Lãnh Vương Sủng Thê


Huyết Sát Các
- Choang...!
Tiếng chén sứ vỡ vang vọng trong một căn phòng kín phía sau khuôn viên của Huyết Sát Các .
Hắc y nhân đứng phía xa xa đối diện Đông Phương Lãnh liền cung kính nói :
- Chủ tử là thuộc hạ sơ xuất, xin chủ tử trách phạt.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh đứng lên nói :
- Là ta xem thường Cầm phủ , không những đại phu nhân có tàng chữ hộ vệ riêng , ngay cả Cầm thừa tướng cũng tự mình chiêu mộ và rèn luyện một đội thuộc hạ cho riêng mình.

Thật khiến ta phải nhìn họ bằng con mắt khác.

Hắc y nhân liền cung kính gật đầu tiếp tục nói :
- Chủ tử thuộc hạ đã điều tra ra đám người mà đại phu nhân của Cầm phủ đang nắm giữ là thuộc về hoàng hậu và Phương phủ.

Thi thoảng vẫn thấy Phương đại nhân bí mật lui tới biệt viện của đại phu nhân bằng đường cửa sau.

Thuộc hạ đã từng lui tới nghe ngóng nhưng có điều là đám hắc y nhân của Phương đại nhân đem tới mỗi làn vào Cầm phủ đều là võ thuật không tầm thường lại canh gác rất cẩn mật.
Đông Phương Lãnh gật đầu , hắn lạnh nhạt nói :
- Ảnh Nhất ngươi lui xuống phân phó cho cả nhóm ngươi theo bổn vương đêm nay tới đông viện của Cầm phủ, hôm nay bổn vương muốn tận tay tới chặt đứt đôi tay của đám hắc y nhân đó.

Cư nhiên dám động vào nàng, còn Cầm Phương Liên bổn vương dần dần hành hạ cho nàng ta sống không bằng chết.

Ảnh Nhất cung kính gật đầu rồi lui xuống dưới.
Đêm hôm đó biệt viện phía Đông của Cầm vương phủ máu chảy thành sông , nhưng lại không một tiếng thét hay tiếng động nào.

Những hắc y nhân ẩn nấp đều bị người của Huyết Sát Các một chiêu giết sạch.

Tất thảy cả hơn hai chục người đều bị giết chỉ sau một nén nhang , tất cả sau đó bị chặt đứt cả hai bàn tay.

Tất cả những bàn tay đấy đều được treo và vứt trên giường của Cầm Phương Liên.
Sau khi hành động song thì đám thuộc hạ của Đông Phương Lãnh đều lui về Huyết Sát Các.

Chỉ còn lại Đông Phương Lãnh và Ảnh Nhất là đi tới biệt viện phía tây nơi ở của Cầm Thanh Tuyết.

Cầm Thanh Tuyết bụng đói meo, trên mặt vẫn còn dấu vết in hằn bàn tay mờ mờ nhưng đã không còn sưng húp nữa.
Nhìn lên bầu trời tối đen mà thở dài, biết thế khi nãy sai Tiểu Lục xuống lấy phần cơm khác thì tốt rồi.

Khi nãy nàng cũng nghĩ đơn giản là lát nữa sai A Minh ra ngoài chợ mua chút bánh điểm tâm nàng vẫn thích ăn về ăn thay cơm.

Nào ngờ A Minh chưa từng ra ngoài bao giờ , giờ khiến nàng đói meo bụng ngủ cũng không ngon.

Mà với khuôn mặt sưng húp thế này lại trời tối rồi nàng cũng không muốn chốn đi ra khỏi phủ.
Ngồi bên cạnh cánh cửa sổ để cái gió nhẹ thổi vào mặt , Cầm Thanh Tuyết không khỏi ngao ngán.

Khi nãy thì không thấy đói, bây giờ mấy nha hoàn và phòng bếp cũng đi ngủ hết rồi.

Nàng cũng đành phải nhịn tới buổi sáng sớm mai.
Trong biệt viện bỗng xuất hiện thêm một bóng đen đang đi lại hướng cửa sổ phòng nàng.
Cầm Thanh Tuyết giật mình đứng phắt lại, ai mà lại ẩn ẩn hiện hiện đi về hướng trong xương phòng nàng giờ này vậy chứ.

Cầm Thanh Tuyết vừa định hô hào lên cứu trợ liền bị bóng đen lao nhanh tới đưa tay bịp chặt miệng.
Giọng nói nhẹ mà trầm trầm vang lên bên tai nàng :
- Là ta.
Cầm Thanh Tuyết nhìn khuôn mặt và bóng dáng người trước mặt có chút quen quen , ánh mắt này trong bóng đêm lại có phần sáng lên ánh đỏ.

Nàng bị hắn chạm đúng chỗ đau liền trừng mắt nhìn rồi đưa tay kéo mạnh bàn tay lạnh lạnh của tam vương gia ra rồi nói :
- Ngươi thần thần bí bí như vậy làm gì , chạm trúng chỗ đau của ta rồi.
Đông Phương Lãnh lúc bấy giờ mới giật mình hốt hoảng, vừa rồi đúng là hắn dùng sức hơi mạnh.

Hắn vừa định đưa tay lên xoa nhẹ vết thương của Cầm Thanh Tuyết, sợ lóng ngóng chạm vào lại làm nàng đau nên lại rụt tay lại.

Giọng nói thập phần ôn nhu :
- Ngươi không sao chứ? Còn thấy đau nhiều không?
Cầm Thanh Tuyết lắc đầu rồi sau đó lại vui vẻ nhìn Đông Phương Lãnh trước mặt nói :
- Ngươi biết nói sao? Hai lần trước gặp sao ngươi không nói gì với ta?
Đông Phương Lãnh không trả lời Cầm Thanh Tuyết mà trực tiếp lấy trong tay áo ra một bình gốm nhỏ tinh sảo , hắn nhẹ đặt lên bàn tay nàng rồi nói :
- Đây là dược liệu tốt ngươi giữ lấy dùng đi.

Cầm Thanh Tuyết lắc đầu đưa lọ sứ trên tay về phía Đông Phương Lãnh nàng cười nói :
- Ta không sao, vết thương cũng đã tốt lên nhiều rồi.

Phụ thân ta cũng đã đưa dược liệu tốt để ta bôi rồi, ngươi dữ lại bên người đi sẽ có lúc dùng đến.
Lời Cầm Thanh Tuyết vừa nói song liền bị tiếng bụng réo lên làm nàng sượng sùng đỏ mặt.
- Ục...!ục...!ục...
Thấy bụng Cầm Thanh Tuyết réo lên Đông Phương Lãnh môi bất giác nở nụ cười nhẹ nói :
- Sao vậy? Cầm phủ hôm nay bỏ đói ngươi sao?
Cầm Thanh Tuyết bĩu môi lắc đầu , giọng nói đôi phần ủy khuất :
- Không có , là khi nãy miệng ta còn đau ăn không ngon nên giờ thành ra vậy đó.
Đông Phương Lãnh cười nhẹ đưa tay lên xoa đầu của Cầm Thanh Tuyết rồi ôn nhu nói :
- Đi thôi ta đưa ngươi ra ngoài ăn bánh quế hoa.
Cầm Thanh Tuyết vui vẻ cười , nhưng lại nhìn bầu trời tối có chút do dự.
Thấy Cầm Thanh Tuyết do dự nhìn mình , Đông Phương Lãnh lại nở nụ cười nói :
- Ta cũng không phải người xấu , ngươi cũng chưa đến tuổi để ta đưa ngươi rời đi.
Cầm Thanh Tuyết không hiểu sao trong lòng lại có lòng tin với nam nhân trước mặt này như vậy.

Đưa lọ gốm ra trước mặt Đông Phương Lãnh , Cầm Thanh Tuyết nhẹ nói :
- Vậy ngươi cất đi rồi chúng ta đi.
Đông Phương Lãnh đưa tay lên nắm chặt bàn tay Cầm Thanh Tuyết lại , bình gốm ở giữa lòng bàn tay nàng phía sau là bàn tay của hắn.

Hắn nhẹ giọng nói :
- Ngươi dữ lại đi, ta sau này cần sẽ tới tìm ngươi lấy lại.
Đây là lần đầu tiên Cầm Thanh Tuyết ở gần với nam nhân này tới vậy , cũng không hẳn là lần đầu tiên nhưng đây là lần đầu nàng cảm nhận được hơi thở và sự dịu dàng của nam nhân trước mặt đối với mình.
Đông Phương Lãnh cũng vậy mười lăm năm qua đây là lần đầu tiên hắn ở gần và tiếp xúc da thịt với người khác.

Bản thân hắn cũng chưa dám chắc rằng đây là người mà lời tiên tri 15 năm trước quốc sư đã từng nói.

Chỉ biết là lần đầu tiên gặp nàng trong tâm hắn có chút gì đó đau nhói và sợ hãi.
Cầm Thanh Tuyết rút tay lại rồi gật đầu, nàng lại mê trai rồi thì phải.


Dặn lòng bản thân bây giờ chỉ mới tám tuổi , phải biết trừng mực với nam nhân trước mặt này.

Cầm Thanh Tuyết ho nhẹ rồi cười hỏi Đông Phương Lãnh đang đứng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình :
- Tam vương gia , không biết muộn như này rồi liệu có còn bán bánh quế hoa hay không?
Đông Phương Lãnh thấy nàng gọi mình xa lạ như vậy liền đưa tay nắm lấy eo nàng nhấc từ trong phòng ra để nàng đứng trước mặt mình rồi nói :
- Gọi ta là Lãnh Ly , đi ta đưa ngươi đi ăn.

Ta biết một nơi đêm đến cũng đều bán bánh quế hoa cho ngươi ăn.
Cầm Thanh Tuyết thấy hắn có chút thân mật quá mức liền hừ lớn rồi nói :
- Sau này cứ để ta tự ra là được , ngươi làm vậy không sợ người khác nhìn thấy hiểu nhầm hay sao ? Ai nhìn thấy vậy sau này ta biết gả cho ai?
Đông Phương Lãnh trừng mắt nhìn về hướng Cầm Thanh Tuyết , nội tâm không hiểu sao lại dâng lên nỗi chua sót và tức giận.

Giọng nói hắn như lạnh đi :
- Ngươi muốn gả cho ai?
Cầm Thanh Tuyết thoáng chút kinh hãi, ánh mắt đỏ rực này lại sáng lên như đang tức giận với mình.

Hơi thở lạnh lẽo của tam vương gia làm nàng hơi chùn chân, giọng nói nàng hơi chút rè chừng :
- Ta chỉ nói vậy thôi , ta còn nhỏ chưa qua tuổi trưởng thành.

Muốn gả cho ai là gả cho ai?
Đông Phương Lãnh lúc này mới ý thức được là bản thân lại không thể kiềm chế những cơn lửa nóng trong lòng.

Hắn cũng đang thắc mắc vì sao gần đây bản thân lại hay xuất hiện cảm giác lửa giận trong người bục phát càng ngày càng mạnh khiến hắn không thể nào giữ được lí trí của mình ổn định.

Nhìn Cầm Thanh Tuyết trước mặt có chút e rè với mình , bản thân Đông Phương Lãnh lại thấy hối hận , hắn ôn nhu ôm lấy eo nàng rồi dùng khinh công bay vút lên mái ngói trong biệt viện bay tới từng nóc nhà rồi lại nhảy qua từng mái ngói trên đường.

Giọng nói vừa nhỏ vừa trầm ấm nói với nàng :
- Xin lỗi, làm ngươi hoảng sợ rồi.
Cầm Thanh Tuyết mới đầu bị Đông Phương Lãnh ôm eo có chút giật mình, sau đó bị hắn ôm một bước nhảy lên nóc nhà liền sợ hãi túm chặt lấy cổ hắn.

Tiếng gió vút cao lại thêm thay đổi khí lực khiến tai Cầm Thanh Tuyết ù đi không nghe thấy lời hắn nói .
Đông Phương Lãnh nhảy qua mấy mái ngói mấy nóc nhà đã là cho Cầm Thanh Tuyết quen hơn, bản thân cũng không còn sợ hãi gì mà vui vẻ , trên khóe môi lại nở nụ cười.

Hóa ra đây là khinh công, từ ngày xuyên không tới đây , đây là lần đầu tiên nàng được bay lên mà không phải dùng lực hay hỗ trợ bằng phương tiện nào cả.

Trên môi nàng là nụ cười vui vẻ quên đi cả cơn đói trong bụng :
- Oa...!Đây là đang bay sao? Ngươi giỏi võ như vậy sau này có thể dậy ta được không?
Đông Phương Lãnh thấy nàng vui vẻ , môi bất giác cũng nở nụ cười gật đầu nói :

- Được , sau này mỗi ngày ta rảnh rỗi sẽ dậy ngươi.
Cầm Thanh Tuyết cười tươi nhìn khuôn mặt cuốn hút của Đông Phương Lãnh phía trên mà nuốt ngụm nước bọt rồi nói :
- Ngươi đã hứa thì phải giữ lời.
Đông Phương Lãnh nhìn vào khuôn mặt hí hửng của Cầm Thanh Tuyết môi khẽ cười gật đầu.

Có lẽ chỉ trong một buổi tối hôm nay hắn đã cười nhiều hơn số lần mà mười lăm năm qua hắn đã sống.
Sau một hồi thì Đông Phương Lãnh cũng đáp xuống một góc nhỏ trong khuôn viên của Huyết Sát Các.

Đặt nhẹ Cầm Thanh Tuyết đứng xuống nền đất hắn ôn nhu nắm lấy tay nàng đi về hướng gian phòng vẫn đang sáng đèn.
Trong phòng đã bày sẵn mấy món điểm Tâm và mấy loại chè đặt trên bàn.
Vừa rồi ở biệt viện của Cầm Thanh Tuyết thấy nàng bụng réo lên , Đông Phương Lãnh dùng sóng âm truyền lời cho Ảnh Nhất ở trên cành cây cổ thụ phía sau về đây chuẩn bị sẵn điểm tâm.

Cầm Thanh Tuyết bước vào ánh mắt vô cùng ngạc nhiên , trong phòng mùi đàn hương nhè nhẹ.

Sen với đó là mùi bánh quế hoa và cháo sen đưa tới khiến bụng nàng lại bắt đầu réo lên :
- Ục..

ục...!ục...
Đông Phương Lãnh kéo nàng tới bàn rồi nói :
- Ăn đi, ôm ngươi nhẹ quá chả có chút thịt nào giống như đứa bé tám tuổi cả.

Cầm Thanh Tuyết không khách khí mà ngồi cầm bánh lên ăn, vừa ăn miệng nàng cũng không quên đáp lại Đông Phương Lãnh:
- Ta sắp sang tuổi thứ chín rồi..khụ...!khụ..
Vì ăn nhanh mà bánh quế lại có chút hơi đặc nên Cầm Thanh Tuyết bị nghẹn ở cổ.
Đông Phương Lãnh ngồi xuống ngay bên cạnh Cầm Thanh Tuyết rồi đưa chén canh ấm, tự tay hắn đút cho nàng uống ,một tay cũng không quên vuốt vuốt lưng cho nàng đỡ nghẹn , giọng nói hắn vừa ôn nhu lại vừa đùa cợt :
- Ngươi cứ từ từ ăn , ta không có dành ăn của ngươi đâu.
Cầm Thanh Tuyết uống hết ngụm canh , sau khi hết nghẹn mới cười ngượng ngùng nói :
- Cũng muộn rồi ta chẳng phải lo,làm phiền tam vương gia nghỉ ngơi hay sao?
Đông Phương Lãnh lắc đầu tự uống chén trà rồi nói tiếp :
- Ăn đi , lát ta đưa ngươi đi xem cái này đảm bảo ngươi sẽ vui.
Cầm Thanh Tuyết khó hiểu nhìn Đông Phương Lãnh nhưng nàng lại bị mùi thơm của đồ ăn trên bàn làm mất tập chung.
Sau đó Cầm Thanh Tuyết lại cúi xuống tiếp tục vừa ăn bánh vừa uống canh ấm, giọng nói thanh thoát , với vẻ hướng Đông Phương Lãnh nói :
- Vương gia ngươi không ăn sao?
Đông Phương Lãnh lắc đầu , cứ như vậy hắn chỉ lẳng lặng ngồi một bên vừa uống trà, vừa nhìn nàng ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận