Lãnh Vương Sủng Thê


Rời khỏi phòng nhị phu nhân Cầm thừa tướng đi chậm về phía khuôn viên trước xương phòng của Cầm Thanh Tuyết.

Trong đầu là vô số những suy đoán và toan tính.
Cầm Thanh Tuyết cũng bước theo phía sau Cầm thừa tướng cách ông quãng chừng hai thước.

Nàng cũng đoán ra được phần nào chuyện mà Cầm thừa tướng đang muốn nói với mình.

Những ngày vừa qua Cầm Thanh Tuyết cũng nhìn ra mọi sự trong phủ đều có một tay của Đông Phương Lãnh động vào.

Chỉ là nàng không biết và cũng không rõ mục đích của tam vương gia là gì?
Cầm thừa tướng nhìn khuôn viên được bày trí vừa gọn gàng vừa sạch đẹp thì nhẹ một hơi thở dài.

Đứa nhỏ này thời gian qua ông không mấy quan tâm nhưng cho tới thời gian gần đây ông mới để ý và nhận ra có lẽ nó là đứa có tố chất tốt nhất trong các nhi tử của ông.
Nhiều lần quản gia đã bẩm báo lại chuyện trong phủ , Cầm Thanh Tuyết khiến ông có nhiều cái ngạc nhiên , năm tuổi nha đầu này đã thuộc lòng kinh bí sử toàn thư, nhạc cẩm hơn nữa những lễ nghi đều dậy qua một hai lần là nhớ.
Cũng nhiều lần quản gia bẩm báo lại là nha đầu này hay thường chốn ra khỏi phủ , nhưng khi ông cắt cử người đi theo thì cũng chỉ đơn giản là đi mua bánh và trà thôi.

Cũng chưa lần nào phát hiện ra là nha đầu này lui lại qua với Huyết Sát Các.
Trong lòng Cầm thừa tướng lại dối như tơ vò, ngay cả triều đình và bản thân ông cũng phải rè chừng với băng phái , tổ chức này.

Nghe người trong giang hồ đồn đoán rằng, băng chủ của Huyết Sát Các là người máu lạnh vô tình.

Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của người đứng đầu liền bị giết không toàn thây.
Cầm Thanh Tuyết thấy Cầm thừa tướng trầm tư hồi lâu liền hắng giọng ho nhẹ, nàng tối qua cũng ngủ rất ít sáng nay cũng phải dậy sớm tới chính phòng nghe thẩm tra.


Tới giờ này lại phải đi dạo với Cầm thừa tướng, nghĩ tới là tới cơn buồn ngủ kéo đến khiến nàng nhị ngáp mấy lần .
Cầm thừa tướng nhìn khuôn viên thoáng mát sạch sẽ của Cầm Thanh Tuyết trong lòng vừa tính toán vừa nói :
- Thanh Tuyết con thật sự rất giống với mẫu thân của con , về tính cách hay là cách bày trí trong biệt viện.

Làm cho ta nhớ lại quãng thời gian trước kia...
Cầm Thanh Tuyết ánh mắt thoáng qua tia chán ghét nhìn qua Cầm thừa tướng, khi nàng vừa sinh ra tuy là thân thể đứa trẻ sơ sinh.

Nhưng tâm thức nàng đã ở độ tuổi hai mươi, hôm đó chính mắt nàng nhìn ra sự thờ ơ và lạnh lùng của Cầm thừa tướng ngay cả một cái ngoảnh mặt nhìn lại mẫu thân nàng cũng không có.

Cả tang lễ của mẫu thân và tam ca ca ông ta cũng không một lần để ý tới.

Vậy mà giờ lại ở đây nói về mẫu thân nàng như là trước đây đằm thắm lắm vậy đó.

Cầm Thanh Tuyết cũng đã từng trải qua không ít chuyện, nàng lấy giọng điệu bình thản nhất , thờ ơ nhất để nói với Cầm thừa tướng:
- Phụ thân người có chuyện gì cứ nói thẳng, chuyện trước kia đã qua rồi cứ để nó qua đi, người cần chi phải vòng vo như vậy.
Cầm Phượng Ngọc quay lại nhìn và khuôn mặt lạnh lùng của Cầm Thanh Tuyết với ánh mắt ngỡ ngàng không tin được , nha đầu này mới chỉ tám tuổi vậy lại nói chuyện với ông với giọng điệu như đã từng trải qua rất nhiều sự đời rồi vậy.

Lời nói thì mang ngữ điệu thản nhiên, lạnh lùng và đầy quyết đoán.

Cầm Phượng Ngọc bị nói trúng tim đen nên cũng không tiếp tục tìm đề tài khác mà nói nữa.Ông trực tiếp hỏi thẳng Cầm Thanh Tuyết:
- Tốt , rất tốt, rất thẳng thắn.

Ta rất thích.


Vậy chuyện hôm qua ở sườn viện đại phu nhân có liên quan đến ngươi hay không?
Cầm Thanh Tuyết cũng lạnh lùng lắc đầu , giọng nói có đôi chút bỡn cợt :
- Phụ thân người là đề cao Thanh Tuyết quá rồi, chắc hẳn phụ thân cũng phải thấy rõ những đôi bàn tay trên giường của đại tỷ tỷ không phải những bàn tay của người bình thường chứ? Mà với năng lực của con thì một người trong đó con cũng không thể động tới chứ chưa nói gì đến chuyện chặt đứt hết các bàn tay họ.

Mà hơn ai hết họ mất đi đôi tay cũng coi như là phế vật, vậy người phải vui mừng mới phải chứ ?
Cầm Phượng Ngọc càng kinh ngạc hơn trước những lời nói của Cầm Thanh Tuyết, đứa nhỏ này cứ như một người đã biết rõ những chuyện trong phủ giữa ông và Phương Diêu Chinh vậy .
Cầm Phượng Ngọc hắng giọng nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Nếu con đã biết mọi chuyện như vậy thì ta sẽ nói thẳng vào vấn đề.
Cầm Phượng Ngọc thoáng nhìn vào biểu cảm sắc mặt của Cầm Thanh Tuyết, ông muốn thông qua nó để biết xem nha đầu này có trả lời thật hay không.
- Ngày hôm qua hạ nhân của ta có đi tuần tra xung quanh đây và biết được luôn có một hắc y nhân đứng phía sau bảo vệ con.

Chuyện sáng qua sảy ra hắc y nhân kia vốn định ra tay giúp con, lại không ngờ là gặp ngay đám hạ nhân của ta.

Họ đuổi theo hắc y nhân tới tận phía trước của Huyết Sát Các thì mất dấu.

Vậy thử hỏi chuyện sảy ra tối qua trong phủ,người là phụ thân như ta có nên hỏi con một tiếng hay không?
Cầm Thanh Tuyết vốn cũng không biết Huyết Sát Các là gì, hôm qua nàng cũng định đánh cược một phen để hắc y nhân kia ra mặt rồi nàng mới hỏi rõ hắn là ai, tại sao luôn âm thầm giúp đỡ mình như vậy.

Nhưng cũng thật không ngờ tới là do người của phụ thân khiến hắn phải rời đi, cũng vì vậy nàng chút nữa là mất mạng rồi.

Càng nghĩ càng thấy oán trách Cầm thừa tướng trước mặt.


Thấy ông ta vẫn luôn toan tính với mình như vậy.

Mà bây giờ có giải thích chắc gì Cầm thừa tướng đã tin mình , Cầm Thanh Tuyết bèn tương kế tựu kế nói :
- Phụ thân , đúng là Thanh Tuyết có quen biết với một người bạn trong thời gian gần đây , nhưng con cũng không dám chắc là hắc y nhân phụ thân nói là người bạn đã quen ấy.

Hơn nữa có thể ai đó trong Huyết Sát Các có gì đó muốn thăm dò ở Cầm phủ ta lại đúng hôm gặp hạ nhân của người.
Cầm Phượng Ngọc sau khi nghe lời nói của Cầm Thanh Tuyết cũng có lí , ông liền gật đầu.

Nội tâm có hai chiều hướng suy nghĩ một là hắc y nhân kia là được ai phái tới để thăm dò tình hình trong phủ.

Hoặc cũng có thể là hắc y nhân kia là người bạn của Cầm Thanh Tuyết.

Nếu như người bạn của Cầm Thanh Tuyết đúng là người hắc y nhân đó, mà hắn lại là người của Huyết Sát Các.

Hắc y nhân đó lại có thể tự do ra vào ở trong vậy thì hắn cũng không phải người tầm thường.
Trong đầu Cầm Phượng Ngọc lại nổi lên mọi toan tính khác , nếu có thể mượn uy mãnh của người đứng sau kia vậy thì chẳng phải ông như hổ thêm cánh rồi sao.
Cầm Phượng Ngọc nghĩ vậy trong lòng liền tính toán , trước hết vẫn là phải lấy lòng tin rồi dần dần mới có thể thâu tóm được Cầm Thanh Tuyết.
Cầm thừa tướng đối với Cầm Thanh Tuyết tông giọng cũng thay đổi mà hạ xuống vài phần :
- Được rồi , chuyện kia phụ thân cũng biết là không phải con làm.

Trước đây là do ta không để ý tới hai huynh muội con, làm Cầm Thanh Phong bị hại oan ức.

Sau này có chuyện gì con đều có thể trực tiếp đến tìm ta , ta nhất định đều đứng lên làm chủ cho con.
Cầm Thanh Tuyết thấy giọng điệu thay đổi của cầm thừa tướng liền có chút suy đoán trong đầu về những lời nói của ông ta.

Lần sau gặp nhất định phải hỏi qua Tam vương gia một chuyện.


Chắc hẳn Huyết Sát Các phải là cái gì đó ghê gớm lắm thì mới khiến lão phụ thân phải hạ giọng với mình như vậy.
Thấy Cầm Thanh Tuyết không đáp lại , Cầm thừa tướng liền ho nhẹ rồi nói :
- Được rồi, con mau về xương phòng nghỉ ngơi đi , từ nay trở về sau con sẽ thay thế đại tỷ vào cung dự yến tiệc.

Vài ngày nữa trong cung sẽ có lễ thưởng hoa , tất cả các vị thế gia , hoàng tử đều phải tham dự.

Mà nhị di nương thì đang ốm nghén con cùng nha hoàn trong phủ ngày mai đi lựa mấy bộ xiêm y tốt một chút đi.
Cầm Thanh Tuyết bất ngờ sau những lời nói của Cầm thừa tướng, bản thân rất ghét những nơi phiền phức như vậy.

Để từ chối khéo nàng liền cung kính cúi người nhìn Cầm thừa tướng rồi nói :
- Phụ thân , Thanh Tuyết trong người cũng không được khỏe.

Và cung lại sợ làm ảnh hưởng tới mặt mũi của phụ thân , yến tiệc này tốt hơn hết vẫn là để nhị thiếu gia tham gia cùng người là được.

Mà hơn nữa mấy ngày nữa là tròn năm mươi ngày của tam ca ca.

Con xin phụ thân được lên chùa Tháp Linh trên ngọn núi Tây Sơn cúng dường và cầu siêu cho huynh ấy.
Cầm Phượng Ngọc điềm nhiên chắp tay lại rồi nói :
- Ý ta đã quyết , thân là thừa tướng trong phủ lại chỉ có một nhi tử theo dự yến tiệc còn không phải mất mặt hơn hay sao.

Vả lại còn mười ngày nữa mới tròn năm mươi ngày của Thanh Phong con tham gia yến tiệc một ngày cũng không trễ nải được việc lên Chùa.
Nói song Cầm Phượng Ngọc liền phất tay rời đi, để lại bóng lưng đôi phần hậm hực của Cầm Thanh Tuyết đứng đó.
Hắc y nhân đang ngồi phía trên tán cây miệng lẩm bẩm:
- Vậy mình phải báo ngay tin này cho vương gia , lần này vương gia cũng sẽ nhất định cùng tham gia đại tiệc với tứ tiểu thư.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận