Ngày hôm sau, vẫn là một trời nắng ấm và đầy gió.
Trước cửa cung, bách quan tề tụ đông đủ.
Một thân áo long bào màu vàng Sở Lâm Uyên đứng trước bách quan, uy nghiêm mà trang trọng. Đứng phía sau là Sở Tùy Phong, một thân triều phục màu đen, bá đạo mà lãnh tình.
Ca Thư Nhược Ly bế Ca Thư Hàm Tuyết sau đó đối mặt với Sở Lâm Uyên.
Ca Thư Hàm Tuyết không chịu nổi gió lùa vào, cảm thấy khó chịu cho nên toàn thân được bọc một lớp áo lông trắng, nhưng nhìn vào vẫn không tạo cảm giác phì nề mà ngược lại còn khiến cho người ta nảy sinh loại thương cảm với sự yếu đuối và nhu nhược của nàng.
Dung mạo tuyệt mỹ của nàng được khe khuất bởi một tấm khăn sa màu hồng nhạt thế nhưng đôi mắt hẹp dài vẫn lộ ra ngoài, trong đôi mắt ấy đã không còn sự lông bông kiêu ngạo giống như lần đầu tiên nàng tiến cung và lại mang theo một tia sợ hãi, hoang mang.
Một cô gái cá tính ngang ngược chỉ bởi vì một lần bị Mạch Trục Vân đùa giỡn, mà lại trở nên đáng thương thế này.
Tầm mắt của Sở Lâm Uyên chỉ lướt qua người nàng sau đó lập tức dời đi nhìn thẳng vào Ca Thư Nhược Ly.
Ca Thư Nhược Ly cúi đầu âu yếm nhìn hoàng muội, thấy nàng dường như không có phản ứng bèn bất đắc dĩ thở dài. Lẽ nào hắn thực sự đã sai rồi? Chỉ yêu thương vuốt nhẹ đầu nàng, ôn nhu nói:“Hoàng muội, gió lớn, lên kiệu ngồi trước đi!”
“Ừm!” Nàng mềm mại lên tiếng, âm thanh yếu ớt mà vô lực so với dáng vẻ hoạt bát khi xưa thì hoàn toàn bất đồng, nhìn vào thật khiến cho người ta chỉ muốn bảo vệ che chở.
Sở Lâm Uyên phát hiện ánh mắt Ca Thư Nhược Ly chợt trầm xuống đặt lên người hắn, đành phải mở miệng nói:“Thái tử yên tâm, chuyện tình của công chúa, Nam Ninh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Phượng Ảnh quốc!”
“Vâng! Có những lời này của hoàng thượng, Nhược Ly an tâm rồi, nếu không, Nhược Ly chỉ sợ tâm tình của phụ hoàng không tốt, có thể gây tổn hại đến tình hữu nghị giữa hai nước!” Ngữ khí của hắn thản nhiên, không nặng không nhẹ, ánh mắt cũng có chút tản mạn.
Sắc mặt Sở Lâm Uyên trở nên cứng ngắc, không dám có hành động gì thái quá, chỉ khách khí nói:“Thái tử yên tâm! Lực lượng của Nam Ninh quốc và Phượng Ảnh quốc đều tương đương nhau, hai bên từ xưa đến nay đều sống trong hòa thuận, tuyệt đối sẽ không vì một tên tiểu tặc mà phá hủy quan hệ. Chuyện đám hỏi, trẫm cũng sẽ an bài thật tốt!”
Nhắc tới đám hỏi, thần sắc Ca Thư Nhược Ly mới dần trở nên tốt lên, hắn biết Sở Lâm Uyên cũng không còn cách nào khác, đành giữ cho vị hoàng đế như hắn một chút mặt mũi, nở nụ cười lên tiếng:“Vậy thì, đa tạ hoàng thượng! Đương nhiên, Nhược Ly cũng nên cảm tạ Phong vương đã từng chiếu cố nàng!”
Sở Tùy Phong ném cho hắn một đôi mắt lạnh rồi không nói gì.
Đoàn xe Phượng Ảnh bắt đầu khởi hành, chỉ có điều, từ chiếc kiệu xa hoa đi giữa đoàn rước, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như cánh thiên nga lặng lẽ đẩy mành che, đưa đôi mắt lưu luyến lên thân ảnh của người đàn ông vô tình, vô tâm đang dần dần khuất xa, rồi từ ánh mắt lưu luyến mê màng chợt biến thành tia nồng đậm sát ý cùng oán hận.Mạch Trục Vân, nếu bản cung không giết được ngươi, thề không làm người!
Trước khi rời khỏi cổng thành, Ca Thư Nhược Ly cũng khẽ quay đầu nhìn một điểm cố định nào đó, thấp giọng thì thầm:“Mạch Trục Vân, nếu nàng không nguyện đến Phượng Ảnh quốc, vậy thì ta đành phải biến toàn bộ Nam Ninh quốc thành lãnh thổ của Phượng Ảnh quốc!”
......
Bị một lời hứa hẹn của Sở Tùy Phong dọa cho lo lắng, Mạch Trục Vân hoàn toàn không thể tỏ ra thản nhiên hay cư xử một cách bình thường khi đứng trước mặt hắn, đặc biệt khi nhớ đến một màn đêm đó, hai gò má liền không tự chủ được xấu hổ đỏ bừng lên nóng bỏng.
Tâm tình buồn chán, cả đêm trừng mắt nhìn lên trần nhà không hề có cảm giác buồn ngủ, nàng thở dài, rời khỏi giường, thay một thân nam trang bay thẳng ra ngoài thành.
Từ trước đến nay, mỗi lần tâm tình không tốt, nàng đều thích mò đến hai nơi, một là “căn chòi thảo dược” đằng sau mao lư Nhược Nhiên, nơi còn lại đó chính là nóc mái tử cấm hoàng cung.
“Mạch Trục Vân, bổn vương thích ngươi!”
Còn nàng thì sao? Nàng có thích hắn hay không?
Nàng không biết! Thật sự không biết.
Mạch Trục Vân mang theo tâm trạng rối bời bay qua từng nóc nhà, sau đó đáp người xuống mặt cỏ xanh, nằm ườm trên đó.
“Bổn vương hy vọng, Phong vương phủ sẽ là nhà của ngươi!”
Nhà? Phong vương phủ?
Nàng vẫn không biết! Bứt một gốc cỏ trên mặt đất, tức giận ném đi sau đó trở người.
“Ba ngày sau, phải nói đáp án cho bổn vương!”
Đáp án gì bây giờ?
Á..! Mạch Trục Vân hét lên phiền chán ngồi dậy, hai tay vò đầu bứt tóc không biết phải làm thế nào mới phải.
Rốt cục, ngày hôm đó lời cảnh cáo của lão bán tiên đó là có ý gì?
Lẽ nào nhân duyên của nàng, sẽ gặp báo ứng, mà bây giờ báo ứng của nàng chính là ở bên cạnh Sở Tùy Phong hết nửa quãng đời còn lại sao? Nhưng, khi nghĩ đến điều đó, dường như nàng cũng không hề kháng cự.
Vậy nàng đang chần chừ điều gì, chính bản thân mình cũng không rõ, cho nên đành phải mang theo tâm trạng bức bối, khổ sở dưới bãi cỏ này này.
Rồi đột nhiên nghe được tiếng bước chân rõ ràng vang lên, tâm trí nàng mới dần hồi phục, trầm tĩnh lại.
“Ngươi đến từ lúc nào?” Mạch Trục Vân quay đầu, nhìn người đàn ông không biết đứng đằng sau nàng đã bao lâu - Bạch Lộng Ảnh.
Cả người hắn đứng ngược hướng sáng của ánh trăng tà mị, nên thứ ánh sáng phủ trên người hắn tản ra, vừa bình thản mà chói mắt, yêu mị mà tự trọng.
“Hôm nay làm sao thế? Ta nhớ mặt trời mọc từ hướng Đông mà!” Hắn cười cười, ánh mắt đưa theo một núi cỏ bị nàng vứt thành cụm ở một bên, xốc áo choàng lên ngồi cùng nàng, nhưng không đưa mắt đánh giá nàng, chỉ quay đầu đưa mắt nhìn về khoảng không nơi mặt trời sắp mọc ở phía đông.”Không có gì!” Mạch Trục Vân cũng tức giận liếc trắng mắt, nghiêng đầu thì chợt phát hiện tầm mắt hắn không đặt lên người mình mà cũng theo tầm mắt hắn nhìn về phía đông.
Thấy ai đó vẫn không lên tiếng, nàng khẽ nghiêng đầu nhìn gương mặt yêu nghiệt nhất thời tò mò, hỏi:“Bên kia có gì à?”
“Hờ, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là muốn xem xem, hôm nay mặt trời có lặn luôn xuống hướng Đông luôn không thôi!” Bạch Lộng Ảnh cười nhạt trả lời, quay đầu, nhìn chằm chằm nàng rồi khẽ bật cười, chỉ có điều, ý cười đó nàng thực sự không rõ....
Vừa nghe hắn dứt lời thì mới biết hắn đang trêu ghẹo nàng, bởi vậy, Mạch Trục Vân cũng không keo kiệt vứt cho hắn một cái ánh mắt cảnh cáo.
“Sao thế, cần ta xem bệnh không?” Bạch Lộng Ảnh vui vẻ cười, không có ý định dừng trò đùa của mình:“Bệnh này nên chữa trị nhanh lên, nếu không về sau mắt mù khi nào không hay đâu!”
“Có trị được bệnh câm không?” Mạch Trục Vân hờn giận trừng mắt hắn.”Nếu dám chọc bản công tử thêm lần nào nữa, bản công tử sẽ cắt đứt đầu lưỡi ngươi, cho ngươi câm cả đời!”
“Nếu ngươi mù, ta sẽ không trị câm!” Nàng mù ta câm, vừa vặn xứng đôi!
“Bạch Lộng Ảnh, ngươi thực sự muốn trở thành một kẻ câm điếc sao? Bản công tử không ngại thành toàn cho ngươi đâu!” Mạch Trục Vân giơ nắm đấm lên, mặt mày âm trầm.
Bạch Lộng Ảnh cũng không muốn tiếp tục công kích nàng nữa, chỉ im lặng không nói gì, sau lại, thấy nàng cũng không lên tiếng, hắn chỉ lẳng lặng nằm trên cỏ, nhìn đám mây trắng trôi dần đón buổi bình minh sắp đến.
Đám mây đó, vừa mềm mại, vừa trắng nõn phiêu du tự do giữa trời, không chút lo âu, không nghĩ ngợi, chỉ hồn nhiên đi hết cuộc hành trình!
[ Chú thích: Tên của Vân tỷ - chữ Vân có nghĩ là mây, Ảnh ca luôn lấy hình ảnh đám mây trắng bồng bềnh trên trời để so sánh với tính cách của cô nàng mình yêu thầm]
Có lẽ vì khoảng khắc này có hờn dỗi ai đó cũng phí sức lực cho nên chỉ trong thời gian ngắn, Mạch Trục Vân cũng nằm xuống, cùng hắn vai sóng vai, cùng nhìn lên trời.
Đây đúng là lần đầu tiên hai người ở chung mà hòa bình như thế!
“Bạch Lộng Ảnh, hỏi ngươi một vấn đề nha!” Mạch Trục Vân chủ động phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Ừ!” Hắn thành thật đáp, bởi vì hắn nhận ra cô gái bên cạnh mình từ lúc quen biết nàng đến nay, đây là lần đầu tiên thấy nàng lâm vào trầm tư suy nghĩ phức tạp đến mức này. Trước kia nàng là một cô nhóc hồn nhiên, vô tâm, không màn thế sự, không biết sầu khổ!
Bây giờ trông nàng....
“Ngươi từng này tuổi rồi? Vì sao còn chưa lập gia đình?” Mạch Trục Vân quay đầu sang nhìn hắn. Nhìn đôi mắt hắn vẫn sâu lắng như mọi khi, tựa mặt biển thăm thẳm, phẳng lặng, khuôn cằm vuông vức kết hợp với dáng vẻ yêu nghiệt thường ngày. Một người đàn ông vĩ đại như vậy, vì sao phải lựa chọn cách ở ẩn?
“Đây là vấn đề?” Bạch Lộng Ảnh lại lên tiếng chế nhạo nàng một câu.
Mạch Trục Vân nghiêng đầu trừng mắt hắn:“Không nói thì thôi, quên đi!”Bạch Lộng Ảnh cũng nghiêng đầu nhìn nàng, đáy mắt sáng lên ẩn chứa ý cười ôn nhu:“ Sao vậy, thần trộm như ngươi chuẩn bị đổi nghề làm mai mối à? Bạch công tử ta năm nay vừa tròn hai mươi mốt, không ham mê tiền tài danh vọng, còn về phần lý do tại sao đến bây giờ vẫn chưa cưới vợ thì......” Hắn tạm dừng một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt chờ đợi của nàng, cười nói:“Thà thiếu chứ không ẩu!”
[Đây chính là lý do kiểu người như anh đã định sẳn là nam phụ * ôm tim đau đớn*, anh phán chuẩn quá đi]
“Ơ! Nhưng lần trước không phải ngươi nói ngươi có ngươi trong lòng rồi sao?” Mạch Trục Vân lên tiếng hỏi.
Bạch Lộng Ảnh thâm trầm nhìn nàng một cái, không hề lên tiếng.
“Nếu như ngươi thật sự có ý định muốn giúp ta làm mai thì...cũng không phải là không thể!” Một lúc lâu sau, hắn bày vẻ mặt đùa giỡn như ban đầu lên tiếng.
“Hả?” Mạch Trục Vân rõ ràng bị những lời của hắn hấp dẫn, vấn tiếp:“Không phải là thà thiếu chứ không ẩu sao? Ngươi có ý với cô nương nào rồi? Mau khai thật cho bản công tử, là tiểu thư nhà ai?”
Hắn vươn ngón trỏ, búng lên trán nàng một cái, bất đắc dĩ cười:“Vẫn chưa có! Nhưng, nếu ngươi là một tiểu cô nương, ta nhất định sẽ cưới ngươi!”
Mạch Trục Vân cười nhạt:“Xì, cũ rích! Lời này cũng đã có người sớm nói với ta rồi!”
Sắc mặt Bạch Lộng Ảnh chợt đổi, ý cười nơi đáy mắt tiêu tán đi hơn một nửa, nhàn nhạt hỏi: “Là Sở Tùy Phong?”
Nàng có chút cúi đầu, che dấu đi nỗi bất an khi nghe đến ba chữ đó, lắc đầu:“Là Nam Truy Nguyệt!”
“Ha ha!” Nỗi lo lắng bất chớt tiêu tan, Bạch Lộng Ảnh bật cười nói: “Ta biết vì sao hắn ta lại nói những lời này!”
Mạch Trục Vân và Nam Truy Nguyệt, chính là một đôi oan gia!
Chắc là thời điểm Nam Truy Nguyệt nói ra câu này, nhất định là bị nàng chọc đến điên người rồi!
Mạch Trục Vân không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào khoảng không vô tận, đỉnh đầu đã le lói chút tia sáng của ánh mặt trời đang lấp ló nơi sau rặng núi, nàng khẽ nhíu mi, đáy mắt trầm xuống, tâm tình đột nhiên dâng lên cảm giác nặng nề.
“Mạch Trục Vân, đột nhiên hỏi ta vấn đề này, ta có thể hiểu rằng ngươi đang muốn lập gia đình?” Hắn nửa đùa nửa thật mở miệng trêu chọc.
Mạch Trục Vân hờ hững trước câu hỏi của hắn, chỉ lặng lẽ nâng ngón tay lên không trung chỉ vào một đám mây trắng trên trời, cười nói:“Ngươi xem, đám mây này thật tự do tự tại, không bụi bẩn, không vướng bận, muốn đi đâu thì đi đó, được như vậy, thật tốt!”
“Ừ! Tốt thật! Nhưng rồi cũng có một ngày nó sẽ hóa thành một trạng thái khác, có lẽ sẽ biến thành gió, lùa vào phủ viện nhà ai đó!” Bạch Lộng Ảnh theo lời của nàng tiếp lời.
“Nhưng, cho dù có biến đổi sang trạng thái khác thì nó vẫn là mây, có là phủ viên của ai đó cũng không khiến nó phải lùa vào đó, vẫn chỉ có khoảng trời không bốn bể mới là nơi nó thuộc về!”
Hai người dùng hình ảnh mây ẩn dụ, gần như đã nói trắng ra tâm sự của mình!
“Ý của ngươi là, nếu phủ viện đó đủ lớn thì nó mới có thể yên ổn sao? Nếu như có một ngày, mây cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục mãi cuộc hành trình, ngươi nói xem, nó sẽ chọn đại viện trong vương phủ hay vẫn là một căn phòng nhỏ để nghỉ chân?”
Có lẽ, hắn đang ám chỉ: đại viện vương phủ có bảng hiệu tên “Phong”, và căn phòng nhỏ mang tên là “Nhược Nhiên“.
“Nếu muốn tìm một nơi để nghỉ chân thì cần gì quan tâm đến lớn hay nhỏ!” Nói xong, đột nhiên muộn phiền lúc trước chợt biến mất, nàng quay đầu lại nhìn Bạch Lộng Ảnh, ném cho hắn một cặp mắt khinh bỉ: “Ngươi cũng đâu phải mây trên trời, sao biết nó có mệt hay không?”
“Ngươi cũng đâu phải ta, sao biết ta không biết lựa chọn của nó?” Bạch Lộng Ảnh cười đến mất tự nhiên.
Mạch Trục Vân:“......” Vấn đề đột nhiên lại biến thành: “Ngươi không phải cá thì làm sao biết cá vui“.
Đứng dậy, vỗ vỗ đám cỏ trên người mình, đang chuẩn bị đi thì lại bị hắn giữ chặt.
Bạch Lộng Ảnh khẽ cười, nâng tay lấy một nhúm cỏ xanh trên đầu nàng xuống, động tác dịu dàng mà ái muội vô cùng nhưng hắn lại làm rất tự nhiên, Mạch Trục Vân cũng không có một tia xấu hổ.
“Nha đầu ngốc, nhếch nhác như vậy làm sao đi gặp người khác được?” Hắn cười trách cứ nói.
Mạch Trục Vân bĩu môi nhìn hắn: “Yêu nghiệt chết tiệt nhà ngươi, xem lại bản thân mình xem có ổn hơn ta tí nào không?”
Bạch Lộng Ảnh quay trước quay sau cúi đầu nhìn một lượt, lại không tìm được cỏ dại bèn nhướng mày hỏi: “Hửm? Ở chỗ nào? Ngươi giúp ta phủi xuống đi!”
“Ngươi không có tay à?” Mạch Trục Vân quay sang ném hắn một câu, mặc kệ hắn nói gì bèn nhấc chân bước đi!
Bạch Lộng Ảnh:“......”
Nếu như hắn nói: “ Chẳng phải vừa rồi ta mới vừa giúp ngươi à?!” thì câu trả lời của nàng sẽ là “Ta không có bắt buộc ngươi, là ngươi tự nguyện!”
Nhìn nàng mang bộ dáng bình tĩnh thong dong rời đi, hắn chỉ biết cười khổ lắc đầu, lần này, hắn và Sở Tùy Phong, chưa ai phân định thắng thua!
P/s: Thực ra thì còn nữa mà chưa dịch xong...thôi các nhóc đọc tạm cho đỡ chán ha...