Lãnh Vương Phi


Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu đi ra một lúc liền gặp hai phu thê An nguyên soái đang đứng chờ họ ở ngự uyển.

Nhìn thấy hai người Lãnh Băng Châu liền chuyển hướng qua đó.
"Hai người chờ tụi con sao?" Lãnh Băng Châu hỏi
"đúng đó! ta biết thế nào con và vương gia cũng ra đây" An Lăng trả lời.

Có một số người cũng không hứng thú ngồi quá lâu đi ra ngoài, thái giám và cung nữ an bài họ trong mấy đình lâu gần đó.

Tiếng nói cười thi thoảng vang lên.

Cả bốn người vừa đi vừa trò chuyện
"làm sao Châu nhi lại biết chơi đàn bàn vậy?" An phu nhân hỏi.

Thấy Lãnh Băng Châu biết chơi loại đàn mới của Bạch Tước quốc mà còn giỏi đến vậy ai cũng kinh ngạc.
"con lúc nhỏ được một vị sư phụ dạy" Lãnh Băng Châu cũng không biết trả lời thế nào đành nói vậy
"sư phụ? cũng không nghe nói con có sư phụ phương Tây" An nguyên soái nghi hoặc
"là một người bạn của cầm sư dạy con, ông ấy là người phương Tây.

Năm đó tình cờ gặp một lần, nói rằng con có khiếu liền truyền dạy một ít" Lãnh Băng Châu trả lời
"đúng là có khiếu thật! đàn rất hay" An phu nhân cảm thán
"Ta đã cho người đi nói với phủ nội vụ mang đàn về phủ rồi" Long Quân Thương vẫn luôn im lặng lên tiếng
"đó là đồ của hoàng thượng" Lãnh Băng Châu có chút bất đắc dĩ, cứ ngỡ lúc nãy nói vậy liền thôi.

Thật không ngờ vậy mà y thật sự lấy đàn đi.
"cái hộp trang sức của nàng cũng làm từ khối mộc đào của hoàng huynh đó" Long Quân Thương không chút ngại mà khoe khoang
"Là khối mộc đào tiến cống?" An Lăng nghe thấy cũng không nhịn được nhìn qua
"Cữu cữu cũng biết nó? quý lắm sao?" Lãnh Băng Châu nghe vậy liền hỏi
"không chỉ quý đâu mà còn hiếm nữa! nghe đâu hoàng thượng đều không nỡ dùng mà định để làm quà cho hoàng hậu đó" An nguyên soái trả lời sau đó nhìn Long Quân Thương.

Cái thứ quý như vậy liền lấy đi làm hộp trang sức.
"Chàng vậy mà lấy nó làm hộp trang sức" Lãnh Băng Châu cũng có chút không nhịn được liếc Long Quân Thương
"đồ của hoàng huynh sao có thể tùy tiện lấy" cái người này cứ như vậy lấy đồ yêu quý của hoàng thượng đi.


Vậy mà không bị đánh một trận.
"huynh ấy cũng không dám làm gì ta! thật ra cả bàn trang điểm đều làm từ nó" Long Quân Thương thấy ánh mắt của mọi người có chút chột dạ trả lời
"ngài thật là không tiếc của mà" An nguyên soái thở dài, khối mộc đào lớn như vậy lôi đi làm thành cái bàn trang điểm.

Làm một hộp đựng trang sức liền tiếc bây giờ liền lấy đi làm hết cả khối lớn.
"đồ dùng cho thê tử đều phải là tốt nhất! ts cũng không thiếu chút tiền đó! phải không cữu cữu" Long Quân Thương trả lời, ánh mắt y không có chút nào là đắc ý mà là đang nói sự thật hiển nhiên vậy.
"cũng là vương gia biết thương người! Châu nhi có phúc rồi" An phu nhân nghe vậy cảm khái, trong lòng cũng rất vui mừng cho Lãnh Băng Châu.
"Lãng phí như vậy! đó là đồ quý" An Lăng nghe thê tử nói cũng có chút vui vẻ trong lòng.

Nhưng mà ngoài mặt vẫn nói câu khiển trách.
"chàng thì biết gì! ai lại như chàng chứ? cũng không biết ôn nhu một chút" An phu nhân vỗ nhẹ cánh tay An nguyên soái sau đó trách cứ.

Tuy nói vậy nhưng sau đó lại mỉm cười để cho An nguyên soái dắt tay.
"cữu cữu nói đúng! lãng phí" Lãnh Băng Châu cũng giả vờ gật đầu sau đó nhìn Long Quân Thương.

Thấy người kia nghe vậy liền xụ mặt trên mặt cô liền hiện lên ý cười, chủ động nắm lấy tay y.
Long Quân Thương đạt được ý đồ vì vậy cũng nâng môi cười.

Cả bốn người chầm chậm đi về hướng cửa hoàng cung.

Ba ngày tới đều là hội thi hàng năm, năm nay nhị vương phủ cũng phải tham gia vì vậy họ liền hồi phủ nghỉ ngơi.
Trong phòng ngủ Lãnh Băng Châu vừa tắm xong đi ra liền thấy người nào đó đang nằm đọc sách.

Cô tiến lại gần nhìn thì thấy y đang đọc quyển y thuật của cô.

Mấy quyển này là lúc trước cô vào thái y viện học làm thuốc cầm về.
"làm sao còn chưa ngủ? ngày mai phải đi hành cung sớm" ngày mai là ngày đầu tiên sẽ đến hành cung để tổ chức thi tỉ võ, cưỡi ngựa, bắn cung và đi săn.
"Châu nhi! thái y có nói còn bao lâu không" Long Quân Thương kéo người xuống ôm vào lòng.

Môi của y hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần của nàng hỏi.
"Hình như....ngày mai không cần uống thuốc nữa" Lãnh Băng Châu biết y đang hỏi chuyện gì.


Lãnh Băng Châu vì một năm qua mà cơ thể cần phải điều dưỡng lại, cho nên từ lúc y quay về đến giờ hai người vẫn chưa viên phòng.
"Thật không? ngày mai ta nói với hoàng huynh chúng ta không cần đến dự hai ngày kế tiếp nữa" Long Quân Thương nghe vậy mắt sáng lên, nếu mà còn kéo dài y sự mình sẽ nhịn đến hư người.
"Ngủ đi! sau lại không đi! mau ngủ" Lãnh Băng Châu nghe vậy vành tai có chút đỏ lên.

Cô đẩy người ra sau đó kéo chăn nằm xuống.
"Được! đi ngủ" Long Quân Thương thấy nàng phản ứng như vậy có chút đáng yêu.

Vì vậy miệng nói ngủ nhưng tay lại ôm người vào lòng có chút không thành thật.
"còn hôn! nếu không ngủ chàng liền đến thư phòng đi" Lãnh Băng Châu mặt đỏ bừng đẩy cái tên trên người ra.

Người này đúng là ngày càng xấu xa
"không quậy nữa! ngủ" Long Quân Thương cũng biết không thể quá mức liền thành thật nằm xuống ôm người vào lòng nhắm mắt lại.
"chàng!" Lãnh Băng Châu cảm nhận được sự thay đổi của người phía sau mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn.

Cô nhịn không được nhích về trước.
"ngoan! đừng nhúng nhích! mặc kệ nó" Long Quân Thương giọng nói có chút khàn khàn hôn lên má nàng một cái sao đó ôm người lại không cho lộn xộn.
Lãnh Băng Châu nhìn y như vậy bỗng thấy có chút tội, nhưng nghĩ đến ngày mai cô liền nhắm mắt lại cố gắng quên cảm giác hiện tại.

Cứ như vậy hai người lửa nóng bừng bừng ôm nhau thành thật ngủ.

(Tử Nhi: há há há! đang chờ cái gì?)
Sáng hôm sau đoàn người ngựa trùng trùng điệp điệp đi đến hành cung.

Hành cung này khá gần với Tuyêt Tình cung, Lãnh Băng Châu nghĩ nghĩ liền vén rèm cửa xe ngựa nhìn ra ngoài.

Cô nói nói với thị vệ đi lên nói với Long Quân Thương một tiếng.
"Hình như chỗ này rất gần với chỗ của vương gia" An Lăng cưỡi ngựa bên cạnh Long Quân Thương nói.
"Đúng đó! sào huyệt của đệ ấy ở gần đây" Long Quân Thiên cưỡi ngựa bên cạnh nghe vậy liền lên tiếng
"Hoàng huynh nói như đệ là thổ phỉ vậy! cũng là hoàng đế sao lại dùng từ như vậy" Long Quân Thương ghét bỏ lên tiếng.


Cho dù không thể nói ra là Tuyệt Tình cung thì cũng có thể nói là địa bàn mà.

Sào huyệt là cái thứ gì?
"Chẳng phải sao? đệ cướp mộc đào còn cướp đàn! đồ trong khố phòng nói lấy là lấy" hoàng đế châm biếm xong liền cưỡi ngựa đi trước.

Nếu còn ở lại tên hoàng đệ mình có khi một cưới đạp mình xuống ngựa trước nhiều người.

An Lăng thấy vậy cũng bật cười nhìn theo
"Luôn nghe Châu nhi nhắc đến" An nguyên soái lên tiếng
"Nàng ấy rất thích nơi đó" Long Quân Thương nói xong liền cười.

Mấy ngày trước hai người đến đó Lãnh Băng Châu liền muốn ở lại mấy ngày.
"nghe nói vườn đào rất lớn?" An nguyên soái hỏi.

Lãnh Băng Châu chủ yếu là thích cái vườn hoa này đi.
"ngài thấy ngọn núi đó không?" Long Quân Thương chỉ về ngọn núi hùng vĩ gần đó sau đó nói
"từ khu vực phía sau của Tuyệt Tình cung tính đến hết sườn núi phía Tây đó đều là vườn hoa" Long Quân Thương vô cùng hài lòng với rừng đào này, bên dưới là bỉ ngạn đỏ thẫm.

Lãnh Băng Châu rất yêu thích nên y cũng vô cùng cao hứng.
"Đây là đào lâm luôn rồi! vươn gia cũng thật dụng tâm" An Lăng khẽ lắc đầu.

Trình độ cưng chiều của Long Quân Thương với cháu gái ông đã vượt qua sự hiểu biết của ông.
"vương gia" một binh sĩ chạy tới cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người
"chuyện gì?" Long Quân Thương hỏi
"vương phi bảo thuộc hạ đến báo là muốn gặp người" binh sĩ báo tin xong liền lui xuống
"cữu cữu cứ đi trước! ta đi tìm nàng ấy" Long Quân Thương quay qua nói với An nguyên soái xong liền quay ngựa trở lại dãy xe ngựa phía sau.
"Châu nhi" Long Quân Thương thả ngựa chậm lại bên cạnh xe của thái hậu lên tiếng gọi.

Thái hậu đêm qua không dự yến nhưng hôm nay cũng theo đến hành cung.

Từ khi Long Quân Thương trở về bà rất cao hứng vì vậy cũng muốn tham dự.
"chiều nay kết thúc đi săn chúng ta đi ngắm hoa đi" Lãnh Băng Châu vén rèm cửa trả lời y.

Chuyện Tuyệt Tình cung tuy rằng không cần che dấu nhưng họ cũng không công khai.

Ai đoán được liền đoán còn không thì cũng mặc kệ.


Lãnh Băng Châu nói vậy Long Quân Thương liền biết nàng muốn đi đâu.
"được" Long Quân Thương trả lời.

Nghĩ đến lời nói tối qua y cảm thấy Tuyệt Tình cung cũng rất tốt.
"cho chàng này" Lãnh Băng Châu đưa một bình nước ra.

Đây là nước trái cây cô và Tần Vô Sương làm, uống vào vừa ngon vừa thanh mát.

Lúc nãy Long Quân Thương thấy bên hoàng huynh mình có một bình thì biết là do hoàng tẩu chuẩn bị.

Bây giờ thấy Lãnh Băng Châu đưa cho y chút ganh tị lúc nãy cũng không còn.
"Lúc nãy còn sớm nên ta không có đưa cho chàng! ta để đây giữ lạnh một lúc vừa hay nắng lên trời nóng liền đưa" Lãnh Băng Châu vừa nói vừa nhìn mấy tiểu thư công chúa trên xe ngựa phía sau lén lúc kéo rèm nhìn Long Quân Thương.
"nương tử thật tốt!" Long Quân Thương nghe thấy trong lòng cũng ngọt liệm.

Hoàng huynh của mình lúc nãy rất đắc ý, bây giờ liền đến lược y.
"Được rồi chàng đi trước đi" Lãnh Băng Châu nói xong liền ra hiệu cho y nhìn về mấy xe ngựa phía sau.

Long Quân Thương thấy vậy càng cười rạng rỡ hơn sau đó cưỡi ngựa đi mất.
"Hai đứa làm mẫu hậu đều chua" thái hậu ngồi một bên nhìn lúc này liền trêu ghẹo
"con chỉ thấy trời nóng" Lãnh Băng Châu bây giờ phản ứng đến thái hậu đều nhìn thấy có chút ngại ngùng
"Ai ui! hai đứa như vậy mẫu hậu rất vui" thái hậu thấy nhi tức ngại ngùng đều động lòng người như vậy vui vẻ nắm lấy tay cô
Bên này mấy xe ngựa phía sau đều nhìn thấy chuyện lúc nãy ai cũng ganh tị.

Lãnh Băng Ngọc ngồi trên xe ngựa nắm chặt cái túi nhỏ trong tay.

Nhìn Long Quân Thương nói chuyện ôn nhu với Lãnh Băng Châu như vậy cô cũng muốn được phần quan tâm đó.
Lãnh Băng Ngọc càng nghĩ càng kiên định, cô quay qua hỏi tì nữ
"Đã chuẩn bị xong chưa" cô nhìn túi thuốc trong tay
"đã xong rồi tiểu thư" tì nữ nhỏ giọng trả lời
Lãnh Băng Ngọc lại vén rèm nhìn thấy đoàn người ngựa đã tiến vào hành cung đôi mắt lóe lên thâm hiểm.

Lãnh Băng Châu qua hôm nay nam nhân đó liền thuộc về ta.
- ---------------------------****************----------------------------
Tử Nhi: mọi người đang chờ mong cái gì đó? thịt luộc hay thịt kho mặn?
Nay hơi lười nên chắc không nhiều chap đâu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận