Lãnh Vương Sủng Thê


Sau khi Cầm Phương Liên rời đi Cầm Thanh Tuyết không yêu cầu ba nha hoàn dọn dẹp phòng ngay mà lại đi , phân phó chỗ ở cho ba người Tiểu Lục , A Minh và A Mẫn .
Sau đó Cầm Thanh Tuyết đưa theo Tiểu Lục bước ra sân , nàng muốn thay đổi một số đồ dùng và cách bày trí trong sân.

Muốn tạo cho mình chính là một không gian riêng .
Bước chân vừa ra tới bậc tam cấp , Cầm Thanh Tuyết liền nghe thấy tiếng nói lớn từ ngoài cổng viện vọng vào :
- Người đâu mau bắt nha đầu phế vật kia lại cho ta , theo quy củ trong phủ , thất lễ và hỗn xược với huynh muội trong phủ phạt 20 đại bản.

Bắt lấy nàng ta tới phòng hình trong phủ chịu phạt.
Cầm Phương Liên bước vào với khuôn mặt đầy đắc ý , phía sau còn có hai nam nhân với thân hình trưởng thành , cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt giữ tợn.
Hai tên nam nhân kia bước tới trước mặt Cầm Thanh Tuyết lớn giọng nói :
- Tứ tiểu thư , mời theo chúng ta lãnh phạt.
Cầm Thanh Tuyết có chút bất mãn trong lòng, nàng lạnh lùng nói :
- Để xem ai dám động vào người ta, hôm nay ta phải hỏi xem là đại tiểu thư nhà ngươi lớn nhất phủ hay là phụ thân ta lớn nhất phủ.
Cầm Phương Liên hả hê đắc ý nói với Cầm Thanh Tuyết:
- Hai người còn không mau sông lên cho ta , phụ thân ta được hoàng thượng triệu vào cung rồi , tới tối mới trở về phủ.

Để xem hôm nay ai tới cứu đồ phế vật như ngươi.
Hai hắc y nhân gật đầu với nhau rồi cả hai tên sông vào phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tứ tiểu thư thất lễ.
Cầm Thanh Tuyết cũng không biết thực lực hai người kia tới đâu nhưng chỉ so về sức thì nàng chắc chắn không đánh lại hai người đó rồi.

Nhìn hai người đang tới Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ, bước chân lùi lại phía sau mấy bước rồi nói :
- Các người có đáng mặt nam nhân không vậy? hai người trưởng thành lại cùng đánh một tiểu nữ tử như ta.

Để người bên ngoài biết được thì thật đáng buồn cười.
Hai nam nhân có chút khựng lại đúng là nha đầu trước mặt này nói đúng , chỉ với một tiểu nữ tử tám tuổi cũng không cần dùng sức hai người hắn làm gì.

Sau đó hai người gật đầu với nhau rồi một tên bước vào trước mặt Cầm Thanh Tuyết .
Cầm Thanh Tuyết hơi chút bất an vì cơ thể này dù gì cũng chỉ là đứa bé tám tuổi , có đấu cũng khó mà thắng lại được hai người trưởng thành như họ, chưa nói gì đến hai người này nàng còn chưa biết họ võ công cao thấp ra sao.
Cầm Thanh Tuyết thầm đánh giá một hồi , Nam nhân trước mặt thân hình to lớn hơn nam nhân đứng bên ngoài , chân tay cũng có chút thô kệch.


Theo chiêu thức đang đánh tới hướng nàng có chút hơi chậm.
Cầm Thanh Tuyết theo phản xạ đưa tay nắm lấy cổ tay nam nhân kia rồi đấm mạnh một cú vào bụng ngay phần rốn của hắn.

Trúng ngay huyệt thần khuyết trên người, khiến hắn hắn kêu lên đau đớn, trên miệng cũng ho lên mấy tiếng nặng nề, rồi cả người lảo đảo ngã lăn xuống nền đất.
Trước đây nàng học võ vovinam cũng từng phải học qua các huyệt yếu huyệt mạnh trên cơ thể.Huyệt thần khuyết là huyệt dễ nhìn và dễ động nhất, lại làm người ta thổ huyết và làm loạn đi lực đạo trong người.

Tuy sức của Cầm Thanh Tuyết không mạnh để hắn thổ huyết nhưng cũng khiến hắn mất đi lực đánh nàng.
Thấy tên nam nhân kia ngã xuống, tên nam nhân còn lại chửi bậy một câu rồi sông lên thẳng phía Cầm Thanh Tuyết mà ra trưởng đánh :
- Con mẹ nó, ta đề thấp con nhãi ranh nhà ngươi rồi.

Vừa rồi tên tiểu đệ ta bất cẩn nên bị ngươi đánh.

Xem ta đây..
Lời vừa rứt thì tên đó cũng lao lên phía Cầm Thanh Tuyết mà đánh tới tấp.
Cầm Thanh Tuyết mới đầu còn đỡ và tránh được vài chiêu của nam nhân trước mặt , mấy chiêu thức của môn võ nàng học không phải đối thủ của võ cổ truyền mà hắn ra chiêu.

Hơn nữa tên trước mặt này tay chân linh hoạt hơn nàng rất nhiều.

Cầm Thanh Tuyết rất nhanh đã yếu thế hơn nam nhân kia, nàng bị ép đến tận góc sân .Trong lòng có chút lo lắng chả nhẽ hôm nay lại bị đánh sấp mặt hay sao? Những lần trước đều có ca ca ra mặt cứu giúp khiến nàng không bị đánh.
- Bốp...
Cầm Thanh Tuyết không đỡ được chiêu thức nhanh của nam nhân trước mặt , liền bị ăn một bạt tai sây sẩm mặt mày.

Cả thân thể không tự chủ ngã nhào xuống nền đất, trên má là cả bàn tay đỏ ửng bên mặt do hắn ra sức đánh.

Mà trên khóe miệng có thêm một chút máu chảy ra.
Thấy nam nhân trước mặt vẻ mặt đắc ý nhìn mình Cầm Thanh Tuyết thầm quyết tâm trong đầu sau này nàng nhất định phải biết võ thuật.
Thấy Cầm Thanh Tuyết ăn một bạt tai, Cầm Phương Liên cười thành tiếng chỉ tay với nam nhân kia nói :
- Hôm nay không cần tới phòng hình bộ trong phủ, bổn tiểu thư trực tiếp sử lí ngươi ở đây.


Người đâu còn không mau đánh chết đồ phế vật này cho ta.
Thấy vậy hai nam nhân kia đều gật đầu mặt đắc ý đi về hướng của Cầm Thanh Tuyết đang nằm.
Hai nam nhân chỉ còn cách nàng hai thước nữa thì tiếng nói quát lớn, gấp gáp từ hướng cổng vọng lại :
- Dừng tay, các ngươi còn không mau dừng tay lại cho ta.
Từ cổng bước vào là nhị phu nhân Trầm Kim Anh phía sau còn có nha hoàn A Minh của Cầm Thanh Tuyết .
Hai nam nhân thấy nhị phu nhân tới cũng dừng tay không đánh tới hướng Cầm Thanh Tuyết nữa .
Trầm Kim Anh thấy Cầm Thanh Tuyết nửa ngồi nửa nằm trên đất với khuôn mặt sưng húp, khóe môi bật máu liền đau lòng đi tới đỡ nàng , sau đó nói lớn về phía hai nam nhân trước mặt:
- Các ngươi ở đây là muốn làm gì? Tại sao hạ nhân lại dám ra tay đánh chủ tử như vậy? Trong phủ không còn phép tắc gì nữa rồi hay sao?
Cầm Phương Liên cười khinh miệt nhìn Trầm Kim Anh nói :
- Nhị phu nhân hôm qua bà mới chỉ nhận một chút chức vị trong phủ vậy mà hôm nay đã dám lên mặt quát mắng hộ vệ của ta vậy sao?
Trầm Kim Anh đỡ Cầm Thanh Tuyết đứng lên lại nhìn về phía Cầm Phương Liên nói :
- Ngươi thân là đại tiểu thư trong phủ lại cậy mạnh hiếp yếu , để lão gia biết được sẽ khiển trách nặng.

Còn không mau dừng tay trở về biệt viện của mình đi.
Cầm Phương Liên lớn tiếng đáp lại nhị phu nhân:
- Bà đừng có hơi chút liền lấy phụ thân ra để dọa ta, dù sao đi nữa bà cũng chỉ là công cụ để phụ thân lợi dụng phát triển quầy kính doanh của Cầm phủ.

Chỉ với một thân một mình không có hài tử...!Chi bằng bà đi chết cùng với nha đầu phế vật này luôn đi.
Nhị phu nhân nghe song rất tức giận, không ngờ đại tiểu thư lại được nương chiều thành hư như vậy.
Cầm Phương Liên hét lên về phía hai nam nhân kia nói :
- Còn không mau đánh chết cả hai người họ cho ta.
Hai nam nhân kia có chút kiêng nề, họ đúng là tay sai của đại phu nhân nhưng việc đánh chết người trong phủ là việc cấm kị.

Hơn nữa lần này đại tiểu thư ngang ngược lại muốn đánh cả nhị phu nhân.

Hai người họ không phải không biết đại phu nhân nhiều khi còn phải rè chừng với nhị phu nhân.
Trầm Kim Anh thấy đại tiểu thư ngang ngược như vậy liền quát lớn :
- Các ngươi dám, lão gia đang trên tới đây để ta xem ai còn dám phách lối như vậy.
Cầm Phương Liên liền hừ lạnh vừa bước đi về hướng Trầm Kim Anh và Cầm Thanh Tuyết, miệng cũng lia lịa nói lớn :

- Hôm nay chính tay ta đánh bà, để xem phụ thân ta có đúng là trở về cứu bà hay không?
Bàn tay của Cầm Phương Liên còn chưa kịp đánh xuống người của nhị phu nhân đã bị tiếng nói lớn của Cầm thừa tướng bên ngoài làm cho khựng lại :
- Dừng tay, ở đây là muốn làm gì.
Cầm Phương Liên mặt hốt hoảng, nhưng rất nhanh lại mếu máo khóc lớn chạy về phía Cầm thừa tướng , giọng nói ngập ngừng :
- Phụ thân...!Người trở về rồi ...!Người làm chủ cho con.

Cầm Thanh Tuyết bị đánh tới mặt sưng húp lên cũng không một lời kêu đau , nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía Cầm thừa tướng đang bước vào.

Nàng vốn đã không có hảo cảm tốt với vị phụ thân này , trong lòng cũng không đề cao việc phụ thân này lấy lại công bằng cho mình.
Cầm Phượng Ngọc bước vào, phía sau còn có quản gia và Cầm Phương Bình , Cầm thừa tướng thấy hai tên nam nhân đứng trong biệt viện, mặt ông đã không vui.

Ông không mấy hảo cảm với bọn họ vì vốn dĩ đây là người riêng của đại phu nhân chứ không phải người trong phủ.
Thấy Cầm Phượng Ngọc bước vào Trầm Kim Anh liền cúi người hành lễ :
- Lão gia người đã trở về.

Thiếp thân vừa rồi vừa xuống kho bếp kiểm tra giấy tờ về đi ngang qua đây liền thấy tiếng nói to tiếng và tiếng đánh nhau.

Bước vào mới thấy hai người này đang đánh Thanh Tuyết.
Cầm Phượng Ngọc vừa rồi có nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết liền có cái nhìn khác về nó.

Đứa nhỏ này bị đánh sưng húp cả mặt , miệng tứa máu vậy mà cũng không thấy một tiếng khóc gào hay là hét.

Ngay cả một tiếng phân trần với ông cũng không có, ánh mắt nó rất lạnh nhạt .
Cầm Phượng Ngọc ho lên một tiếng rồi hỏi Cầm Thanh Tuyết:
- Ở đây là có chuyện gì?
Cầm Thanh Tuyết nhổ một ngụm máu trong miệng xuống phía sau rồi nhàn nhạt nói :
- Phụ thân vừa rồi , con cùng quản gia và nha hoàn chuyển dọn đồ đạc bên viện kia vừa song thì đại tỷ đi tới đập vỡ gần hết đồ đạc trong phòng rồi ra sân.

Còn nói rất nhiều lời khó nghe với con và nhị di nương.
Cầm Thanh Tuyết vừa nói vừa chỉ về phía đống đổ nát trong cửa phòng và ngoài sân viện có mấy chậu hoa nằm vỡ vụn bên dưới.

Cầm Phương Liên liền hét lên phân minh:
- Ngươi nói láo.

Cầm Thanh Tuyết cũng không cãi tay đôi với Cầm Phương Liên mà trực tiếp nói với Cầm thừa tướng :

- Phụ thân người nhìn trong biệt viện chắc cũng không nghĩ là tự con làm rồi vu khống cho đại tỷ chứ? Và khi nãy người đứng ngoài phải đã nghe rõ những lời đại tỷ vừa nói chứ ạ?
Cầm Phượng Ngọc trong lòng có chút kinh ngạc, đúng là khi nãy ông đã đứng ngoài sau đó mới bước vào.

Vừa rồi nghe người của ông báo lại có hắc y nhân luôn đi theo Cầm Thanh Tuyết, hắn vừa lộ mặt , lại không ngờ hắc y nhân đó là người của Huyết Sát Các.
Sau khi từ cung trở về ông cũng muốn tới gặp Cầm Thanh Tuyết thăm dò một chút.Lại không ngờ bắt gặp chuyện sảy ra, đây là đại phu nhân cũng quá lộng hành và không coi ông ra gì rồi.
Cầm Phương Liên biết là phụ thân đã biết chuyện việc trách phạt mình là không thể tránh, liền quỳ gối khóc lớn :
- Phụ thân người nghe con giải thích.
Cầm Phượng Ngọc tức giận quát lớn :
- Câm miệng.
Ông chỉ tay về phía Cầm Phương Liên mà nói
- Phương Liên con thân là tỷ tỷ trong phủ nay lại ỉ mạnh chèn ép muội muội.

Đã biết tội của mình hay chưa?
Cầm Phương Liên ngừng khóc mà nói :
- Phụ thân ...!Con không...
Lời chưa nói hết đã bị Cầm Phương Bình bịp chặt miệng rồi nói thay:
- Phụ thân là đại tỷ nhất thời hồ đồ, mong phụ thân tha tội.
Cầm thừa tướng giận dữ nói :
- Chuyện lớn nhỏ trong phủ không biết phép tắc , Phương Liên ta phạt con trở về phòng chép phạt một nghìn lần kinh sử cho ta, chưa song thì đừng bước ra ngoài.
Cầm Phương Liên lắc lắc đầu, như vậy chẳng khác nào tra tấn nàng, chép kinh sử đã dài lại còn phải chép một nghìn lần, khác nào cấm túc nàng mấy tháng không được ra khỏi phòng.
Cầm Phương Bình thấy tỷ tỷ định cãi lời liền đáp lại phụ thân , tránh để ông tức giận mà trách phạt nghiêm khắc hơn.
- Ân thưa phụ thân.

Tỷ tỷ nhất định sẽ ngoan ngoãn chép phạt.
Cầm thừa tướng hừ lớn một câu rồi nói tiếp :
- Trở về biệt viện của mình chép phạt đi, ta sẽ cắt cử người trông chừng , đừng hòng qua mặt ta.
Nói rồi Cầm Phương Bình cung kính chào phụ thân và nhị di nương rồi kéo theo đại tiểu thư rời đi.
Trầm Kinh Anh phân phó hai nha hoàn đi dọn dẹp lại xương phòng và sân viện.

Lại bảo tiểu Lục xuống dược phòng lấy dược liệu và thuốc bôi cho Cầm Thanh Tuyết.
Sau đó dìu Cầm Thanh Tuyết vào phòng giọng nói đầy ôn nhu, dịu dàng :
- Thanh Tuyết mau vào đây di nương giúp con lau vết thương và chườm nóng.
Cầm thừa tướng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người, hai người mà ông không mấy để Tâm trong thời gian qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận