta?!”

“Lúc trước chính vì ngươi bậy, mới khiến họ thành như vậy, ta không đánh ngươi đánh ai?”

“Hàm Phương, ngươi càng đánh Lạc Linh sẽ càng ngốc.”

“Tư Trinh?!”

Hỏng rồi, vừa rồi sau lưng hắn nói vậy, hắn rốt cuộc nghe được bao nhiêu a?

“Tư Trinh…… Cô Hồng, không sao chứ?” Âu Dương Hàm Phương lập tức nói sang chuyện khác.

“………… Không có gì, chính là võ lâm đại hội ta cũng muốn bắt chước ngươi, ôm Cô Hồng vào.”

“Ca ca, ngươi cũng ôm ta vào được không?” Âu Dương Lạc Hinh hưng phấn hai mắt tỏa ánh sáng.

“……” Âu Dương Hàm Phương liếc mắt,“Ngươi không có bệnh ta vì sao phải ôm ngươi? Hoặc là…… Ngươi cho ‘phía dưới’ của ta không được tốt lắm!”

Âu Dương Hàm Phương nói chuyện thật cùng bề ngoài thanh nhã của hắn cách nhau một trời một vực!

“Ô ô ô ô…… Ca ca khi dễ ta……” Âu Dương Lạc Hinh khóc lớn.

“Phỉ Khanh, ngày mai sẽ lấy máu, thân thể như thế nào?”

Không nghĩ tới, đề tài đột nhiên chuyển tới trên người mình.

“Tốt lắm.”

“…… Vậy là tốt rồi……” Nhìn Tiêu Tư Trinh trả lời như vậy, Triệu Phỉ Khanh như thấy trong mắt hắn có gì đó hơi khác thường.

Về phần rốt cuộc là cái gì, Triệu Phỉ Khanh thật lâu sau mới biết ……

Triệu Phỉ Khanh tự cho là thân thể mình đã rất tốt, nhưng sau khi lấy máu xong mới biết thân thể chính mình suy yếu bao nhiêu. Bất quá hoàn hảo, Lãnh Thanh ngay sau đó đã ôm y vào lòng.

“Cười cái gì?” Lảnh Thanh lo lắng canh giữ bên giường Triệu Phỉ Khanh, thế nhưng thấy Triệu Phỉ Khanh mạc danh kỳ diệu cười.

“Ta cười, đại khái cũng muốn ngươi ôm ta đi vào.”

“…… Vậy cũng tốt, triệu cáo thiên hạ ngươi là người của Lãnh Thanh ta.” Lãnh Thanh ngẫm lại cũng cười.

“Thanh Nhi, xem ra lại muốn ngươi đợi rồi.” Vuốt gương mặt Lãnh Thanh bốn năm nay càng thêm thành thục, Triệu Phỉ Khanh nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại.

“Bốn năm cũng đợi nỗi, mấy tháng thì đã sao? Chỉ cần ngươi nhớ kỹ là tốt rồi.”

“Thanh Nhi, ta lớn hơn ngươi mười hai tuổi……”

“Ân.” Lãnh Thanh gối đầu lên vai Triệu Phỉ Khanh, thanh âm mang chút rầu rĩ.

“Nếu ta chết trước ngươi……”

“Nói ngốc gì vậy?” Lãnh Thanh mạnh ngẩng đầu.

“Là nói thật……”

“Là nói ngốc!” Hôn, lần này là Lãnh Thanh chủ động, lấp kín cái miệng nhỏ nhắn của tình nhân.

“Tử Du, chúng ta không về sơn trang nữa, ta mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy……”

“Còn sơn trang thì sao?”

“Từ bỏ!”

“Trong sơn trang nhiều người như vậy làm sao bây giờ?”

“…… Giao cho ba tên kia quản, dù sao họ cũng thiếu nhân tình của ta……”

“Đứa ngốc……”

Bị Lãnh Thanh ôm chặt vào lòng, Triệu Phỉ Khanh ngủ một giấc an ổn nhất trong mười mấy năm qua, ngủ đến khi bình mình lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui