Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh



Ninh Tử Hàn vừa hạ triều, tâm trạng đang cực kì tốt, lũ lụt ở Giang Nam đã khắc phục được nhiều rồi, chiến sự ở tiền tuyến cũng giảm bớt.

Ninh Tử Hàn không đến Ngự Thư phòng mà trực tiếp đến Kiến Ninh cung để thỉnh an Thái Hậu.

Thân thể Thái Hậu thật sự không khỏe lắm, số lần Ninh Tử Hàn thỉnh an cũng càng ngày càng nhiều. Lần trước khi Tô Hoàn đến thỉnh mạch cũng đã nói cho hắn biết chỉ sợ thời gian của Thái Hậu không còn nhiều nữa.

Thời điểm vào Kiến Ninh cung, Thái Hậu đang nghỉ ngơi trên tháp thượng (*), Ninh Tử Hàn nhìn mẫu hậu sắc mặt ngày càng tái nhợt, trong lòng vô cùng khổ sở.

(*) Tháp thượng: 榻上 là cái ghế dài gần giống cái trường kỷ nhưng lại không phải là trường kỷ của hoàng cung xưa, tôi không biết cái ghế này tiếng Việt là gì nên tôi để chữ Hán Việt =(((((( Hình đây mấy thím:

01173624453

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Không quấy rầy Thái Hậu nghỉ ngơi, Ninh Tử Hàn lặng lẽ rời khỏi Kiến Ninh cung để trở về Vị Ương cung, Vị Ương cung vẫn tráng lệ như vậy, nhưng vì không có Cố Vân Sương ở Vị Ương cung mà khiến Ninh Tử Hàn có cảm giác thê lương chẳng hiểu vì sao.

Lúc này An Hỉ tiến vào nói với Ninh Tử Hàn là ám ảnh có chuyện quan trọng bẩm báo, đang ở Ngự Thư phòng chờ đợi.


Ninh Tử Hàn biết chuyện mà ám ảnh báo chắc chắn là có liên quan đến Cố Vân Sương, liền rời khỏi Vị Ương cung mà trở về Ngự Thư phòng.

Vừa mới bước vào, ám ảnh liền đem thư của Cố Vân Sương giao cho Ninh Tử Hàn.

Ninh Tử Hàn thấy đây là thư của Cố Vân Sương thì rất vui, An Hỉ cũng thấy tâm trạng của vạn tuế gia đang vô cùng tốt, chỉ có ám ảnh biết, tiếp theo, sẽ là bão tố như thế nào.

Quả nhiên,sắc mặt Ninh Tử Hàn vừa rồi còn vui sướng vậy mà đột nhiên trở nên băng lãnh, cuối cùng một cước đá văng ra cái án kỉ (*) trước mặt, cả vẻ mặt và giọng nói đều âm trầm nói với An Hỉ,“Lập tức nói Tô Hoàn tới gặp trẫm.”

(*) Án kỉ: là cái này nè mấy thím, lại 1 lần nữa tôi k biết cái này tiếng Việt gọi là cái gì =((Kát quá hÃnh ánh cho

An Hỉ không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể làm theo, may mắn là hôm nay Tô Hoàn trực ở thái y viện nên không quá lâu liền đến.

Tô hoàn vừa mới tiến vào Ngự Thư phòng, Ninh Tử Hàn lớn tiếng hỏi,“Nói, Hoàng Hậu đến cùng là bị làm sao?”

Tô Hoàn vừa nghe liền biết chuyện Cố Vân Sương mang thai Ninh Tử Hàn đã biết, cho nên liền thành thật hồi đáp,“Chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã có thai.”

Ninh Tử Hàn híp mắt,“Chúc mừng à, hoàng nhi của trẫm bởi vì dược mà ngươi đưa tới mà suýt chút nữa đã không còn, ngươi lại dám nói chúc mừng với trẫm. Tô Hoàn ngươi thật sự rất to gan, biết mà không nói, lại đi tàn hại hoàng tự, ngươi quả nhiên là lợi hại a.”

Tô Hoàn nghe thế liền kinh hãi, hài tử sao lại suýt nữa đã không còn,“Hoàng Thượng, biết mà không nói là lỗi của thần, nhưng mà tội danh tàn hại hoàng tự này vi thần vạn vạn không đảm đương nổi a Hoàng Thượng.”


Ninh Tử Hàn sắc mặt đã lạnh đến cực điểm, nếu không phải còn một tia lý trí cuối cùng, hắn hiện tại thật muốn tịch thu tài sản, xử chém toàn nhà Tô Hoàn,“Không đảm đương nổi, vậy ngươi nói cho trẫm,trong thuốc dưỡng thai tại sao lại có xạ hương?”

“Xạ hương, Hoàng Thượng, mỗi người đều biết xạ hương sẽ làm cho sản phụ sảy thai, thần sao dám bỏ xạ hương vào trong thuốc dưỡng thai, mong Hoàng Thượng minh xét.” Tô Hoàn vội vàng nói, tội danh tru di cửu tộc như vậy, như thế nào lại rơi vào đầu mình thế này. Đột nhiên, Tô Hoàn chợt lóe lên một ý nghĩa, Trương Cảnh Đình, trong lúc chuẩn bị dược chỉ có Trương Cảnh Đình ở đấy, cũng chỉ có Trương Cảnh Đình biết bên trong có thuốc dưỡng thai.

“Hoàng Thượng, xin hãy cho thần một cơ hội, để vi thần có thể vì bản thân mà chứng minh trong sạch.” Tô Hoàn biết, Ninh Tử Hàn nếu chỉ là phát cơn thịnh nộ với hắn thì sẽ không chỉ là đưa ra hành động xét nhà thôi đâu, chứng tỏ Ninh Tử Hàn không có chặt đứt hết đường lui của hắn, ít nhất, Ninh Tử Hàn còn cho hắn một cơ hội để giải thích.

“Trẫm cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, nếu là ngươi không cho trẫm một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì đừng trách trẫm không lưu tình.” Ninh Tử Hàn kỳ thật cũng biết, làm ra chuyện này có khả năng không phải Tô Hoàn.

Về phần Cố Vân Sương nghỉ ngơi vài ngày sau, sắc mặt cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Mộ Vân Sơn vừa bắt mạch vừa đau lòng nói,“Ngươi nói đi, ngươi sao lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nếu không phải ta đúng lúc phát hiện ra thì hài tử này đã không còn.”

Cố Vân Sương suy yếu cười cười,“Thật sự đa tạ sư phụ, nếu hài tử không còn, ta liền không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.”

Mộ Vân Sơn thở dài,“Đồ nhi ngốc, về sau đừng như vậy, thân ở hoàng cung, dù là công kích ngấm ngầm hay công khai, cũng là khó phòng a.”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Tuy rằng ta hiện tại không rõ là ai hại ta, nhưng trực giác cho ta biết cũng không phải Tô Hoàn. Tô Hoàn nếu nói cho ta biết bên trong có thuốc dưỡng thai, vậy thì hắn sẽ không công khai bỏ xạ hương vào nhưu vậy, Tô Hoàn là người thông minh, thủ đoạn nông cạn như vậy, hắn sẽ không làm.”


Mộ Vân Sơn nói,“Tóm lại ngươi vẫn phải chú ý, lòng người khó đoán.”

Cố Vân Sương gật gật đầu, hài tử này muốn bình an sinh ra, thật sự không dễ dàng. Có lẽ, chính mình nên hồi cung thôi.

Tô Hoàn mang Ninh Tử Hàn đi tới Thái Y viện, vì chân tướng đại bạch, Ninh Tử Hàn liền đứng ở bình phong phía sau.

Buổi chiều hôm nay, vừa vặn đến phiên Trương Cảnh Đình trực, Trương Cảnh Đình vừa thấy Tô Hoàn ở chỗ này, liền lập tức bắt đầu châm chọc khiêu khích,“Yo, này còn không phải là Tô thái y nha, như thế nào mà lúc này còn chưa về nhà, là còn muốn lấy dược liệu tốt cho đứa con riêng kia của ngươi sao?”

Tô Hoàn ánh mắt hướng tới bình phong kia chuyển chuyển, may quá, đúng lúc Ninh Tử Hàn đang chờ đợi tra ra manh mối.

“Trương thái y nói đùa, hài tử kia cũng không phải là con riêng gì, huống hồ, nó không phải là bị ngài dùng xạ hương làm hại rồi hay sao?” Vẻ mặt Tô Hoàn cũng ngăn không được chán ghét.

Trương Cảnh Đình vừa nghe liền biết xạ hương kia đã có tác dụng, liền càng thêm cuồng vọng,“Ta lúc đó chẳng phải vì muốn tốt cho Tô thái y sao, thanh danh của Tô thái y tốt như vậy, nếu truyền ra ngoài là Tô thái y có con riêng để gièm pha, chỉ sợ sẽ khiến cho người đời chỉ trích a. Nói như vậy, ta bỏ xạ hương vào trong dược liệu, coi như là đã giúp Tô thái y một lần, Tô thái y như thế nào còn lấy oán trả ơn như vậy?”

Nghe đến đây, chân tướng đã minh bạch, Ninh Tử Hàn một cước đạp ngã bình phong,“Trương Cảnh Đình ngươi thật sự rất to gan!”

Trương Cảnh Đình vừa thấy Ninh Tử Hàn đột nhiên xuất hiện, sợ tới mức lập tức quỳ xuống, còn vì bản thân mà biện giải nói,“Hoàng Thượng, vi thần là thấy Tô thái y vì đứa con riêng của ông ta mà lấy đi nhiều dược tốt như vậy thật không đáng giá a, vi thần……”

Trương Cảnh Đình còn định nói thêm gì đó, liền bị Ninh Tử Hàn lớn tiếng đánh gãy,“Im miệng, hài tử của trẫm, ngươi dám nói nó là đứa con riêng!”

Trương Cảnh Đình thật sự bị dọa sợ, đứa nhỏ này cư nhiên là long tử.


Ninh Tử Hàn lần này phẫn nộ hoàn toàn,“Trương Cảnh Đình, hài tử của trẫm cùng hoàng hậu ngươi cũng dám hại, ngươi quả nhiên là không muốn sống nữa.” Ninh Tử Hàn nheo mắt, lại không cho Trương Cảnh Đình cơ hội để biện bạch, trực tiếp nói với thị vệ trưởng Tạ Hoa,“Đem Trương Cảnh Đình lập tức đi xử trảm trước dân chúng.”

Tạ Hoa lập tức tiếp chỉ, mặc kệ Trương Cảnh Đình xin tha như nào liền trực tiếp mang ra ngoài.

Ninh Tử Hàn quay đầu lại nói với An Hỉ,“Tức khắc nghĩ chỉ, nhốt thân thích của Trương Cảnh Đình vào thiên lao, mùa thu năm sau xử trảm. Mặt khác cửu tộc nhà gã, lưu đày Ninh Cổ Tháp, nam là làm nô dịch, nữ thì làm nô tì, vĩnh viễn không được về Trường An.”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

An Hỉ nói thánh chỉ xong liền lui xuống.

Tô Hoàn quỳ xuống hướng Ninh Tử Hàn thỉnh tội, Ninh Tử Hàn nói,“Ngươi quả thật có tội, biết mà không báo đây là thứ nhất, kiểm tra không nghiêm đây là thứ hai, trẫm nể tình ngươi là vi phạm lần đầu, ngươi cũng đoái công chuộc tội tìm ra chân tướng, hoàng nhi của trẫm cũng là chưa mất. Cho nên trẫm phạt ngươi ba năm bổng lộc.”

Tô Hoàn vừa nghe cũng biết Hoàng Thượng đây là đã có lòng từ bi tha cho mình, vội vàng nói,“Thần tạ ơn Hoàng Thượng không giết.”

Ninh Tử Hàn nói,“Đợi hoàng hậu trở về ngươi đi cám ơn y đi, nếu không phải hài tử còn sống, trẫm nhất định muốn mạng của ngươi.”

Tô hoàn lại tạ ân một lần nữa, Ninh Tử Hàn nói,“Trước tiên đứng lên đi đã, trẫm muốn tự mình nhìn ngươi chọn dược liệu.”

Tô Hoàn vội vàng đáp ứng, lúc này đây, hắn chọn vạn phần nghiêm túc, cho dù là liều thuốc, cũng là một lần lại một lần xác nhận qua rồi mới cho vào.

Ninh Tử Hàn tự mình đem dược liệu giao cho ám ảnh sai hắn lập tức mang đến Bắc Đồng Quan, lại lệnh cho An Hỉ nghĩ chỉ lệnh Cố Vân Sương tức khắc hồi cung.

Đợi đến khi  thảy đều chấm dứt thì trời đã tối. Ninh Tử Hàn không gọi ngự liễn, trở về Vị Ương cung, nói thật, giờ phút này hắn rất vui vẻ, Vân Sương có hài tử của hắn, việc trọng đại như vậy thì sao hắn có thể không vui cho được. Nhìn Vị Ương trong cung đèn đuốc, Ninh Tử Hàn thật tâm nở một nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận