Lãnh Triều


Hiện tại, ông đã bốn mươi hai tuổi, là thời điểm thành công nhất, năm tháng cùng với kinh nghiệm ông đã trải qua nửa đời người khiến trên người ông đọng lại khí chất cao quý đầy hấp dẫn và thành thục nhưng mang lại cho người ta cảm giác thâm sâu không lường trước được.

Đôi mắt phượng của ông hẹp, dài, lúc còn trẻ ông hay trầm mặt, sự tàn nhẫn hiện lên giữa hai hàng lông mày có thể hù dọa người ta đến câm lặng, Trình Hướng cũng bị dọa tới khóc nhiều lần.

Dường như bây giờ ông lại càng ngày càng thích cười, như che giấu tâm tư, nhưng lúc ông đối xử với người ngoài lại không hề cười, bây giờ ông đang chăm chú nhìn Trình Hướng với ánh mắt ôn nhu.

Trước đây Trình Hướng rất sợ ông, bây giờ cậu không còn cảm giác đó nữa, cậu biết rằng Phí Cảnh Minh sẽ luôn nuông chiều cậu mãi mãi.

Cậu hơi do dự, sau đó lấy hết can đảm thành thật trả lời, nói:"Thắng thua không quan trọng, con chỉ muốn cố gắng hết sức.

"Phí Cảnh Minh nhướn mày nở nụ cười, khóe mắt có vài nếp nhăn, làm cho nụ cười lúc này càng trở nên quyến rũ.


Ông ôm Trình Hướng tới chỗ bàn ông vừa làm việc, nhẹ nhàng nói:"Con không cần phải nghĩ đến những thứ kia, hai ngày này con cứ nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có ai trách móc con đâu.

"Trình Hướng cắn môi, nhẹ giọng ừ một tiếng, tin tưởng tất cả những gì ông vừa nói, cảm giác áy náy trong lòng vơi đi một chút.

Phí Cảnh Minh ôm cậu, một tay ấn mở máy tính, một tay đánh chữ, màn hình chiếu sáng đầy những thuật ngữ kinh tế mà cậu không hiểu.

"Đói bụng sao? Ăn chút cháo đi!"Trình Hướng nhẹ gật đầu.

Sau khi ấn chuông điện bên cạnh bàn, không lâu sau người giúp việc bưng bát cháo hầm lên, đặt lên trên bàn sau đó yên lặng không tiếng động lui xuống.

Phí Cảnh Minh nhìn lướt qua máy tính, đem bát cháo cầm trong tay, múc từng thìa đưa tới bên miệng cậu.

"Ba muốn mở một cuộc hội nghị bằng giọng nói, con ngoan ngoãn ăn hết chỗ cháo này đi.

"Trình Hướng căng thẳng nhìn thoáng qua màn hình máy tính của ông, chợt nhận ra ông là người quản lý công ty lớn rất bận rộn, nhưng giờ lại vì cậu mà ở nhà, trong lòng không nhịn được lo lắng.

Nhưng Phí Cảnh Minh nuông chiều như vậy đã làm tan chảy trái tim cậu.

Trong lòng Trình Hướng cảm thấy thật ngọt ngào khi được cưng chiều.


Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Phí Cảnh Minh vừa bình tĩnh nói chuyện công việc với người đàn ông bên kia vừa múc từng thìa đút cho cậu.

Nhìn thấy cậu ngoan ngoãn ăn cháo cả buổi tối, Phí Cảnh Minh ngừng nói chuyện công việc, ông hôn một chút lên đôi môi ướt át như là phần thưởng rồi bật cười khen ngợi:"Cục cưng thật ngoan!"Trong lòng Trình Hướng có chút nhảy nhót, toàn thân tràn đầy ấm áp, gương mặt có chút đỏ lên, xấu hổ dùi vào ngực ông.

Cậu không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Phí Cảnh Minh, đối phương cũng không định đưa cậu trở lại giường, luôn ôm cậu thật chặt.

Sau khi mở cuộc hội nghị thật lâu, Phí Cảnh Minh tắt cửa sổ trên máy tính, cúi đầu xuống liền phát hiện Trình Hướng đã ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt trắng nõn cuối cùng cũng khôi phục lại chút vẻ hồng hào, giống như quả đào mật trắng nõn tươi ngon.

Lúc Trình Hướng ngủ rất ngoan ngoãn giống như một hoàng tử nhỏ không hiểu sự đời được nuôi dưỡng trong phòng, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, đủ để khơi dậy vô số suy nghĩ đen tối trong lòng người khác.


Nhưng trên thực tế, cậu từ lâu đã trở thành người dâm đãng, hư hỏng được chính tay Phí Cảnh Minh dạy dỗ thành như vậy.

Đôi mắt Phí Cảnh Minh tối sầm lại, luồng nhiệt nóng bỏng ở bụng dưới đang rục rịch như muốn thoát ra, nhưng ông không thể làm gì được vào lúc này.

Ông thở dài, cố gắng kìm nén suy nghĩ dâm đãng, lưu luyến hôn lên môi Trình Hướng đến sưng lên, sau đó nhẹ nhàng ôm cậu trở lại giường.

Ông cúi người hôn lên trán Trình Hướng một nụ hôn, thấp giọng nói:"Cục cưng, ngủ ngon.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận