Lãnh Vương Sủng Thê


Trong khi chờ đợi Trần công công chuẩn bị đàn, Cầm Thanh Tuyết không đi xuống phía dưới chỗ Cầm thừa tướng hay chỗ của nhị phu nhân đang ngồi.

Nàng ngồi trên bàn thư thả uống trà.
Hứa Mộc Huyền thấy thần thái ung rung của Cầm Thanh Tuyết trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, vừa rồi nghe thơ nàng làm mà khiến hắn có một cảm giác gì đó khó tả trong lòng.
Vì đang trong thời gian nghỉ ngơi và chờ đợi, Hứa Mộc Huyền đi lên phía sau tam vương gia và ngũ hoàng tử, nơi mà gần với Cầm Thanh Tuyết nhất.

Hắn vừa cười vừa hét lớn lớn về phía nàng :
- Thanh Tuyết cố lên , ta và mọi người sẽ luôn ủng cổ vũ cho ngươi.
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt uống nốt ngụm trà trên tay , đặt li trà xuống bàn, nàng đưa ánh mắt nhìn về phía người vừa cất lời gọi mình.

Ánh mắt vừa hay vừa nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Đông Phương Lãnh, vậy mà tam vương gia lại đang nhìn nàng chăm chú.

Cầm Thanh Tuyết theo phản xạ nàng liền nở nụ cười nhẹ với tam vương gia.

Tính ra ngoài Cầm thừa tướng và nhị phu nhân ra thì chỉ có tam vương gia hắn là nàng quen biết.
Còn vị Hứa thiếu gia kia cũng chưa hẳn là quen biết ,điều khiến Cầm Thanh Tuyết luôn muốn nhìn hắn như không quen biết vì hắn rất ổn ào, còn nàng thì lại ngại rắc rối.
Đông Phương Lãnh môi cũng nhanh xuất hiện ý cười rồi nhanh lại vụt mất, nha đầu này cười lên như nắng xuân ấm áp chảy vào trong tâm hồn hắn.

Nàng đây là không sợ vì quen hắn mà khiến bản thân gặp nhiều rắc rối hay sao?
Hứa Mộc Huyền mặt liền đỏ lên lợi hại, Cầm Thanh Tuyết là đang cười với hắn sao? Nụ cười ấy thật sự khiến tim hăn như dao động dữ dội.

Nhưng sau đó hăn lại bị ánh mắt giết người của ngũ hoàng tử và nhị hoàng tử làm cho sợ hãi mà lui xuống phía dưới.


Trước khi đi cũng không quên cười tươi nhìn Cầm Thanh Tuyết gật đầu .
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên ngồi cạnh Đông Phương Lãnh, hắn đưa ánh mắt nhìn Cầm Thanh Tuyết rồi lại nhìn Đông Phương Lãnh.

Hắn như không tin được, môi của Đông Phương Lãnh lại xuất hiện ý cười.

Mà Cầm Thanh Tuyết từ khi nào lại quen biết với Đông Phương Lãnh và thân thiết tới như vậy.

Hai người này có phải có chuyện gì mờ ám hay không?
Phía đối diện là nhị thái tử Ô Vân Quốc, từ khi Cầm Thanh Tuyết lên đài hắn đều luôn dành ánh mắt chăm chú nhìn về phía nàng.

Trong đầu vô vàn những thắc mắc và sự tán dương.

Đầu tiên là hắn bị nàng thu hút bởi sự trong trẻo xinh đẹp dù mới còn nhỏ tuổi nhưng phong thái lại không thua kém gì các vị cao nhân trên thiên hạ.
Ngay sau đó lại lĩnh ngộ tài năng ngôn từ qua bài thơ nàng viết, vừa rồi nhìn qua hàng chữ trên bài thi lại thấy được sự đẹp đẽ và cao siêu trong nó.

Tiểu nữ tử này sau này nhất định sẽ là người khuấy động chúng sinh.
Thái tử Ô.

Vân quốc vãn luôn để ý tới Cầm Thanh Tuyết, thấy ánh mắt của tiểu nha đầu này lần đầu tiên nhìn về phía người khác trên khán đài, mà người đó không ai khác mà lại chính là tam vương gia.

Người mà trước nay luôn bị người đời xa lánh và chán ghét của Đông phương quốc.
Ngay sau đó Trần công công và lần lượt hơn mười nha hoàn đưa lên trên đài những cây đàn, cây tiêu và những dụng cụ hỗ trợ phần thách đấu tiếp theo để quận chúa và Cầm Thanh Tuyết chọn lựa.
Quận chúa đi lên chọn cây đàn Hạc sáng nhoáng và sang trọng.


Đàn Hạc cũng là một trong những cây đàn khó chơi nhất trong các loại đàn, quận chúa vì muốn được mọi người khen ngợi và dành chiến thắng vì độ khó chơi của nó mà không ngần ngại chọn.
Tất cả mọi người lần này lo lắng cho Cầm Thanh Tuyết hơn vì từ trước tới nay mấy ai qua được tài đánh đàn của quận chúa.

Mỗi một khúc đàn của quận chúa đều được ghi nhận và đánh giá rất cao.

Hơn nữa lần này quận chúa quyết định chọn cây đàn khó chơi nhất trong số đàn đưa lên, vậy khẳng định quận chúa lần này rất tự tin.
Cầm Thanh Tuyết bước lên và chọn cây đàn tỳ bà được trang trí một con Phượng hoàng đỏ sẫm, trên phía đỉnh đàn là đóa tuyết liên hoa.

Nhìn cũng không kém cạnh đàn Hạc của quận chúa là bao.
一杨堅•九阳鈴照琵話
Mọi người lần nữa được phen thất kinh, đàn hạc và đàn tỳ bà là hai loại đàn rất khó chơi.

Vậy mà hai người trẻ tuổi này cứ nhiên đều muốn lựa chọn dùng để đối đầu.
Đàn cũng chọn song, Trần công công đứng lên trước mặt hỏi lại Quận chúa và Cầm Thanh Tuyết :
- Quận chúa, Cầm tiểu thư hai người chắc chắn chọn song dụng cụ thi đấu rồi chứ?
Quận chúa cười tự tin rồi nói lớn với Trần công công:
- Ta đương nhiên chọn song rồi.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ cúi đầu đáp lại Trần công công:
- Thanh Tuyết đã chọn song mời Công công tiếp tục cuộc thi, tránh để mọi người chờ lâu.
Trần công công nhìn thấy Cầm tiểu thư nhu thuận , lễ phép ông cũng cười, gật đầu rồi hô lớn :
- Vậy phần thi thứ hai " Đấu Cầm " chính thức bắt đầu.

Đề tài tự do, hai vị tiểu thư ở đây sẽ tự xướng cho mình một bài nhạc.


Lần này vẫn như lần trước bài của ai hay hơn, ý nghĩa hơn người đó liền thắng.

Người xướng bản nhạc trơn tru nhất sẽ được cộng điểm.

Hai vị tiểu thư không biết ai muốn là người chơi trước.
Quận chúa biết chơi trước luôn là lợi thế hơn nên nàng liền ho nhẹ nói với Trần công công :
- Trần công công dù sao ta đã có bản xướng ca của mình vậy để ta thi trước, như vậy tiểu muội muội ta sẽ có thời gian chuẩn bị .
Trần công công nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi hỏi :
- Cầm tiểu thư không biết ý ngươi thế nào?
Cầm Thanh Tuyết cũng vẫn cười nhẹ gật đầu đáp lại Trần công công:
- Tiểu nữ cung kính không bằng tuân lệnh, quận chúa muốn sao tiểu nữ liền theo như thế.

Dù sao trận vừa rồi tiểu nữ đã thắng, trận này dù thắng hay thua thì tiểu nữ vẫn an toàn.
Bên dưới liền vỗ tay cười trước sự tự tin và sự nhạy bén của tiểu nha đầu Cầm Thanh Tuyết.
Hoàng thượng cũng vỗ tay tán dương:
- Tốt, tốt bắt đầu đi thôi.
Quận chúa bắt đầu dùng tay gảy chiếc đàn hạc sáng nhoáng của mình, âm thanh mới đầu còn chút lủng củng do mới chơi.

Dần quen là sự vui vẻ, tươi mát như cơn gió mùa xuân.

Tiếp theo nghe tiếng chim muông nhảy múa.
Ai ai bên dưới cũng im lặng lắng nghe và hòa vào điệu nhạc của quận chúa, trên môi mỗi người đều là nở nụ cười thoải mái.
Quận chúa đàn càng hay thì người lo lắng lại chính là Cầm thừa tướng,thái tử, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử( lo cho Cầm Thanh Tuyết không thể gả cho tam vương gia vì hắn cũng là thân phận hoàng tử vương gia trong cung).
Nếu quận chúa thắng vậy sẽ có hiệp phụ mà hiệp phụ quận chúa mà thắng vậy thì Cầm Thanh Tuyết sau này tương lai sẽ không còn có thể tham gia yến tiệc hay cuộc thì chọn tuyển phi trong cung nữa.
Bỗng nhiên tiếng đàn vang lên vài tiếng rồi lặng thinh.
- Tưng...!Tưng...!Ting...!Tong...
Quận chúa đưa ánh mắt vừa lo lắng vừa buồn bực nhìn và cây đàn, chẳng nhẽ ngay lúc này đàn lại gặp biến trứng.

Cầm Thanh Tuyết cười như không cười, nàng trước đây có từng đi xem biểu diễn đàn Hạc, nhìn tuy dễ mà khó .
Cây đàn hạc chơi là không thể phân tâm, phân tâm rồi rất dễ loạn nhịp và không thể chơi lại thêm nữa.

Lần này quận chúa chọn đàn hạc là một nước đi vô cùng mạo hiểm .
Đúng như dự đoán của Cầm Thanh Tuyết, trong lúc tinh thần tốt nhất quận chúa lại nhìn về phía nhị hoàng tử và điều làm cho quận chúa bị phân tâm đó là, nàng thấy Bạch Nhã Lam đang dùng ánh mắt ôn nhu, ân cần nhìn nhị hoàng tử.

Còn thấy được nhị hoàng tử dịu dàng đỡ lấy thân thể Bạch Nhã Lam ở phía bên kia ngay sau dẫy bàn.
Đoạn nhạc dừng lại làm bao người tiếc nuối ồ lên thất vọng.
Trần công công nhìn quận chúa không có tiếp tục xướng đàn nữa liền hỏi :
- Quận chúa...
Lời chưa hết đã bị quận chúa hét lên tức giận:
- A...!A...!Ta phải chơi lại lần nữa.
Hoàng thượng có chút không hài lòng với thái độ của Quận chúa, nhưng vì còn các vị sứ giả ở đây ông liền phất tay gật đầu để cho Trần công công lui xuống cho Quận chúa tiếp tục chơi.
Quận chúa mãi sau mới lấy lại được tinh thần, nàng nhìn sang phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Ngươi đừng có mà đắc ý, mở tai ra nghe cho rõ lời đàn của ta.
Cầm Thanh Tuyết cười nhẹ gật đầu, tay chống lên má, phong thái vô cùng tùy ý và ung rung.
Quận chúa nhìn Cầm Thanh Tuyết như vậy trong lòng càng bực bội cúi đầu nhìn lại từng dây đàn rồi đưa tay lên chuẩn bị đánh.
Nhưng cuối cùng tâm vẫn loạn, tay vẫn run lên mà đàn đánh lên âm cũng không còn như lúc đầu nữa.
Sau một lúc vẫn không thấy quận chúa đánh đàn mọi người bên dưới ồn ào nói lớn :
- Kết thúc đi..

Kết thúc đi...
Thấy bầu trời đã gần đến giờ dùng thiện bữa trưa, mà quận chúa Thiên Ân vẫn im lặng Trần công nhìn về phía hoàng thượng được người ra hiệu gật đầu.

Trần công công liền đứng lên rồi hô lớn :
- 3...!2...!1...!Hết thời gian, đến phần tham gia của Cầm tiểu thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận