Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Ở Dịch quán, ám vệ Ca Thư Nhược Ly phái đi thu thập tin tức đã trở về hồi báo.

Nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ của Ca Thư Hàm Tuyết, hắn khẽ thở dài một hơi, phân phó nha hoàn chăm nom thật tốt cho nàng rồi sau đó mang theo vài tên hộ vệ, đi thẳng đến địa điểm theo như tình báo cung cấp -- Triều Nguyệt lâu

Ánh chiều tà lẳng lặng bao phủ toàn bộ Nam Ninh quốc, từ phía cửa sổ lầu hai Triều Nguyệt lâu, hai bóng người lớn nhỏ kéo dài ẩn hiện.

Triều nguyệt lâu là quán rượu có góc nhìn từ trong ra ngoài ấn tượng và đẹp nhất Nam Ninh quốc, cũng chính là một trong số ít gia tài của Nam Truy Nguyệt.

Ánh chiều nhuộm vàng cả mặt sông như chiếc gương đồng của những cô nàng thơ hay ngắm mình trong đó. Nhưng sự tĩnh lặng bình yên này nào kéo dài được lâu, cuộc vui nào cũng tàn, tĩnh rồi cũng sẽ động, bầu không khí tốt đáng để hưởng thụ luôn luôn bị những kiểu người biến thái quấy rối làm mất hứng.

Lầu hai, khách đi lên càng lúc càng đông. Nhưng đại đa số là đến ăn nhậu, không phải đến để thưởng thức cảnh đẹp.

Không ít người cầm đao kiếm, yên tĩnh ngồi một bên mắt không hề chớp nhìn chằm chằm hai kẻ một thân y phục xanh và trắng nâng chén uống rượu với nhau. Bọn họ không khỏi thắc mắc tự vấn trong lòng: Hai tên này, uống nhiều như vậy, lẽ ra phải say từ sớm rồi chứ!

Mạch Trục Vân nghiêng đầu nhìn một đám người giang hồ sơ sơ gần trăm tên đang tụ tập xung quanh, lại nhìn thoáng qua vò rượu trống rỗng, vò này đã là vò thứ bảy, nếu như nói không say cũng không đúng.

Trên mặt nàng có chút phiếm hồng, nàng ôm bụng xoa xoa sau đó đưa ánh mắt vô tội nhìn Bạch Lộng Ảnh đant ngồi đối diện:“Này, ngươi nói thử xem, bọn họ đang chờ cái quái gì? Vì sao còn chưa ra tay?”

Bạch Lộng Ảnh nhàn nhã uống cạn một chén rượu, cười nhạt nói:“Có lẽ là chờ hai chúng ta say đến quên đường về hay lăn ra bất tỉnh nhân sự mới hành động đây.”

“Hình như vậy! Ha ha, có điều không may là bọn họ sẽ không thể đợi được đến lúc đó đâu!” Mạch Trục Vân nhẹ nhàng ném cao hột đậu phộng lên không trung, sau đó dùng miệng đớp.

“Tuy ta không thích động thủ, nhưng.....” Cả người Mạch Trục Vân nhoài về phía trước, khuôn mặt cúi thấp giấu sau mấy vò rượu trên bàn khẽ nói:“Bị người khác nhìn chằm chằm trong khi đang uống rượu, cảm giác vô cùng khó chịu a!”

Nói xong, nàng mạnh mẽ lập tức đứng lên.

Mấy tên giang hồ ngồi xung quanh nghe được một tiếng ầm. Nhận ra Mạch Trục Vân đạp ghế ngồi đứng dậy, bọn hắn ngay lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, tất cả bọn họ cùng đồng loạt đứng lên.

Trong thời khắc đó, toàn bộ lầu hai lâm vào bầu không khí yên lặng, xung quanh đầy mùi chết chóc cùng uy hiếp, mùi vị khẩn trương thoang thoảng lướt qua, cứ như nếu như có một tên động đậy trước, một màn đánh nhau sẽ được diễn ra.

Khoé miệng Mạch Trục Vân khẽ động, hai tay chống nạnh hai bên hông uốn nắn bẻ lưng, đồng thời vài âm thanh va chạm vỏ kiếm vang lên, sắc mặt mọi người ai cũng khẩn trương, rút binh khí, sẳn sàng tư thế chiến đấu.”Ainhô...... Bản công tử ngồi lâu trên ghế nên cơ có chút căng ra, đứng dậy thư giãn gân cốt thôi mà, không có việc gì đâu, mọi người xin cứ tự nhiên!” Mạch Trục Vân bật cười ha ha nói xong, thở dài, tiếp tục ngồi xuống.

Thấy nàng không có ý định gì, đám người đó mới thu hồi binh khí trong ta, trở về ghế ngồi của mình, bình thản bưng chén trà lên nhấp một ngụm như thường, nhưng ánh mắt vẫn không coa ý định rời khỏi Mạch Trục Vân.

“Haizzz!” Mạch Trục Vân thở hắt đầy phiền muộn, nhiều người nhớ thương nàng thế này, quả thật không tốt cho tim chút nào!

Bạch Lộng Ảnh thấy vậy lên tiếng chủ động hỏi:“Muốn ta giúp ngươi không?”

“Ngươi không có thái độ vui sướng khi thấy người gặp họa là phúc khí cho ta lắm rồi!” Mạch Trục Vân trừng mắt liếc hắn.

Hắn âm thầm cười, ý vị sâu xa:“Làm sao ngươi biết rõ bây giờ ta không có thái độ đó?”

Mạch Trục Vân không thèm để ý đến lời của hắn, hung hăng đập bàn, một lần nữa lại đứng lên.

“Rầm!”

Mọi người xung quanh cả kinh, lập tức luống cuống chân tay đứng lên, bày ra bộ mặt đầy cảnh giác, thủ sẳn thế đón đầu.

“Hì hì!” Mạch Trục Vân trẻ con cười hiền, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu lém lỉnh, vẻ mặt đầy gian xảo,hét lớn:“Tiểu nhị!”

Tất cả mọi người cảnh giác nhìn nàng, giống như sợ nàng có ý định chuồn mất, hàng trăm con mắt của bọn họ như keo dán vĩnh cữu không hề rời mắt khỏi nàng.

Không bao lâu, một tên tiểu nhị có bộ mặt cao ráo sáng láng xuyên qua đám giang hồ nhanh nhẹn chạy tớibộ dạng thanh tú tiểu nhị đi tới, đứng trước mặt Mạch Trục Vân, không chút sợ hãi, khách khí hỏi:“Khách quan có gì cần yêu cầu ạ?”

“Gọi tên Nam Truy Nguyệt đến đây, nếu hắn có chút luyến tiếc với quán rượu sang trọng này thì ngay lập tức xuất hiện trước mặt bản công tử!” Mạch Trục Vân lấy đại một vì rượu rỗng đập mạnh lên bàn hăm dọa, nàng nghĩ làm như vậy lời nói của nàng sẽ có hiệu lực hơn.

Tiểu nhị thoáng nhíu mày, nhưng không chần chờ, cúi đầu, lễ phép nói:“Khách quan chờ một chút, tiểu nhân đi chuyển lời ạ!”

Nửa nén nhang sau, Nam Truy Nguyệt mang theo vẻ mặt hờn giận, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đôi mắt sắc xảo quét qua người tên đầu sỏ dám chà đạp gọi hắn đến, nghiến răng hỏi “Mạch Trục Vân, ngươi không để cho ta xin hai chữ yên bình được mấy ngày hả?”

Nói xong, hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, lấy vò rượu ra khỏi tay nàng, vẻ mặt đau lòng tiếc của nhìn mấy vết trầy xướt trên mặt bàn, cắn răng, nói:“Mặt bàn làm từ gỗ hoàng hoa lê của ta, ngươi nói đi, ngươi tính đền bù thế nào đây?”

Mạch Trục Vân cười cợt nhả nói:“Mười vạn lượng hoàng kim, có đủ hay không?”

“Được!” Nam Truy Nguyệt gật đầu thật mạnh: “Nhớ những lời ngươi nói hôm nay, chờ cho đến khi triều đình lại phát lệnh truy nã,ta sẽ bắt trói ngươi đổi lấy tiền thưởng, đền lại bàn gỗ quý cho ta!”Nói xong, hắn quét ánh mắt đầy lửa giận qua đám giang hồ ngồi xung quanh thấp giọng hỏi:“Có việc gì sao?”

Da đầu mọi người run lên từng đợt, đắc tội với công tử kiêu ngạo này không phải là ý kiến hay a!

Thuộc hạ của ngài ấy còn mấy vạn người, có thế sánh bằng với số lượng binh lính trong quân đội. Tiếng tăm lẫy lừng, bọn họ so với ngài ấy chỉ là bọn tép riu.

“Không...... Không có việc gì!” Mọi người nói xong, đưa ánh mắt không cam lòng nhìn thoáng qua Mạch Trục Vân, trong lòng nghĩ: Tà công tử thật sự là một con người ma mãnh, dám lợi dụng thanh danh của Nam công tử để thoát thân. Nhưng bọn họ biết làm gì được, bọn họ có phải là bằng hữu tốt hay có chút quan hệ quen biết với vị công tử tiếng tăm này đâu, nên phải cắn răng rời khỏi quán.

Lầu hai lại trở về vẻ thanh tĩnh vốn có của nó, không còn cảm giác áp bức như lúc nãy. Mạch Trục Vân cười tươi nhìn lên gương mặt khó coi của Nam Truy Nguyệt, ngồi xuống nịnh nọt:“Hì hì, Nam đại trang chủ đang tức giận à?”

Nam Truy Nguyệt giận dữ trừng mắt nhìn nàng, ngồi giữa Bạch Lộng Ảnh và Mạch Trục Vân, cả giận nói:“Mạch Trục Vân, chuyện dám gọi thẳng ta ra đây làm bình phong cho ngươi, ta không thèm so đo!Nhưng thậm chí cả chuyện đùa giỡn với công chúa Phượng Ảnh quốc, ngươi cũng dám làm, hừ, ngươi còn chuyện nào khốn nạn hơn để làm không?”

Nam Truy Nguyệt bất mãn chất vấn, lúc trước không biết thằng não tàn nào sắp xếp một kẻ như hắn ta vào “bảng đệ nhất công tử”, đúng là mù mắt.

Đứng ngang hàng cũng với kẻ này, quả thực là một sự sỉ nhục không hề nhỏ với tam đại công tử nổi tiếng bọn họ.

Mạch Trục Vân nghe xong câu bất mãn của hắn, âm thầm cười, mắt mở to vô tội, nghĩ cách đáp trả hắn.

Chuyện khốn nạn hơn à? Nam Truy Nguyệt, cái này là ngươi gợi ý cho bản công tử thức tỉnh bản chất xấu xa của mình nha, ngươi xem trọng ta quá đi!

Mạch Trục Vân vươn tay, duỗi ngón trỏ ra nâng cằm Nam Truy Nguyệt lên. Đương nhiên hắn không có điên để nàng tiếp tục, hắn giơ tay phản kháng, gạt tay nàng ra khỏi hắn nhưng tiếc thay võ công của hắn không địch lại nên... trò hay của nàng bắt đầu.

Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve cằm hắn, trêu đùa:“Nam Truy Nguyệt, ngươi nói đúng! Bản chất của bản công tử rất khốn nạn! Mà bây giờ, với nhan sắc miễn cưỡng dùng từ xinh đẹp để hình dung của ngươi đã đủ tư cách lọt vào mắt xanh bản công tử, đi đi, về nhà làm ấm giường cho bản công tử!” Nói xong, tiêu sái thu hồi ngón tay.

“Phụt......”

Vốn đang điềm nhiên thưởng rượu, Bạch Lộng Ảnh nghe được mấy lời vô sỉ của nàng thì không nhịn được phun ngụm rượu trong miệng, à lại không may vòi phun nước đó vừa khép đáp thẳng lên gương mặt xanh mét của Nam Truy Nguyệt.

Bạch Lộng Ảnh không để ý đến ánh mắt ai oán đang nhìn chằm chằm mình, chỉ bày ánh mắt vô tội cười cười, lấy khăn tay tao nhã lau miệng.

“Đàn ông” Đùa giỡn với đàn ông, rõ ràng còn thú vị và khốn nạn hơn so với “đàn ông” đùa giỡn với phụ nữ!

Có điều cũng may, Nam Truy Nguyệt chưa biết được thân phận thật sự của nàng!

Bạch Lộng Ảnh mang theo ý cười sủng nịch ý nhìn cô gái đang cười khùng khục không biết hai chữ “hình tượng” ngồi đối diện mình, lắc lắc đầu! Nam Truy Nguyệt gặp phải nàng, coi như gặp phải đối thủ!

Rồi đột nhiên ý cười của hắn lập tức thu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng vô cớ: Vì sao NamTruy Nguyệt lại có thể dễ dàng tha thứ cho những gì Mạch Trục Vân gây ra cho hắn? Chẳng lẽ hắn cũng biết thân phận thật của nàng? Nhưng, nhìn đi nhìn lại biểu hiện của hắn, không hề giống như hắn đã biết!

Trông gương mặt ẩn nhẫn tức giận cùng chật vật của Nam Truy Nguyệt, Mạch Trục Vân không hề kiêng kỵ, đứng trước mặt hắn mặt ôm bụng cười lăn cười bò: Nam Truy Nguyệt, là ngươi tự rước nhục vào mình nha! Ha ha ha!

“Mạch, Trục, Vân, đồ, khốn, nạn!” Hai bàn tay Nam Truy Nguyệt nắm chặt thành quyền, các khớp tay vang lên tiếng răng rắc, hung hăng gằng từng chữ một.

Đây là lần đầu tiên hắn bị một thằng đàn ông đùa giỡn!

Mạch Trục Vân đắc ý liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục cười lớn.

Bản công tử khốn nạn đó, ngươi làm gì được ta?

Nhìn Bạch Lộng Ảnh không có phản ứng dữ dội gì, trong lòng nàng bắt đầu suy nghĩ khách sáo cho Nam Truy Nguyệt: Coi kìa, bình tĩnh cái nỗi gì, bản công tử chỉ nói chơi thôi, không có nghiêm túc làm thật như ngươi và Sở Tùy Phong đâu......

Nếu như Bạch Lộng Ảnh mà biết được trong đầu nàng đang có suy nghĩ mờ ám về quan hệ giữa hai người bọn hắn, dù cho hắn có muốn bình tĩnh, cũng không bình tĩnh được!

Nam Truy Nguyệt đứng thở dốc, dùng khăn sạch lau đi lớp rượu trên mặt, sau đó ném chiếc khăn lên bàn, quát:“Ngươi cười đủ chưa”

Nàng giơ tay xoa bóp giãn cơ mặt, thu lại ý cười, nói:“Ờ, chắc cũng đủ rồi!”

Nam Truy Nguyệt:“......”

Bạch Lộng Ảnh cũng hiểu được buồn cười: Chắc cũng đủ rồi? Đây là loại đáp án gì đây?

Sau đó, bọn họ lại nghe được tiếng bước chân rầm rập dưới lầu truyền đến.

Nam Truy Nguyệt thu lại biểu cảm trên mặt, khinh thường trừng mắt nhìn Mạch Trục Vân, không có gì phải thắc mắc, những người này chắc chắn đến tìm tên khốn nạn kia: “Đáng đời, quan binh chạy đến đây bắt ngươi rồi, xem lần này ai có thể cứu ngươi!”

P/s: Khà Khà....coi ai cứu ngươi...ai cứu ngươi...Nam Truy Nguyệt...toy chờ xem ai cứu cô nàng nghịch ngợm đó...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui