Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Ca Thư Nhược Ly nhanh chóng đắp thêm chăn cho Ca Thư Hàm Tuyết, cùng chăn ôm nàng, đặt nàng nằm ngay ngắn trên giường. Xong xuôi mọi việc mới yên tâm xoay người giải huyệt cho hai nha hoàn.

Vừa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của thái tử điện hạ đứng trước các nàng. Bọn họ lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ:“Điện...... Điện hạ tha mạng...... Nô tỳ không phải cố ý ngủ quên......”

“Mau mời đại phu......” Ca Thư Nhược Ly không thèm quan tâm đến bọn họ, quát to với đám thủ vệ canh giữ bên ngoài. Người bên ngoài nghe được lệnh lập tức chạy đi. Ca Thư Nhược Ly đen mặt quay sang phân phó nha hoàn:“Giúp công chúa thay y phục!”

“Vâng, thưa điện hạ!” Hai người bọn họ nhẹ nhàng thở phào, cùng nhau đứng lên đi đến bên giường, nhìn thấy vẻ mặt ửng hổng của công chúa, y phục thì lộn xộn đặt một bên thì hết hồn hít một ngụm khí lạnh, chuyện này là sao?

Các nàng chỉ nhớ rằng đột nhiên không hiểu sao đầu bị choáng váng sau đó ngã gục xuống sàn. Sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy vẻ mặt không mấy bình thường của thái tử điện hạ...... Chẳng lẽ có trộm vào được đây?

Mai Hương và Lan Nhã không dám nghĩ nhiều khéo ảnh hưởng đến danh dự của công chúa. Hai người bọn họ lập tức mang y phục sạch sẽ đến giúp Ca Thư Hàm Tuyết mặc vào.

Ca Thư Nhược Ly khó chịu đi xem xét xung quanh phòng.

Cửa sổ vẫn đóng cẩn thẩn, những vị trí xung quanh khác không hề có dấu hiệu bị người đột nhập. Nếu như chỉ nhìn cách bài trí phòng một cách đơn thuần, rõ ràng không thể xảy ra chuyện có người vào đây trộm đồ.

Đương nhiên cách hành sự của Mạch Trục Vân luôn cẩn thận tỉ mỉ không để lại sơ hở hay manh mối gì. Nhạn đến không tiếng động, vân nhẹ nhàng vô ngân!

Đột nhiên, tiếng gió vang lên, một tên áo đen thoắt xuất hiện, quỳ một gối xuống trước mặt Ca Thư Nhược Ly. Người này không ai khác chính là ám vệ đặc biệt của hắn, được hắn cử đi ám sát cô gái trên đường.

“Nhiệm vụ hoàn thành?” Khi nói ra những lời này, trong lòng Ca Thư Nhược Ly có một tia khẩn trương, thậm chí ngay cả hắn cũng không rõ, hắn khẩn trương là vì bệnh tình của hoàng muội hay chỉ là vì lo lắng kết cục của cô gái kia.

“Thuộc hạ không thể tìm ra được danh tính vị cô nương kia, không hoàn thành nhiệm vụ, xin điện hạ trách phạt!”

Tâm tình Ca Thư Nhược Ly dần thả lỏng, nhưng mày vẫn nhíu, thắc mắc hỏi:“Không điều tra ra được?”

“Bẩm điện hạ, đúng vậy! Thuộc hạ âm thầm hỏi thăm nhiều người, nghe nói gần đây cô ta thường xuyên đi dạo trên đường, nhưng không một ai biết rõ lai lịch của cô ta!”

“Tiếp tục điều tra, đừng để Sở Tùy Phong phát hiện!”

“Vâng!”

Một trận gió thổi qua, trước cửa chỉ còn lại một mình Ca Thư Nhược Ly.

Không rõ thân phận?

Miệng hắn bất giác cong lên, mày chau lại nhớ đến gương mặt của người đàn ông trong rừng đêm đó, rồi tỉ mỉ đối chiếu với cô gái trên đường kia.Mạch Trục Vân? Tà công tử? Cô gái mảnh mai, yếu đuối?

Hai khuôn mặt dần dần khớp nhau hiện ra trong đầu hắn, tròng mắt hắn mở to rối lóe lên: Cùng một người!

Hắn vẫn nhớ rõ ngay khi thấy nàng bị hai tên thuộc hạ của Hoa ngự sử áp giải thì có một tên vô tình đặt tay lên vai nàng, lúc đó, hắn có chú ý đến phản ứng của nàng, hô hấp gấp gáp, mày nhíu chặt như đang cố gắng chịu đựng đau đớn, tuy chỉ xảy ra trong nháy mắt nhưng tất cả đều thu về trong mắt hắn.

Thì ra nàng chính là Mạch Trục Vân!

Thì ra Mạch Trục Vân là con gái!

Nghĩ vậy, trong mắt hắn ánh lên ý cười không dễ gì phát hiện.

-- Tà công tử, nhìn thân thể trắng trẻo loáng bóng của ngươi, người nào không biết còn tưởng ngươi là con gái.

-- Ờ! Đúng vậy đó! Còn ngươi che kín mặt mũi thế kia, có người không biết còn tưởng ngươi không phải người!

Cách trả lời vừa châm biếm vừa mỉa mai của nàng, rất thú vị!

Khó trách mặc dù biết võ công, nhưng ngay khi bị hai tên thuộc hạ lôi xuống nàng không hề phản kháng, là không dám phản kháng, vì sợ bị hắn phát hiện.

Khóe miệng Ca Thư Nhược Ly dần dần cong lên, nhưng đang nghe đến vài đạo vội vã chạy tới tiếng bước chân khi, miệng hắn giác ý cười nhanh chóng chảy xuống đi xuống: Tuyết Nhi vẫn còn đang bệnh, hơn nữa là bởi vì Mạch Trục Vân......

Nghĩ đến việc Tuyết Nhi hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hắn có chút thắt lại đau đớn, nhưng hắn không thể hiểu nổi vì sao lại xuất hiện loại cảm giác này.

“Tham kiến thái tử......” Lão ngự y bị mấy tên hộ vệ thúc giục, vội vội vàng vàng chạy vào phòng, còn chưa đứng vững, mắt thấy Ca Thư Nhược Ly ở cửa chờ thì lập tức quỳ xuống thỉnh an.

Nhưng hai chữ “Điện hạ” còn chưa phun ra khỏi miệng thì bị Ca Thư Nhược Ly đánh gãy.

“Đến xem tình trạng của công chúa trước đi!”

Ngự y vừa đến xem mạch cho Ca Thư Hàm Tuyết thì sắc mặt đại biến”Khăn lạnh......mau......mang khăn lạnh đến đây!”

Âm thanh khẩn trương của lão ngự y khiến Ca Thư Nhược Ly cũng giật mình, hoảng hốt hỏi “Bệnh của công chúa sao rồi?”

Lúc này lão ngự y cúi đầu quỳ trên mặt đất, dập đầu nói:“Điện...... Điện hạ, công chúa...... Công chúa sợ là......”

Trong phòng chìm vào một bầu không khí gấp gáp khẩn trương, lão ngự y là ngự y tốt nhất ở hoàng cung Phượng Ảnh quốc, tuy ngoài miệng hắn không nói rõ ràng nhưng nhìn biểu hiện hoảng sợ trên gương mặt hắn kia, Ca Thư Nhược Ly cũng hiểu được một chút.

Trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, thậm chí có chút vô lực: Vì sao nàng lại cố tình làm tổn thương người thân của ta? Mạch Trục Vân, nàng muốn ta phải xử lý việc này thế nào đây?

“Sao lại nghiêm trọng như thế?” Hắn cau mày, sắc mặt âm u thở dài, giống như vừa mới lựa chọn một quyết định khó khăn nào đó.”Bẩm điện hạ, công chúa vốn bị cảm lạnh nhưng vì bị kích động quá mức cho nên khiến cho thể chất bị hao tổn, bệnh cảm mạo ngày càng trầm trọng......” Nhắc tới nguyên nhân bệnh trạng, lão ngự y mới bừng tỉnh.

Hai người nha hoàn bọn họ nghe xong thì ngẩn người, mắt thấy lão ngự y quỳ trên mặt đất liền bừng tỉnh, tay chân luống cuống chạy ra ngoài cửa mang nước lạnh cùng khăn sạch đến đặt lên trán Ca Thư Hàm Tuyết.

Ca Thư Nhược Ly nhíu mày tiếp tục hỏi:“Công chúa sẽ...... tỉnh lại chứ?”

Một tiếng “Loảng xoảng”, Lan Nhã vốn đang bưng thau đồng vào nghe được câu hỏi của Thái tử, sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy khiến cho thau đồng rớt xuống đất, một vũng nước đọng lớn trên sàn cùng với một ít văng lên y phục của nàng khiến cho bộ dáng của nàng trông vô cùng nhếch nhác.

Khăn ẩm trên tay Mai Hương cũng rơi xuống đất, trên mặt khăn trắng tinh khôi đó đã nhiễm một ít bụi đất.

Ca Thư Nhược Ly đưa mắt đảo qua biểu hiện khiếp sợ của hai bọn nha hoàn, hắn cũng tránh không khỏi nhức nhối, dù sao Tuyết Nhi cũng là em gái ruột duy nhất của hắn, làm sao hắn không thể không đau lòng được?

“Điện hạ tha mạng...... Lan Nhã, Mai Hương biết sai rồi, điện hạ......” Hai người bọn họ lập tức phản ứng, không quan tâm đến vũng nước trên sàn, lập tức quỳ xuống.

Ca Thư Nhược Ly tức giận trừng mắt nhìn hai người, quát:“Còn không mau đến chăm sóc công chúa?”

“Vâ..Vâng....” Hai người bọn họ nơm nớp lo sợ, vội vàng chạy đi chuẩn bị nước cùng khăn mới đến.

Lão ngự y dùng ống tay áo màu trắng đưa lên lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi đáp:“Điện hạ...... Lão thần sẽ dốc toàn lực chữa bệnh cho công chúa...... Công chúa có thể......có thể tỉnh lại!”

“Còn không mau đi?” Ca Thư Nhược Ly một lần nữa quát.

“Vâng......” Lão ngự y đi vội vã đến bên giường, thấp giọng hô:“Công chúa, lão thần đắc tội!”

Cởi bỏ sợi dây tơ hồng chuyên dụng để bắt mạch Ca Thư Hàm Tuyết, ông cẩn thận đặt ngón tay khô gầy của mình lên cánh tay trắng tuyết của công chúa.

Hắn vươn tay lau mặt mình một lần nữa, mở hòm thuốc bên cạnh, lấy một bộ ngân châm, suy nghĩ chốc lát, ông tỉ mỉ đưa kim châm đến huyệt trán Ca Thư Hàm Tuyết.

Sắc mặt ửng hồng của Ca Thư Hàm Tuyết dần dần tan đi, khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng vẫn không xua tan được vẻ tái nhợt.

Trên cái trán trơn bóng của nàng có điểm chút mồ hôi lạnh, nàng dần dần có chút ý thức, nhưng vẫn hôn mê như cũ.

“Không...... Không cần...... Cầu xin ngươi...... Tà công tử.....Đừng......”

Lời nói vừa đứt quãng vừa hoảng sợ khiến gương mặt lại một lần nữa đỏ bừng, hơn nữa môi nàng còn có chút bị khô nứt.

Nghe được của nàng hô hào, Ca Thư Nhược Ly bước đi đến bên giường, thon dài xương tay xoa nàng tái nhợt mặt, hơi đau lòng nói:“Tuyết Nhi, muội tỉnh rồi! Hoàng huynh ở đây!”

“Đừng......” Ca Thư Hàm Tuyết vẫn là thấp giọng khẩn cầu.

Ca Thư Nhược Ly lại căm tức bên cạnh cung kính đứng ngự y, quát:“Sao vẫn không tỉnh?”

Lão ngự y hoảng sợ quỳ xuống, nói:“Điện hạ bớt giận, công chúa...... Công chúa còn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, chỉ sợ, chỉ sợ phải mời cao nhân khác đến......” Nói xong, ông hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Ca Thư Nhược Ly thì lập tức cúi đầu.

Ca Thư Nhược Ly mím chặt bờ môi, trong mắt hắn không giấu được tia lo lắng, không muốn kéo dài thời gian. Hắn đứng dậy, bước nhanh ra khỏi cửa, nói:“Bản cung vào cung một chuyến, trong thời gian đó, nếu công chúa có mệnh hệ gì, tất cả các người...... cùng chết!”

P/s: Phát hiện rồi, còn có tình ý với Vân Vân...này thì Phong vương xử lý ra sao, mà tên Nhược Ly này liệu có truy cứu trách nhiệm của nàng không? Đón xem chương tiếp theo vào tối thứ bảy nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui