Sau khi mọi chuyện qua đi, tiền của Cố Bạc Tình thực ra cũng không phải bị Diệp Lãnh lừa, vì lần này cậu thương nặng thật.
Sau khi lấy tiền, cậu vào nhà vệ sinh kiểm tra, nhìn thấy cái mông đã hoàn toàn xanh mét của mình, có thể nhận ra rằng lần này cậu ngã dập mông đau đến mức nào.
” Chậc chậc, thật là tàn nhẫn ” Diệp Lãnh ỷ vào việc bản thân đang là người bị bệnh, không chịu làm việc nhà, cũng không phải nấu cơm, chỉ nằm trên sô pha kêu hừ hừ: ” Sao anh không mau làm cho ông đây một bữa tối đặt dưới ánh nến đi? “
Cố Bạc Tình mấy năm nay chưa gặp qua người nào như vậy….
Không, mà là hắn chưa bao giờ thấy bộ mặt này của Diệp Lãnh.
Dù sao cuối cùng hắn vẫn tàn nhẫn lạnh lùng nói: ” Nếu ban nãy cậu ngậm miệng nói ít đi một xíu thì sẽ không như thế này rồi.
“
” Con mẹ anh, Cố Bạc Tình, anh có tình người không đấy? ” Diệp Lãnh ngẩng đầu: ” Mông ông đây sưng hết lên rồi này! “
Cố Bạc Tình giả vờ xem xét qua một chút: ” Không nhìn thấy.
“
Diệp Lãnh suýt nữa đã không thể vươn người lên được nữa: ” Anh có tin là bây giờ tôi sẽ cởi quần ra cho anh xem không? Anh không thấy mông của tôi so với hồi trước to hẳn lên một vòng không hả? “
Cố Bạc Tình: ……
” Cậu không biết xấu hổ à? ” Hắn xoa xoa huyệt thái dương.
Từ nay về sau dù Diệp Lãnh có nói gì đi nữa, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ nữa rồi.
” Anh có biết nói tiếng người không thế? ” Diệp Lãnh bực lên: ” Cố Bạc Tình, anh là người làm cho tôi ra nông nỗi này đấy! “
Cố Bạc Tình đứng yên tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp: ” Muốn ăn gì? “
Lúc này Diệp Lãnh mới vừa lòng, nhưng nghĩ lại tình hình hiện tại, chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói: ” Giúp tôi đun nóng món bún ốc hôm qua đi.
“
“ Rồi.
” Cố Bạc Tình xoay người đi vào phòng bếp.
Cố Bạc Tình không giống Diệp Lãnh vẫn còn đang ở độ tuổi đôi mươi.
Tuy rằng gia đình Diệp Lãnh giàu có, nhưng món gì cũng từng được ăn qua, tuổi còn trẻ nhưng không thích bị gò bó.
Sau giờ học, cậu luôn cùng đám bạn đi ra ngoài ăn, gần như cửa hàng nào cũng từng được cậu ghé qua một lần.
Mà Cố Bạc Tình lại hoàn toàn ngược lại, từ nhỏ đến lớn hắn luôn được đầu bếp riêng nấu ăn cho hoặc là đi ăn ở cửa hàng cao cấp.
Đừng nói là đã từng được ăn bún ốc, đến cả mặt mũi món bún này ra sao hắn còn không biết nữa là, hắn chỉ đơn giản biết rằng trên đời này có một món tên là ” bún ốc “.
Vì điều này nên lúc Cố Bạc Tình lôi bún ốc ra, hắn đã hoàn toàn mất thiện cảm với em nó.
Khi hắn từ phòng bếp đi ra với hai bàn tay trắng, ánh mắt khiếp sợ.
“ Bún ốc đâu rồi? ” Diệp Lãnh hỏi.
“ Đổ rồi.
” Cố Bạc Tình nói.
Trên đầu Diệp Lãnh hiện lên mấy dấu chấm hỏi to đùng: ” Anh đổ? Vậy tối nay tôi ăn gì đây? “
” Tuy rằng bây giờ khá là khó để kiếm được thứ để ăn trong nhà.
” Mặc dù Cố Bạc Tình không biểu lộ gì trên mặt, nhưng giọng nói lộ ra một tia đau đớn: ” Biết là thế, nhưng tốt nhất là cậu đừng ăn… Cái món kia kìa, nó cứ phát ra cái mùi… sao sao ấy.
“
Diệp Lãnh:?
Cậu cũng bắt đầu đoán được rằng Cố Bạc Tình đang cố diễn tả cái gì.
Nếu không phải vì bây giờ cậu đang bị thương thì đã nhảy dựng lên, đập vào đầu Cố Bạc Tình một cái rồi.
” Con mẹ anh, có mà anh mới là người phát ra mùi hôi ý.
” Cậu không nói chuyện vòng vo giống Cố Bạc Tình: ” Đây là một loại đồ ăn vặt của dân tộc Choang ở Quảng Tây, anh đã từng ăn đâu mà biết, sao lại có thể đổ một cách bừa bãi như vậy chứ? “
Cậu vừa nói vừa nghĩ đến món bún ốc đã bị đổ vào thùng rác, đau lòng mở miệng: ” Một bát bún kia tốn không ít tiền đâu, mà anh còn không phải người ăn, sao anh nói đổ liền đổ như vậy hả? “
” Tôi đi nấu cơm ” Cố Bạc Tình biết bản thân đuối lý, chủ động lùi một bước.
Bây giờ Diệp Lãnh là người có quyền trong nhà, kiêu căng ngạo mạn hất cằm: ” Tôi phải thật là cảm ơn Cố tổng, ngày nào Cố tổng cũng trăm công nghìn việc mà bây giờ lại phải nấu cơm cho tôi.
“
“Câm miệng.” Cố Bạc Tình cảm thấy cậu thật là ồn ào.
” Hừ ” Diệp Lãnh biết hắn không thể tức giận: ” Mau chuẩn bị đầy đủ yến tiệc ra đây cho tôi.
“
Sau khi Cố Bạc Tình vào phòng bếp, Diệp Lãnh liền nằm sấp lên sô pha xem điện thoại.
Cậu lướt Weibo một lúc, thì nhận được một lời kết bạn.
【 Mèo Alice: Em là Thư Triết.
】
Diệp Lãnh nhìn đi nhìn lại vài lần, vẫn không thể nhớ ra ” Thư Triết ” là ai.
Người nào không quan trọng với cậu, cậu chỉ cần gặp qua liền quên luôn, cậu tự nằm hỏi bản thân một lúc, cuối cùng vẫn từ chối kết bạn.
Hay đây là lừa đảo.
Nếu mà cậu vừa đồng ý kết bạn phát mà người ta đã giới thiệu thuốc đẩy mạnh tiêu thụ tráng dương cho cậu thì chắc cậu bực điên lên mất.
*1
Đang định quay về trang chủ Weibo xem tin tức, thì số WeChat với cái tên ” Mèo Alice ” lại gửi lời mời kết bạn.
【 Mèo Alice: Anh Lãnh, anh còn giận em sao? 】
Diệp Lãnh:?
Cậu cảm thấy lời nói này nghe quen quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra đối phương là người đã đắc tội với chủ cũ.
Nói thật ra Diệp Lãnh cũng không cảm thấy cứ lì lợm bám theo như vậy thì có ý nghĩa gì, chủ cũ bỏ học hai tháng rồi mà Thư Triết mới đến tìm, tỏ vẻ vô cùng lo lắng, ai không biết còn tưởng rằng cậu rất quan trọng với Thư Triết.
Ôm ý nghĩ như vậy, Diệp Lãnh giật giật ngón tay kéo nick tên nhãi này vào danh sách đen.
Nhưng rõ ràng là Thư Triết không định từ bỏ dễ dàng như vậy.
Trong vòng năm phút, Diệp Lãnh nhận được bảy tám tin nhắn và một cuộc điện thoại từ Thư Triết.
Diệp Lãnh cảm thấy ồn ào không được một phút bình yên, cậu liền chặn số điện thoại Thư Triết, thì cậu ta lại đổi một số khác, như muốn nói với Diệp Lãnh rằng nếu cậu không bắt máy thì cậu ta sẽ tiếp tục làm phiền.
” Cmn ” Diệp Lãnh bị làm phiền không chịu được.
Thư Triết như định quay cậu vòng vòng, lôi cậu lên sàn nhảy mà liên tục nhảy Disco.
Cậu vốn định đã kết thúc chuyện này với Thư Triết, nhưng đối phương lại rất cứng đầu, làm phiền Diệp Lãnh khiến cậu không thể ở yên được.
Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa mà bắt máy, giọng nói không được thân thiện cho lắm: ” Con mẹ cậu, cậu có vấn đề về thần kinh à? Cậu không nhận ra là tôi không muốn bắt máy sao? “
Ở bên kia Thư Triết im lặng một lúc lâu, mới mở miệng nói: ” Diệp Lãnh, tôi là thầy Tào đây.
“
” Thầy Tào? ” Diệp Lãnh liền nhìn vào số điện thoại, rõ ràng số này không có được đặt tên, giọng nói càng thêm mất kiên nhẫn: ” Thầy Tào là ai? “
” Em không cần phải giả vờ với thầy, thầy chính là ba của Thư Triết.
” Thầy Tào thở dài, tự tin nói: ” Em cũng đã được thầy dạy ba năm cấp ba, có rất nhiều kỷ niệm đẹp, em chắc cũng không quên đúng không? “
” Ồ ” Diệp Lãnh hiểu rồi, hóa ra là tìm phụ huynh đến nói chuyện.
Thư Triết thật sự là quá chán, đều là người trưởng thành cả rồi, mà lại còn phải tìm phụ huynh đến giải quyết hộ thế này.
Có lẽ là do bị cơ thể này ảnh hưởng, Diệp Lãnh càng cảm thấy bực bội, nên cậu mở miệng nói không chút lưu tình: ” Hóa ra tên nhóc trà xanh kia là xuất thân từ nhà họ Tào à, thế mà bây giờ tôi mới biết đấy.
“
” Sao em lại ăn nói như vậy? ” Thầy Tào ban nãy giọng nói còn đang rất nhẹ nhàng thì bỗng nhiên trở nên kích động: ” Mới có hai tháng không gặp em, mà em đã trở thành còn người không biết lễ nghĩa, không biết tôn sư trọng đạo như thế này sao? “
” Quả nhiên là cha nào con nấy.
” Diệp Lãnh cười: ” Thầy Tào đúng không? Em khuyên thầy dạy con cho tốt vào rồi mới đi dạy người khác, nếu em không hiểu sai thì con thầy mới là người có lỗi, muốn xin lỗi sao? Được thôi, vậy thì phải thành tâm vào, đừng lấy cái gọi là ” tôn sư trọng đạo ” mà ép em.
Thầy cũng phải biết rằng, dù có là thầy giáo đi chăng nữa, thì vẫn phải ngồi tù vì phạm pháp thôi.
“
Ở bên kia thầy Tào vẫn im lặng, hình như vừa bị Diệp Lãnh dọa sợ rồi.
Ông làm thầy giáo bao nhiêu năm nay, chưa một ai dám ăn nói như vậy với ông cả.
Năm đó Diệp Lãnh bị như vậy, mặc dù tức phát điên, những cũng không dám làm loạn trước mặt ông.
Trưởng thành rồi.
Sau khi thầy Tào hồi phục lại tinh thần, liền hừ lạnh trong lòng.
Ông cho rằng sau khi cậu rời khỏi trường thì sẽ không ghi thù gì nữa.
Nhưng mà ông nhớ lại chuyện xảy ra mấy tháng trước, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Nếu như Diệp Lãnh thật sự mất trí nhớ, thì ông có nên kể lại mọi chuyện không?
Để duy trì sự nghiệp và hình tượng của mình trước công chúng, cuối cùng thầy Tào vẫn kiềm chế cơn giận, áp tai vào điện thoại: ” Diệp Lãnh à, em nghe thầy nói… “
Ông còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy âm thanh ” Tút tút ” phát ra từ điện thoại.
Tất nhiên, Diệp Lãnh đã cúp máy từ ban nãy rồi.
Ông suy nghĩ lâu như vậy, những gì định nói cuối cùng cũng không nói ra được, chỉ có thể giữ lại trong lòng.
Thầy Tào tức giận mặt đỏ tía tái, mà ông lại không thể làm gì Diệp Lãnh cả.
Ông quay sang phía con trai, híp mắt suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: ” Con có địa chỉ nhà Diệp Lãnh đúng không? Ba định sẽ mắt đối mặt nói chuyện với cậu ấy, ba không tin rằng trước mặt ba, cậu ta sẽ có thể giả vờ như này được nữa.
“
Thư Triết không đồng ý quan điểm của ông, hoang mang lo sợ nói: ” Anh ấy thật sự không muốn nói tới chuyện này nữa đâu, ba, ba đừng làm như vậy, thế này thì sẽ chết con mất.
“
Thầy Tào tức đến nỗi muốn đánh vào vai Thư Triết một cái, nhưng lại ngừng tay giữa chừng, không thể hạ xuống.
Dù sao thì ông cũng rất yêu đứa con này.
Đến cả đánh cũng không đánh được…
” Con.
” Cuối cùng thầy Tào cũng chỉ đập tay xuống bàn: ” Không sao, có ba xử lý chuyện này rồi.
“
Sau khi Diệp Lãnh cúp máy, liền ngửi thấy mùi khét.
Không chỉ thế, trong phòng bếp còn vang lên mấy tiếng bùm bùm, nghe náo nhiệt hơn cả bắn pháo hoa năm mới.
Trình độ nấu ăn của Cố Bạc Tình và Diệp Lãnh chỉ ở mức cho hai nguyên liệu vào chảo rồi xào qua xào lại, mà bây giờ lại còn mất điện nên trình độ của hắn lại càng được ” phát huy “.
Sau một trận ” Sấm sét ầm ầm ” trong bếp, Cố Bạc Tình bình tĩnh thả chiếc thìa trên tay xuống, đi ba bước từ phòng bếp ra ghế sô pha, khiêng Diệp Lãnh đang không hiểu chuyện gì lên.
Diệp Lãnh bỗng nhiên bay lên không trung: …
Cậu còn không kịp giãy giụa, đã trơ mắt nhìn Cố Bạc Tình khiêng cậu lên trên vai, mặt vô cảm đi ra hành lang, cầm lên một cái…
Bình chữa cháy?!
*1.
Thuốc đẩy mạnh tiêu thụ tráng dương: thuốc kích dục á =).