Lãnh Thu


Lúc trải chăn trong ký túc xá, chân tay Từ Giai  hơi luống cuống, cô chưa thuần thục kỹ năng sinh tồn, khi lồng vỏ chăn cô càng bối rối hơn, cái chăn vốn phẳng phiu bị cô biến thành một chiếc bánh bao to, vuốt như thế nào cũng bất động.


Cô chán nản ngồi xổm trên giường, cào mái tóc dài của mình.


“Từ Gia Gia, mày làm được.

” Cô lẩm bẩm.



Ngước mắt nhìn hai chiếc giường còn lại, đệm sạch sẽ, ngăn nắp, chăn bông được gấp gọn gàng, thậm chí còn treo cả rèm chắn sáng, rèm màu hồng  thể hiện sự đang yêu của thiếu nữ.


Nhưng những việc đó đều do mẹ của các bạn làm, hai bà mẹ rất nhiệt tình, thấy Từ Gia Gia đến trường báo danh một mình thì chủ động muốn giúp cô nhưng cô uyển chuyển từ chối, cô cảm thấy mình có thể tự làm được.


Nhưng hiện tại xem ra đó chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.


Các bạn cùng phòng và mẹ của họ đã ra ngoài tham quan trường để làm quen với môi trường, trong phòng chỉ còn một mình Từ Gia, cô giống như một con ruồi không đầu, bận rộn trèo lên trèo xuống, từ giữa trưa đến bốn giờ chiều nhưng vẫn chẳng làm được việc gì.



Khi Tô Thanh Vũ gọi điện thoại tới, Từ Gia cầm điện thoại, nói với Tô Thanh Vũ một cách đáng thương: “Chị em của tớ ơi, mau cứu tớ!”

Tô Thanh Vũ nhận được tín hiệu cầu cứu, cấp tấp chạy từ toà ký túc xá khác, vừa phàn nàn vừa nhanh nhẹn chải đệm, gấp chăn cho cô.



“Học giỏi có lợi ích gì chứ, ngay cả vỏ chăn cũng không biết lồng, cậu đúng là một người điểm cao nhưng năng lực kém điển hình!!”

Đối mặt với sự xúc phạm vô tình của Tô Thanh Vũ, Từ Gia khiêm tốn tiếp nhận, xé một gói thịt bò khô, đưa cho cô ấy một miếng, “Cậu ăn không?”

“Ăn ăn ăn, tớ không rảnh!”

Hai tay của Tô Thanh Vũ cầm hai góc chăn, phẩy mạnh, chăn lập tức phăng lê phiu, giống như có phép thuật, đôi mắt của Từ Gia mở to, vỗ tay nói: “Lợi hại!”

Tô Thanh Vũ suýt nữa phun ngụm máu già, “Chị gái ơi, một người ngốc nghếch của cậu không biết tự chăm sóc bản thân lại dám cãi lời mẹ, chạy đến tận thành phố này học?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận