Lãnh Thảo Hàm Trì

Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sở Tụ uống chút nước, nằm ở trên giường mơ màng ăn ít cháo lại muốn tiếp tục ngủ. Thái y đến chẩn mạch, sắc mặt Hoàng đế lúc này cũng tốt, ngữ khí cũng tốt, nói cho thái y viện thưởng mỗi người mười hai lượng bạc, còn vị thái y bị một cước kia thì được một quyển y dược quý trong tàng thư cung đình, một cước nọ cũng xem như không là gì.

Nhóm thái y mở ra phương thuốc, cùng nhìn rồi thương lượng một phen, cảm thấy hay là dùng thuốc bổ rồi sau đó trị liệu. Đạt được chấp nhận của Hoàng đế, lập tức có y quan cầm phương thuốc đi sao dược.

Hoàng đế hỏi thái y Sở Tụ còn có cái gì cần kiêng kỵ, thái y ấp úng một phen mới lên tiếng, “Tốt nhất trong hai tháng kỵ chuyện phòng the, thân thể Dịch đại nhân chịu không nỗi long ân của Hoàng Thượng.”

Hoàng đế nghe xong sắc mặt nhất thời đen xuống, bất quá, vẫn là gật gật đầu, nói, “Trẫm nhớ kỹ! … Ân, các ngươi hảo hảo điều trị thân thể cho y, tốt nhất đem thời gian giảm ngắn một chút, hai tháng dù sao cũng quá dài.”

Thái y đành phải quỳ trên mặt đất khúm núm đáp lời, “Thần làm hết sức.”

“Cái gì làm hết sức, nhất định là phải làm được, một chút sự tình này cũng làm không xong, vị trí thái y ngươi cũng không cần ngồi… Trẫm không hy vọng y lần sau lại bị thương tổn, …Bằng không sẽ hỏi tội ngươi!”

Thái y quỳ trên mặt đất, làm thái y được vài thập niên, lão am hiểu nhất chính là phụ khoa, hiện tại già rồi còn phải học cái mới, không thì, quan chức cũng khó giữ được. Ai, lại nói, không để Dịch đại nhân bị thương tổn cũng không phải sự tình lão có thể khống chế, vì cái gì cuối cùng tính toán đều phải trên đầu lão.

Nhìn Hoàng Thượng đối với Dịch đại nhân như vậy, trình độ sủng ái Dịch đại nhân đều bắt kịp Dịch quý phi năm đó.

Đèn lồng trong tẩm điện đã muốn được thắp sáng, xuyên thấu qua sa lung, tia sáng mờ nhạt ảm đạm. Thân thể Sở Tụ vẫn đau nhức, đầu cũng đau đến ông ông tác hưởng, tuy rằng từ trong miệng Hoàng đế đã biết mình mê man ba ngày, nhưng là mới tỉnh lại không được bao lâu, hiện tại lại muốn ngủ.

Hoàng đế từ bên ngoài tiến vào, đi đến bên giường, nhìn Sở Tụ đã nhắm hai mắt, đành phải nhẹ nhàng vỗ về mặt cậu đem cậu kéo tỉnh, “Sở Tụ, uống thuốc rồi ngủ tiếp!”

Sở Tụ không có ngủ thật, mở to mắt liền nhìn thấy Hoàng đế xuất ra một cái tươi cười. Hoàng đế đem cậu nâng dậy ngồi tựa vào trên giường, Sở Tụ nhìn đến Hoàng đế tiếp nhận chén dược từ trong tay thái giám phía sau, ánh mắt liền không tự giác tối sầm một chút, “Ta còn phải uống dược bao lâu?”

“Mãi cho đến khi thân thể tốt rồi mới không uống nữa! Cũng sắp đến giờ uống dược rồi!” Hoàng đế dùng thìa múc một ít nước thuốc đưa tới bên miệng Sở Tụ, bộ dạng ngữ điệu cẩn thận từng chút làm cho da đầu Sở Tụ run lên, chung quy vẫn cảm thấy hắn giống như lão phụ đang dỗ đứa nhỏ uống thuốc, bất quá, đối phương là Hoàng đế, cậu cũng không thể cười ra được, vả lại trong lòng còn có một điểm ngọt ngào nói không nên lời.

Sở Tụ ngửi thấy mùi vị trên thìa dược không giống như mùi thuốc, giống như có một cỗ mùi thịt, liền nhăn mày, nghiêng đầu tránh đi, hỏi, “Đây là dược gì, hương vị không đúng!”

Hoàng đế nghi hoặc đem dược thu hồi đến nhìn thoáng qua, cũng không có cảm thấy có vấn đề gì, đáp, “Đây không phải là dược, thiện thực* của ngươi hiện tại không thể dùng giống như ngày thường, đây là dược thiện thang**, ngươi trước uống cái này qua một canh giờ sẽ uống dược.

(*) Bửa ăn hàng ngày.

(**) Thiện: bữa cơm; Thang: canh, thuốc nước.

Sở Tụ uống một ngụm, hương vị kia làm cậu chịu không được, bất quá, cậu cũng không còn biện pháp, không thể giống như một tiểu cô nương nũng nịu không uống, liền duỗi tay đến trước mặt Hoàng đế nói, “Đưa chén cho ta, ta một hơi uống hết, một thìa một thìa như vậy hoàn toàn là tự tìm tội.”

“Tay ngươi bây giờ không nên đụng đồ vật, về sau lưu lại vết sẹo sẽ không tốt!” Hoàng đế vẫn cứ một thìa đưa tới bên miệng Sở Tụ.

Ngón tay Sở Tụ khi ấy đều ở trên sàn nhà trảo phá, móng tay đều muốn hỏng, lúc đó Hoàng đế đem Sở Tụ ôm ra, thời điểm thái y tại dưới ánh đèn bôi thuốc cho cậu, đầu ngón tay đều đã huyết nhục mơ hồ, toàn là vết máu. Nhóm thái y cũng phải kinh hãi, Hoàng đế nhìn thấy rõ ràng như vậy, đau lòng đến hận không thể đem người hại Sở Tụ đi lăng trì.

Sở Tụ nhìn nhìn bàn tay chính mình, mỗi đầu ngón tay đều dùng băng gạc triền quấn, cậu thật không có cảm giác quá đau, chính là cảm xúc nóng hổi mà hơi hơi ngứa ngáy. Nhìn ngón tay, cậu nhíu nhăn đôi mày, trầm mặc mà ngồi, chung quy cho rằng vẫn có thể nhớ được một chút gì đó, nhưng rốt cuộc cái gì cậu cũng không nghĩ ra, Sở Tụ đánh giá mình là bị ngược đãi, chuyện này cũng gần như giống vậy, cậu cũng không cưỡng cầu nhớ lại.

“Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao!” Hoàng đế nhìn Sở Tụ không uống dược mà lại ngẩn người ra, nghĩ đến cậu không nhớ rõ sự tình đã phát sinh ở trên người mình, sau khi tỉnh lại cậu quá mức nghe lời, có chút lo lắng có phải đầu óc Sở Tụ bị thương xảy ra vấn đề hay không, thời điểm hỏi lời này, thanh âm không tự giác nhỏ xuống vài phần, như là sợ lớn tiếng sẽ đem Sở Tụ hù dọa.

Sở Tụ lắc lắc đầu, nói thầm một câu, “Ta xem bệnh trạng của ta, giống như là miệt mài quá độ mà hư thận. Ngươi cho ta uống thứ này, có hương vị của dược bổ thận.”

Cho dù thanh âm Sở Tụ rất nhỏ, nhưng Hoàng đế nhĩ đóa thông linh*, nghe được rành mạch, cái này ngược lại làm hắn không còn nghi ngờ đầu óc Sở Tụ xảy ra vấn đề, mà bội phục Sở Tụ lúc này cũng có thể nghĩ ra như vậy.

(*) Lỗ tai nghe được linh hoạt rõ ràng.

Nghĩ khi đó trong thân thể Sở Tụ mặc dù trúng dược, thần trí mơ hồ, nhớ không được cũng đương nhiên, chỉ sợ cậu nhớ ra rồi lại một phen không được tự nhiên.

Sở Tụ vốn là muốn nói ‘Thân thể không có một chỗ thoải mái’, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu, “Không có gì! Ngươi bưng bát để ta uống đi, một thìa một thìa mà uống ta rất khó chịu!”

Hoàng đế đành phải làm theo ý tứ Sở Tụ, để cậu từng ngụm từng ngụm đem bát dược thiện thang uống xong.

Sở Tụ nằm trong ổ chăn, nhìn trên mặt Hoàng đế tiều tụy, liền nói, “Hoàng Thượng, ta không cần ngươi chiếu cố, thân thể ngươi quan trọng, nếu ngươi bị bệnh, thần muôn lần chết cũng khó từ. Ngươi nghỉ ngơi đi!”

Hoàng đế thấy Sở Tụ đã tỉnh, một đoạn thời gian tinh thần đều phấn khởi, hiện tại trầm tĩnh lại, đã cảm thấy mệt mỏi, liền ôm Sở Tụ xê dịch hướng vào trong giường, “Trẫm cùng ngươi ngủ một chút đi!”

Hoàng đế cởi hài miệt ngoại bào, tản tung mái tóc, chỉ mặt tiết y nằm kế bên người Sở Tụ, cảm thán một cậu, “Mấy ngày nay sự tình đặc biệt nhiều!”

“Hoàng Thượng, thần ngày đó xảy ra chuyện gì? Ta ở lại tẩm cung của ngài không tốt, để thần trở về đi!” Sở Tụ nhìn đỉnh trướng thêu long, nhẹ nhàng nói, bất quá hơn nữa ngày không có câu trả lời, cậu quay đầu, nhìn về phía Hoàng đế, phát hiện Hoàng đế đã nhắm mắt lại ngủ.

Đến nửa đêm, Sở Tụ bị thắt lưng đau nhức tra tấn mà tỉnh dậy, trong tẩm cung chỉ còn lại ánh sáng hai ngọn đèn lồng xa xa.

Hoàng đế bên người đang ngủ say, ngay cả thái giám vừa mới mang dược tiến vào cấp cho Sở Tụ uống cũng không có tỉnh. Sở Tụ không nghĩ tới Hoàng đế mệt thành như vậy, đau lòng hắn cực khổ, dưới ánh sáng hôn ám, Sở Tụ lẳng lặng nhìn dung mạo Hoàng đế, vươn tay khẽ vuốt qua đôi mày Hoàng đế, trong mắt hàm chứa nhu tình nồng đậm, “Nếu ta cứ như vậy chiếm giữ, ngươi cũng chỉ có ta, ta đương nhiên cũng chỉ có một mình người, như vậy thật là tốt. Ngươi có nguyện ý không? Hạo?”

Hoàng đế giống như đáp lại, động thân thể một cái, mơ mơ hồ hồ nói mê, “Sở Tụ, trẫm muốn cùng ngươi nhất sinh nhất thế!” (trọn đời trọn thế.)

Sở Tụ không nghĩ tới Hoàng đế nói như vậy, sửng sốt một chút, sau đó ôn nhu mà nở nụ cười, “Nếu ngươi tại trên giường phi tử cũng nằm mơ nói cái này, thần cho dù là mệnh miêu, có chín cái cũng dùng không đủ.”

Buổi sáng Sở Tụ là bị đau tỉnh lại, cậu kêu một tiếng, “Đau! Tay ta!”

Hoàng đế cũng bị cậu gọi tỉnh, mở mắt ra vừa nhìn, tay Sở Tụ giống như bị hắn đè lên. Nghiêng người một chút để Sở Tụ rút tay ra, đau đến ánh mắt đều đỏ.

Không biết là Sở Tụ đang ngủ hướng trong lòng Hoàng đế chui vào hay Hoàng đế đem Sở Tụ kéo đến, buổi sáng thân thể vừa động, một tay Sở Tụ đã bị Hoàng đế đè dưới thân, liền đem Sở Tụ đau đến mộng đẹp cũng tỉnh.

Hoàng đế lập tức cầm tay Sở Tụ lên xem, trêm băng gạc không có thấm máu, giải băng gạc ra, nhìn đầu ngón tay đã muốn kết vảy, cũng không có vỡ ra, vừa rồi có thể là lưng đè lên tay, cho nên không áp đến đầu ngón tay.

Hoàng đế hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lún phún hồ tra (râu), giống như một đứa trẻ thả lỏng tươi cười, “May mắn không có bị thương, bằng không để lại sẹo sẽ không tốt.”

“Hoàng Thượng, ngươi liền để ý bề ngoài của ta như vậy sao, đại nam nhân trên đầu ngón tay điểm chút dấu vết thì có chuyện gì?” Sở Tụ nhìn biểu tình Hoàng đế vui mừng như vậy, ngược lại có chút buồn bực.

“Ngươi cũng không phải cái gì đại nam nhân.” Hoàng đế tại trên cằm Sở Tụ hôn một cái, hồ tra dưới cằm hắn đâm vào Sở Tụ, hắn cười cười nói, “Trẫm nhìn mặt ngươi so với ai khác đều kiền tịnh* hơn, cái gì đại nam nhân phải là như vậy. Đôi khi trẫm tỉnh lại nhìn đến ngươi sẽ nghĩ, nói không chừng ngươi kỳ thật là nữ nhân. Phải sờ ngươi một phen mới có thể tin tưởng là người không phải.”

(*) Thanh sạch.

“Trẫm thích bộ dạng ngươi hoàn mỹ không tỳ vết.” Hoàng đế nhẹ nâng tay Sở Tụ thả vào trong chăn, lo lắng xảy ra vấn đề, đứng lên gọi người tiến vào đổi dược.

“Nam nhân phía nam không phải đều như vậy sao, vậy bọn họ chẳng phải không là nam nhân? Con dân Hoàng Thượng còn dùng cái gì sinh sản đây.” Trong lòng Sở Tụ rất buồn bực, một lần Hoàng đế nói vậy là một lần cậu buồn, “Ngươi thích bộ dạng tốt đẹp hiện giờ, quá không được vài năm, thần đã không còn giống như vậy, nhiều hơn vài năm nữa, thần liền già đi, không có khả năng là kiểu dáng Hoàng Thượng yêu thích, cho dù bây giờ Hoàng Thượng có thể làm cho tay ta không để lại sẹo, về sau còn có thể làm cho ta không lưu vết tích?”

Sở Tụ nói xong đem tay nắm thật chặt, vảy kết bên trong đã muốn nứt ra, máu chảy trên cẩm bị kim tuyến tú long.

Hoàng đế mặc một kiện lý y, đứng ở đầu giường nhìn Sở Tụ không nói lời nào, hơn nữa ngày mới đau lòng cầm tay Sở Tụ bài khai các ngón tay, nhìn những miệng vết thương kia nói, “Ngươi cần gì chứ, trẫm chỉ là hy vọng ngươi hết thảy đều là hoàn hảo, không cần để thương tổn, cũng không cần nói cái gì ngươi già rồi sẽ thay đổi tâm.”

“Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn*, này còn chưa biết. Bây giờ  thần còn tuổi trẻ, ngài sẽ thích, quá vài năm thần già rồi, ai sẽ biết sự tình khi đó chứ?” Thần sắc Sở Tụ ảm đạm, đem tay mình từ trong tay Hoàng đế rút ra.

(*) Má hồng chưa lão ân đã đoạn.

“Trẫm có nói cái gì cũng không thể làm cho ngươi an tâm sao?” Vẻ mặt Hoàng đế ủ rũ, nhìn Sở Tụ không trả lời, liền đứng dậy đi ra nội điện.

Vết thương trên tay Sở Tụ được thái y băng bó kỹ, cậu ở trên giường dưỡng bệnh, bị hạn chế không thể đi ra ngoài, ăn canh uống thuốc đều do thái giám cung nữ hầu hạ, từ sáng đến tối, Hoàng đế cũng không đi vào tẩm điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui