Người đàn ông không quan tâm đến việc cô gọi mình hay không, chỉ hỏi: “Không phải con đến Bắc Kinh học sao?”
Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ tuấn tú vẫn vậy, giọng nói cũng thế, lạnh lùng kèm theo nam tính, nghe rất xa xôi nhưng lại khiến Từ Gia cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Từ Gia không biết hắn lấy thông tin sai này từ đâu, cô cũng không giải thích gì nhiều, chỉ im lặng lắc đầu.
Hai người thật sự lâu lắm rồi không gặp, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, họ đứng cách nhau vài bước, im lặng đối diện với nhau.
Tô Thanh Vũ đã mua xong xiên nướng, cầm túi chạy về phía Từ Gia, đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng bên cạnh, cô ấy kinh ngạc há hốc mồm, “Gia Gia, chú ấy…chú ấy…”
Cô ấy còn chưa nói xong thì Từ Gia đã nắm tay cô ấy, kéo cô ấy đi vào trong cổng trường.
Người đàn ông không lên tiếng ngăn cản, chỉ im lặng nhìn cô vội vã rời đi, đứng đó một lúc mới lên xe, chậm rãi lái xe.
Gió nhẹ thổi lá rơi xuống nền gạch không phát ra tiếng động.
Từ Gia cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, lồng ngực phập phồng, trong lòng dâng lên những cảm xúc phức tạp.
Hai tay cô nắm chặt ống tay áo của Tô Thanh Vũ, đi lang thang trong trường không có mục đích.
Tô Thanh Vũ bị cô kéo đi một lúc, đành phải thoát khỏi tay cô, lớn tiếng nói: “Gia Gia, từ đây đến ký túc xá rất xa, chúng ta phải đi xe buýt trường hoặc quẹt xe đạp công cộng!”
Lúc này Từ Gia mới hoàn hồn, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Vũ, đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi mặt vào tay, cơ thể khẽ run.
Tô Thanh Vũ bị hành động của cô dọa, vội vàng ngồi xổm xuống theo, vỗ lưng cô, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Gia Gia, cậu… cậu đang khóc à?”
Tiếng nức nở của Từ Gia ngày càng rõ ràng, cô khóc nhỏ, thấp giọng nói: “Tớ không nói được, là ông ấy không cần tớ trước, sao tớ phải gọi ông ấy!”
Lúc cãi nhau với mẹ, Từ Gia không hề thấy khó chịu, một mình xách hai vali cách nghìn km xa xôi về Cảnh Thị, Từ Gia không hề cảm thấy tủi thân, nhưng khi người đàn ông vừa mới dùng giọng nói quen thuộc gọi cô “Gia Gia”, cô tủi thân đến nỗi như trời sập, nước mắt càng ngăn càng không được.