Lãnh Vương Phi


"Không sao đâu"
Long Quân Thương nhẹ giọng trả lời.

Nhìn người trước mắt chỉ có một ý niệm là giấu đi không cho ai nhìn, tuy không biết vì sao trên mặt nàng ấy không có vết sẹo nhưng bây giờ đó không còn là vấn đề nữa rồi.
"Đúng là không thể tin lời đồn mà"
Thẩm Tuệ lên tiếng đánh vỡ tình huống lúng túng, ngay sau đó y đón lấy ánh mắt lạnh băng của bằng hữu vì vậy liền dời ánh mắt, nhưng mà lại lén lúc nhìn Lãnh Băng Châu.

Mỹ nhân đó nhìn một cái nếu không lại hối tiếc, cho dù đã có người trong lòng nhưng mỹ nhân này cũng quá kinh động tâm phách rồi.
"Mỹ nhân a đến đến ôm cái nào"
Tần Vô Sương bất chấp hình tượng lao qua nhưng nhanh chóng bị nam nhân của mình ôm eo kéo lại.

Long Quân Thiên vô cùng đau đầu, hoàng hậu nhà mình có tật xấu là vô cùng thích mỹ nữ xinh đẹp, chỉ cần thấy ai xinh đẹp là bất chấp cả hình tượng.

Nhưng trước giờ rất ít người có thể làm nàng ấy như vậy vì rất ít người vượt qua nhan sắc của hoàng hậu.

Nhưng mà nhan sắc của Lãnh Băng Châu quá kinh động tâm phách, Long Quân Thiên cơ hồ nhìn thấy tương lai của mình, chắc chắn hoàng hậu nhà mình sẽ bám chặt Lãnh Băng Châu, thậm chí sẽ vô cùng chăm chỉ đến nhị vương phủ.
"Mặc kệ họ ăn đi"
Long Quân Thương bất động thanh sắc di chuyển chỗ ngồi, tách Lãnh Băng Châu ra cách hoàng tẩu mình một cái ghế.

"Mọi người cũng ăn đi"
Lãnh Băng Châu có chút kinh ngạc nhìn hành động của họ, nhất là hoàng hậu.
"Đương nhiên rồi, còn có rượu nữa, đến uống vài ly nào"
Thẩm Tuệ nhanh chóng rót rượu, đừng có nghĩ y không thấy hành động di chuyển chỗ ngồi của Long Quân Thương.
"Mỹ nhân...khụ....nhị vương phi ta có món quà tặng hai người"
Tần Vô Sương hai mắt lấp lánh nhìn Lãnh Băng Châu, hoàn toàn không có một chút hình tượng của hoàng hậu.
"Đa tạ hoàng hậu"
Do hôn lễ kết thúc sớm nên bây giờ cũng còn khá sớm, vì vậy mọi người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, mấy vò rượu nhanh chóng cạn hết, lại thêm mấy vò khác lên.

Do Tần Vô Sương và Lãnh Băng Châu là nữ nhân nên sao khi ăn được một ít hai người chỉ uống một hai ly rồi đi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài Lãnh Băng Châu bị Long Quân Thương kéo lại lấy mạng che tỉ mỉ đeo lên cho nàng.
Thấy Lãnh Băng Châu và Tần Vô Sương ra cửa hạ nhân vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên thấy có một buổi động phòng kì lạ như vậy, cho dù còn sớm nhưng cũng không phải là tình cảnh tân nương đi dạo với hoàng hậu tân lang uống rượu với hoàng thượng a.

Này cũng quá thần kì rồi.
Lãnh Băng Châu từ trước đến giờ chưa bao giờ uống rượu, cho dù kiếp trước hay kiếp này cũng vậy.

Lúc nãy do Tần Vô Sương lôi kéo nên cô phải uống hai ly, dù sao người ta cũng là hoàng hậu.

Lại nói vị hoàng hậu này cũng rất đáng kết giao, mặc dù tính tình có chút kì lạ.
"Muội muội, muội đẹp như vậy sao lại đeo mạng che"
Tần Vô Sương kéo tay Lãnh Băng Châu u oán hỏi, còn chưa ngắm đủ a.

Long Quân Thương cũng thật là chỉ đi dạo trong phủ mà cũng bắt người ta đeo mạng che.
"Giảm phiền phức"
Lãnh Băng Châu có chút hồ hồ trả lời men rượu làm cô có chút say, thật ra cô cũng không phải dạng băng lãnh đến vô tình.

Chẳng qua cô tạo một lớp phòng bị như thói quen, dù gì kiếp trước trầm cảm thời gian dài như vậy không phải nói đổi là đổi được.

Nhưng nếu có người tạo được lòng tin nơi cô, cô sẽ có chút ỷ lại, thể hiện ra khá nhiều mặt của bản thân.
"Thật tiếc gương mặt này có thể làm ảnh hậu a"
Vô Sương nhìn mỹ nhân thanh lãnh vì say rượu mà giọng nói có chút nhẹ nhàng mềm mại, đôi mắt tĩnh lặng bây giờ có chút long lanh đáng yêu mà cảm thán.
"Ảnh hậu?"
Lãnh Băng Châu cho dù hơi say nhưng vẫn nghe rõ hoàng hậu nói gì vì vậy có chút kinh ngạc nhìn qua, đây không phải là ngôn từ hiện đại sao, chẳng lẽ...

"Không có gì đây là từ ngữ ở quê tỷ thôi"
Tần Vô Sương nhìn đôi mắt long lanh kinh ngạc trước mắt chỉ còn một suy nghĩ tim của tôi a.
"Thế kỉ hai mươi mốt" Lãnh Băng Châu dò hỏi.
"Muội....muội cũng xuyên qua"
Tần Vô Sương vô cùng kinh ngạc nhìn Lãnh Băng Châu sau đó là kích động không thể tả, giống như là tìm được người thân ở một nơi xa lạ cô không để ý gì nữa mà ôm chặt Lãnh Băng Châu.
"Thì ra cô cũng vậy"
Lãnh Băng Châu có chút không tự nhiên, nhưng cô hiểu tâm trạng của Vô Sương vì vậy cũng không đẩy cô ra.
"Hai người đang làm gì đó"
hai giọng nói đồng loạt vang lên, đồng thời có hai bóng người nhanh chóng tiến đến ôm lấy hai người đang ôm nhau.
Ba nam nhân trong phòng uống một lúc, sao đó Long Quân Thương đã hết kiên nhẫn.

Trước khi y phát hỏa, thì Long Quân Thiên và Thẩm Tuệ biết khó mà lui, sau đó lại phát hiện hoàng hậu và nhị vương phi đi dạo sắp hết nữa vương phủ rồi.

Long Quân Thương có chút dở khóc dở cười đêm tân hôn mà lại nháo thành thế này.

Vì vậy khi hai huynh đệ đi tìm nương tử của mình thì lại thấy hai người đứng trong vườn đào kích động ôm nhau.

"Không có gì, chỉ là tỷ muội lâu ngày gặp lại có chút kích động"
Tần Vô Sương bị hoàng đế ôm vào lòng nhìn gương mặt đen của Long Quân Thương mà giải thích.
"Tỷ muội gặp lại"
Long Quân Thiên có chút nghi hoặc, hoàng hậu sáng nay còn háo hức chờ ngắm tân nương bây giờ lại biến thành tỷ muội với tân nương.
"Không có gì chúng tôi gặp nhau lúc nhỏ mà quên mất lúc nãy mới nhận ra" Vô Sương nhanh chóng viện cái lý do.
"Được rồi chúng ta về đây, chúc đệ và vương phi trăm năm hảo hợp"

Long Quân Thiên nhìn gương mặt càng ngày càng đen của đệ đệ mình ôm người ra về.

Đùa à, nháo động phòng cũng có chừng mực chứ, nếu mà còn ở lại nữa ngày mai hoàng cung cũng sẽ bị lật lên.

Thẩm Tuệ thấy vậy cũng nói cáo từ rồi chạy đi mất.

Nhìn ba người rời đi Long Quân Thương khẽ thở dài.
"Say rồi"
Long Quân Thương nhìn người trong lòng ôn nhu hỏi, nếu là ngày thường đã nhanh chóng kéo khoảng cách với y rồi chứ không im lặng mà đứng im như vậy đâu.
"Có một chút"
men rượu càng ngày càng thấm nên đầu óc Lãnh Băng Châu có chút mơ hồ, nghe người hỏi bèn đưa tay lên ra dấu chứng tỏ mình chỉ uống một chút.
"Về phòng thôi"
Long Quân Thương nhìn đôi mắt đang long lanh nhìn mình cùng với hành động đáng yêu đó tim mềm thành một mảng, thường ngày nàng là cái bộ vô tâm vô phế đầy hờ hững không ngờ khi say lại ngoan ngoãn đáng yêu như thế.
Mang người về phòng đặt lên giường, sau đó tháo mạng che ra nhìn ngắm dung mạo tuyệt mỹ của Lãnh Băng Châu, Long Quân Thương biết mình triệt để thua rồi.

Ba tháng qua cho dù biết mặt nàng bị hủy y vẫn bị tính cách nàng làm cho động lòng, hôm nay cho dù biết nhan sắc nàng là tuyệt mỹ thì y cũng chỉ là kinh diễm thôi.
"Được rồi ngủ đi" Long Quân Thương đắp chăn cho người trên giường rồi đi ra đóng cửa.
"Khát nước" tay áo bị kéo lại một giọng nói mang đầy ý tứ làm nũng vang lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận