Địa điểm tỏ tình nằm ở tầng trệt toà số 8 của khu.
Từ quấy bán qua vặt đi qua đó chỉ mất có vài phút.
Đứng từ xa, Diệp Lãnh đã thấy bóng bay và nến đầy trên mặt đất.
Chỉ tiếc là vào mùa hè trời rất lâu tối, mà lúc này mới có hơn 7 giờ, nên ánh nến không còn được lung linh nữa, mà lại trông rất buồn cười.
Vây quanh ngọn nến là một đám người, nam nữ đủ cả, nhìn qua trông không khác với Viên Viên là bao.
Đứng ở giữa là một cậu học sinh, sự hưng phấn và mong chờ hiện rõ trên mặt cậu trai trẻ, tất nhiên là vì cậu ấy đang chuẩn bị tỏ tình với cô gái mà mình thương thầm rồi.
Đúng lúc Diệp Lãnh đi qua, thì Viên Viên quay đầu lại, lập tức vỗ vỗ vào vai bạn mình, chỉ vào cậu: ” Chính là anh ấy, đẹp trai không? “
Cô bạn liên tục gật đầu.
Diệp Lãnh không thể nói gì khác, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt và dáng người, cô gái này có thể ăn đến tận ba bát cơm.
” Nếu anh ấy là bạn trai tớ, sau này mà có cãi nhau thì tớ cũng sẽ tự tát vào miệng mình mấy cái.
” Cô bạn nói với vẻ rất chi là tự hào.
” Anh ấy có bạn gái rồi.
” Viên Viên tuy rất vui vì thấy Hồng Nương như vậy, nhưng Diệp Lãnh cũng không còn độc thân nữa.
” Tại sao anh nào đẹp trai thì đều là hoa đã có chủ hết vậy.
” Cô bạn tức giận dậm dậm chân, nghĩ rằng không thể để mỗi mình bản thân là người thèm khát được, liền lập tức kêu thêm mấy người bạn nữa đến xem.
Tức thì, Diệp Lãnh giống như bộ váy đẹp duy nhất trong cửa hàng, bị các cô gái nhìn với ánh mắt trìu mến.
Trong thế giới của Diệp Lãnh, cậu đã sớm quen với việc bị nhìn như thế này, cho nên không có cảm giác gì lắm.
Nhưng chàng trai đang định tỏ tình đứng bên này thì cứ tưởng người con gái mình thương thầm đã tới.
Cậu trai hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc hồi hộp trong lòng, nói với bản thân không cần lo lắng, cả cậu và Lỵ Lỵ đều đã thích nhau từ lâu, chỉ còn thiếu một bước nữa, hôm nay làm như vậy coi như thực hiện nghi lễ tỏ tình, có thể rõ ràng ở bên nhau.
Sau khi đã bình tĩnh lại, cậu học sinh bước hai ba bước đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Diệp Lãnh, chưa kịp nói gì đã quỳ xuống.
” Lỵ Lỵ, em đồng ý làm bạn gái của anh chứ? ” Cậu học sinh cúi đầu, trên tay cầm một bó hoa, nhắm mắt không dám nhìn vào mặt ” Người yêu “.
Diệp Lãnh đang đứng trước mặt cậu trai nọ: …
Đúng lúc Lỵ Lỵ đi xuống tầng thì thấy hình ảnh này: …
Ôi không.
Bầu không khí xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Cậu học sinh không để ý đến điều bất thường, mà trong lòng còn thầm trách móc bạn bè của mình, hồi trước tập luyện tốt như vậy, mà sao đến thời điểm quan trọng thì lại không một ai lên tiếng?
Diệp Lãnh sững sờ một hồi mới phản ứng lại, thấy mọi người đang nhịn cười, trong lòng cậu cũng đang cố gắng để không cười ra tiếng.
Lúc cậu đang định lên tiếng thì phát hiện vẻ mặt của mọi người có chút thay đổi, hình như là đang nhìn ra phía sau cậu.
Diệp Lãnh quay đầu lại, chỉ thấy Cố Bạc Tình đang ôm một bó hoa nhỏ, đứng cách đó không xa thờ ơ nhìn cậu.
Hôm nay Cố Bạc Tình mặc một bộ tây trang được giặt sạch sẽ, nhưng bởi vì có dáng người đẹp, nên hắn giống như một cái móc treo đẹp được một bộ quần áo treo lên, trông như thế nào cũng không giống đồ khuyến mãi bị hạ giá, mà còn rất khí thế và thời thượng.
Một tay cầm hoa, một tay xách túi mua hàng trong siêu thị, tất nhiên là vừa đi mua đồ về.
Như này trông không còn khí thế lạnh lùng như cái máy lạnh tỏa xa ngàn dặm bình thường của hắn, mà lại tăng thêm phần quyến rũ của người đàn ông nội trợ.
” Đây là bữa tiệc mà cậu nói cậu đi một mình và không dẫn tôi theo sao? ” Cố Bạc Tình liếc nhìn người đang quỳ gối trước mặt Diệp Lãnh, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Mặc dù não cậu bị thiếu mất một dây thần kinh, nhưng vẫn có thể dễ dàng kết bạn.
Cố Bạc Tình cũng không biết cảm giác khó chịu trong lòng xuất phát từ đâu, có lẽ là do thấy Diệp Lãnh có thể hòa nhập với thể giới này trước hắn, làm hắn cảm thấy bản thân thua đối phương.
Mọi người xung quanh đều hưng phấn và tò mò nhìn về phía hai người.
Viên Viên cũng nhận ra mà ” Ồ ” một tiếng, hóa ra người yêu Diệp Lãnh là đàn ông.
Bầu không khi hiện tại giống như Tu La tràng trong truyền thuyết vậy.
*1
Viên Viên cũng tự hỏi trong lòng, nếu bản thân đi mua hoa và nến về nhà để mừng lễ với người yêu, rồi phát hiện người yêu mình đang được người khác tỏ tình, thì bản thân sẽ cảm thấy thế nào.
” Tất cả đều là hiểu lầm ” Diệp Lãnh phản ứng rất nhanh, cậu vừa mới ngẩn người được vài giây, đã quay về trạng thái cũ.
Cậu vẫy vẫy tay, đỡ cậu trai đang quỳ ở dưới đứng lên: ” Người anh em à, sao cậu vẫn chưa đứng lên? “
Lúc Cố Bạc Tình xuất hiện, cậu học sinh đã phát hiện bản thân quỳ sai người rồi, chỉ là bầu không khí quá xấu hổ, bây giờ được Diệp Lãnh nhắc nhở mới nhận ra bản thân vẫn còn đang quỳ.
Cậu ấy quay đầu thấy Lỵ Lỵ đang khoác tay bạn thân mỉm cười, sau đó cậu liền nhanh chóng đứng dậy phủi phủi đầu gối.
Mặt cậu học sinh đỏ bừng, cảm thấy rất là mất mặt, lại còn ở trước bao nhiêu người nữa chứ.
” Anh giai, anh xuất hiện đúng lúc lắm.
” Cậu học sinh cứng đờ như cái xác không hồn.
” Bây giờ phát hiện ra thì vẫn còn kịp.
” Diệp Lãnh vỗ vào vai cậu học sinh, giúp cậu ấy tách mọi người ra: ” Lỵ Lỵ còn đang đợi em đấy.
“
Ngay lúc này cậu học sinh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Biết rõ rằng lần tỏ tình này thất bại rồi, bị nữ thần trong lòng nhìn thấy hình ảnh ngu xuẩn của bản thân, cậu học sinh cũng không biết sau này phải nói chuyện với đối phương như thế nào nữa.
Bầu không khí căng thẳng đã bị mọi người xung quanh trên chọc tan thành mây khói.
Không có gì để hóng hớt nữa, mọi người liền đặt sự chú ý lên người Lỵ Lỵ, trong lòng liền cảm thán vài câu, người vừa đẹp lại còn ưu tú, dĩ nhiên cô biết rằng lần tỏ tình này lãng mạn ra sao rồi.
Cố Bạc Tình nghe mấy câu đối thoại ngắn ngủi đấy đã đoán được ở đây có chuyện gì.
Tâm trạng của hắn tốt hẳn lên, nói chuyện cũng không đáng sợ như trước nữa: ” Về nhà.
“
” Tôi còn chờ cậu ấy tỏ tình thành công để ăn tiệc nữa.
” Diệp Lãnh ôm tay, tất nhiên là đang ăn vạ không chịu đi.
” Đừng tham gia những chỗ náo nhiệt như này ” Cố Bạc Tình thấp giọng hỏi: ” Vừa mới xảy ra chuyện như vậy mà không biết xấu hổ à? “
” Tại sao phải xấu hổ? ” Diệp Lãnh không lo trước lo sau như hắn, cậu luôn luôn làm theo mong muốn của bản thân: ” Dù có tỏ tình thành công hay không, tất cả đều là do duyên phận, với lại chuyện ban nãy cũng không phải do tôi làm, thì sao tôi phải xấu hổ cơ chứ.
“
“ Về nhà.
” Cố Bạc Tình nói lại hai chữ này một lần nữa.
“ Không đi.
” Diệp Lãnh nhe răng: “ Anh đang dạy tôi đấy à? Nếu anh muốn về thì tự đi mà về, đừng kéo ông đây đi cùng.
“
Cố Bạc Tình hít một hơi thật sâu, cuối cùng hắn không vòng vo nữa mà nói thẳng ra: ” Tôi không mang chìa khóa nhà.
“
Diệp Lãnh: ……
Cậu không nghĩ rằng Cố tổng cao quý lại có thể phạm sai lầm như thế.
Việc này làm cho cậu nhịn không được cười ầm lên, mà ở bên này cậu học sinh khó khăn lắm mới có đủ dũng khí để tỏ tình, lúc chuẩn bị tỏ tình rồi thì từ đâu đó tự nhiên phát ra một tiếng cười sang sảng.
Cậu học sinh: ……
” Anh giai ơi, anh phản ứng chậm thêm một chút thì có phải mọi chuyện đã tốt hơn không? ” Cậu trai đơ người hỏi.
Diệp Lảnh ngẩng đầu lên 45 độ, hy vọng rằng làm như vậy có thể giúp bản thân nhịn cười.
Nhưng một người cười mọi người đều cười, cậu học sinh khó khăn lắm mới điều chỉnh lại được tâm trạng, thì tự nhiên mọi người xung quanh cũng cười ầm lên.
Lúc đầu cậu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy nữ thần trong lòng cũng mỉm cười mà nhìn cậu, bỗng dưng cảm thấy lần này bị người khác chê cười cũng rất đáng giá.
Chờ cho đến khi cậu học sinh cũng cười theo, thì Diệp Lãnh mới cố gắng thu hồi biểu cảm của bản thân: ” Xấu hổ quá, người anh em.
“
Lần này cậu không thể giả ngốc nữa rồi.
Mặc dù Cố Bạc Tình không nhắc nhở, thì cậu vẫn phải rời đi.
Cậu sợ bản thân còn ở đây lâu thêm chút nữa, thì sẽ phá hỏng một cuộc tình đẹp, mặc dù Diệp Lãnh không phải người nhìn xa, nhưng cũng không có ngốc: ” Tôi về trước, mọi người cứ tiếp tục đi.
“
Không được dự tiệc nữa, Diệp Lãnh trên đường về trông không còn sức sống.
Sau khi về đến nhà, cậu phát hiện ở nhà thật sự không có điện, cả căn phòng tối tăm, hoàn toàn trái ngược với không khí náo nhiệt ban nãy.
Nhìn cả căn phòng toàn một màu đèn, cậu mò mẫm thắp nến, nhìn ánh lửa bập bùng, ủ rũ nằm soài lên bàn cơm.
” Người khác thì được ngồi ăn tiệc, tôi lại phải ở nhà cùng anh bốn mắt nhìn nhau, anh nói xem, sao số tôi lại khổ như vậy chứ? ” Diệp Lãnh chua xót oán thán.
Cậu lầm bầm làu bàu một hồi, đương nhiên là không có ai trả lời, thấy Cố Bạc Tình ném bó hoa hồng lên mặt bàn, cậu mới nhận ra có gì đó lạ lạ: ” Anh kiếm đâu ra chỗ hoa này đấy? “
” Đi mua nến thì được cho.
” Cố Bạc Tình nhớ lại chuyện ở siêu thị, liền cau mày lại.
” Tôi nói cho anh biết, tuy con người tôi gần như là hoàn hảo về mọi mặt, nhưng nếu anh thích tôi thì không cần phải làm như thế này.
” Diệp Lãnh trêu chọc: ” Mọi người đều đoán rằng anh mua nến về để ăn tối dưới ánh nến.
Hôm nay là Thất Tịch, ai ai cũng ở bên người yêu của mình, nhưng chỉ có mình anh ở nhà hầu hạ bố đây, anh cảm thấy như thế nào về chuyện này? “
Cố Bạc Tình càng ở với Diệp Lãnh lâu, càng biết cách để đối phó với cậu, hắn kéo cà vạt trên cổ mình xuống, vén tay áo lên, rồi đá vào phía dưới chiếc ghế mà bên trên là mông của Diệp Lãnh: ” Nói lại lần nữa xem? “
Khí thế của hắn được dùng rất đúng chỗ, trong tưởng tượng của Diệp Lãnh thì lúc này cậu phải hét lên với hắn, sau đó thuận lí thành chương đánh cho hắn một trận.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại, lúc hắn dùng chân đá vào ghế, chiếc ghế thân thương ấy đã vỡ ra thành từng mảnh, Diệp Lãnh mất chỗ dựa, ngã bịch xuống sàn.
Diệp Lãnh: ……
Cố Bạc Tình: ……
Bọn họ vốn không nghĩ rằng sẽ có chuyện như này xảy ra.
Diệp Lãnh ôm mông đứng lên, lần này cậu ngã thật sự rất mạnh, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra.
Nhưng sau khi cậu ngã dập mông vài giây, không những không tức giận, mà còn bình tĩnh suy nghĩ lại.
Một lúc lâu sau, cậu vốn dĩ đang ngồi ngơ ngác, cơ thể nghiêng về phía sau, thì tự nhiên cả người xiêu xiêu vẹo vẹo nằm xuống sàn.
” Oa oa oa, bạo lực gia đình! Sao lại đau chân thế này, tay cũng đau nữa, tim cũng đau nốt! “
Cố Bạc Tình: ……?
Lần này ngã nghiêm trọng đến thế sao?
Trong lòng hắn bỗng thấy có chút áy náy lo lắng, nhưng Diệp Lãnh đang kêu đau thì tự dưng lại chuyển chuyện, vứt hết liêm sỉ ra đằng sau, gian xảo mà nói: ” Mau mang tiền đến đây, cái ghế này ít nhất phải một trăm tệ, còn có tiền bảo trì và cả tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cùng với tiền đi khám bác sĩ nữa.
Cố tổng, anh sẽ không quỵt tiền chứ? “
Cố Bạc Tình: ……
Hắn nghiến răng nghiến lợi lôi ra hai trăm tệ trong ví, lạnh lùng nói: ” Đi khám cho tốt vào, những chỗ khác chắc không có vấn đề gì đâu, nhưng não thì bị ngã hỏng gần hết rồi.
“
*1.
Tu La Tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.