Lãnh Thu


Hai cha con đều không phải kiểu người nói nhiều, xe chạy về phía trước, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.


Thấy Từ Gia hoàn toàn không có ý định nói chuyện, Từ Dịch Thu ho nhẹ một tiếng, hỏi cô: “Về bên này con đã quen chưa?”


Đây là nơi cô lớn lên, đương nhiên đã quen rồi, “Vẫn ổn ạ.

” Cô nói.



“Nếu con cần gì thì có thể nói với cha.




“Không cần đâu ạ.

” Từ Gia dứt khoát từ chối.


Trong xe lại yên tĩnh, Từ Gia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Từ Dịch Thu cũng không nói gì nữa, tập trung lái xe.


Cảnh vật hai bên đường lướt qua nhanh chóng, vừa lạ vừa quen, bóng dáng của hai người mơ hồ phản chiếu trên cửa sổ, Từ Gia nhìn cái bóng của cha, sau đó quay đầu, nhưng hai phút sau, cô lại không nhịn được mà chuyển mắt nhìn cái bóng của cha…

Khi cô học mẫu giáo, các bạn đều hâm mộ Từ Gia, bởi vì cô có một người cha rất trẻ và đẹp trai, đã thế cha còn rất kiên nhẫn, lúc nào cũng chơi trò gắn kết cha con với cô, lần nào cũng giành hạng nhất.




Sau này khi lên tiểu học, các bạn lớn hơn, chú ý nhiều hơn đến những anh chàng đẹp trai, các bạn nữ thích nói về cha của Từ Gia, họ nói cha lạnh lùng, giống như nam chính trong phim truyền hình Hàn Quốc, cũng giống với thần tiên trong phim kiếm hiệp.


Khi đó Từ Gia nghe mọi người thảo luận trong lòng lúc nào cũng đắc chí, nhưng sau này cô bị hắn bỏ rơi.


Mẹ nói cha không có trái tim, là một con quái vật, đồng thời yêu cầu Từ Gia không được nhớ hắn, vì thế Từ Gia không hề nhớ hắn, cô bắt đầu “hận” hắn.


Thời gian sáu năm không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt người đàn ông, chỉ làm khí chất của hắn trở nên ổn trọng, bình tĩnh, giống như gọng kính bạc trên sống mũi, khiến người ta chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể đọc được vẻ nho nhã và có học thức của hắn.


Từ Gia không thể nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng hình bóng phản chiếu trên cửa kính khiến cô không thể lấy lại tinh thần.



Từ Dịch Thu không hỏi Từ Gia muốn ăn cái gì mà trực tiếp chở cô đến thẳng một nhà hàng Trung Hoa ở trung tâm thành phố, Từ Gia nhìn biển hiệu, ngay sau đó nhớ trước kia cô thích quấn lấy cha, đòi cha đưa mình đến đây ăn cơm, thịt viên, cá sóc, cua chiên là những món không thể thiếu mỗi lần đến đây.


Hai cha con được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng, Từ Dịch Thu thuần thục gọi một bàn toàn những món Từ Gia thích ăn.

Tâm trạng của Từ Gia rất phức tạp, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra, cúi đầu đọc tin nhắn.


Cô đọc tin nhắn mới sửng sốt, nhớ ra bản thân đã cao su Tô Thanh Vũ, cô nàng đợi cô ở cổng căn tin số 2 rất lâu, liêu tục gửi tin nhăn trách móc Từ Gia.


Hàng chục dòng tin nhắn trách móc rồi mới nhớ hỏi cô có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Từ Gia nhanh chóng gõ chữ: “Tớ với cha ta ra ngoài ăn cơm, cậu mau đi ăn đi!”


Tô Thanh Vũ chỉ trả lời cô sáu chữ.



Đặt điện thoại xuống, Từ Gia ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông này đang nhìn mình, hai ánh mắt bất ngờ chạm nhau, hắn không dời đi, nhưng Từ Gia lại cúi đầu một lần nữa.



Từ Dịch Thu cầm ấm trà, rót cho con gái một chén trà nóng, nói: “Gia Gia, mẹ con không đồng ý cho con đến Cảnh Thị học đúng không?”


Trong lòng Từ Gia dâng lên nỗi tủi thân, cô gật đầu nói: “Con tự điền nguyện vọng.





“Mẹ con…Làm khó con sao?” Từ Dịch Thu cân nhắc lời nói, xa nhau sáu năm khiến hắn càng phải kiềm chế hơn khi đối mặt với con gái.


Không chỉ làm khó, mẹ còn đập phá hầu hết đồ đạc trong nhà, cuối cùng nói với Từ Gia, nếu cô khăng khăng muốn tới Cảnh Thị, bà không những không chu cấp phí sinh hoạt mà còn cắt đứt quan hệ với cô.



Hiện tại Từ Gia đã tiêu hết số tiền tiêu vặt mà mình tích cóp được.


Thấy con gái không trả lời, Từ Dịch Thu liền đoán được.

Làm vợ chồng 12 năm, đương nhiên hắn hiểu con người Nguyễn Linh.



Từ Dịch Thu đưa chiếc thẻ ngân hàng mà hắn đã chuẩn bị trước đến trước mặt cô, nói: “Con đăng ký thẻ này trên điện thoại đi, sau này con cứ dùng cái này.




Từ Gia cụp mắt nhìn thẻ ngân hàng, sau đó chậm rãi đẩy về, nói: “Không cần đâu ạ, con trưởng thành rồi, con có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân.




Từ Dịch Thu dừng lại, đẩy thẻ ngân hàng về, trầm giọng gọi cô: “Gia Gia.




Từ Gia hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác chua xót cuồn cuộn trong lòng, khàn giọng nói: “Nếu sáu năm trước cha đã mặc kệ con thì sau này cũng đừng quan tâm đến con nữa.



Hơi thở của người đàn ông hơi nặng nề, bàn tay cầm thẻ ngân hàng khẽ run, một lúc lâu sau mới cất thẻ ngân hàng,   bình tĩnh nói: “Được rồi, tạm thời cha giữ giúp con, con muốn lấy nó lúc nào cũng được.





Món ngon lần lượt bày trên bàn, hai cha con không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn nhưng lại giống như nhai sáp.


Trên đường về, Từ Dịch Thu nói với cô: “Mấy năm nay sức khoẻ của bà nội con không tốt lắm, mắt bà không nhìn thấy gì nữa rồi.

Năm ngoái cha đón bà từ quê lên đây, con có muốn đến thăm bà không?”


Từ Gia quay đầu, hỏi: “Đến nhà của cha sao?”


Từ “nhà của cha” dường như kích thích người đàn ông, hắn siết chặt vô lăng, hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau mới trả lời: “Đúng vậy, con có muốn đi không?”


Từ Gia muốn đi, cô muốn xem qua nhiều năm như vậy rồi có ai khác sống trong nhà cha hay không.


“Vâng.

” Cô nói.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận