Lãnh Vương Sủng Thê


Đông Phương Nguyên ngay sau khi được hộ vệ bẩm báo lại rằng Cầm Thanh Tuyết được mẫu phi của hắn đưa tới
Hồng Phi cung, hắn liền gấp gáp xin phụ hoàng lui về cung của mẫu phi.

Hơn ai hết hắn biết mẫu phi của mình là người thế nào, trong hoàng cung này ngay cả hoàng hậu cũng phải kiêng dè mẫu phi của hắn tới bảy phần.
Nhưng trở về rồi liền bị mẫu phi ép khiến hắn không thể nào rời đi.

Vừa biết được Cầm Thanh Tuyết bị quận chúa đưa tới lương đình phía sau Càn Nghi cung hắn liền lập tức rời đi, mặc cho mẫu thân đang đòi sống đòi chết ở phía sau.
Bước vào thấy quận chúa đang trừng mắt rồi bóp miệng Cầm Thanh Tuyết nằm dưới đất, hắn liền hét lớn về phía quận chúa.
- Dừng tay...!Mau dừng tay lại...
Quận chúa thấy nhị hoàng tử bước vào liền buông tay để Cầm Thanh Tuyết ngã xụi lơ dưới nền đất.

Ngay sau đó vừa thấy thân hình của nhị hoàng tử muốn chạy về phía Cầm Thanh Tuyết khiến, nàng tức giận đứng lên mà ôm lấy eo hăn kéo lại, giọng nói cũng găn lên:
- Phương Nguyên ca ca, huynh nhìn ta một chút có được hay không, một tiểu nha đầu đáng chết huynh cần gì phải tới giúp nàng ta.
Đông Phương Nguyên nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết thấy nàng nằm đó đau đớn, máu trong miệng cứ thế chảy dài, lòng hắn vô cùng kinh hãi.

Nhưng không hiểu sao giờ đây cơ thể hắn không thể nào mà dùng lực được.
Ngẫm lại vừa rồi uống trà ở cung của mẫu phi chẳng nhẽ mẫu phi hắn không ngại ra tay với cả hắn chỉ để cho quận chúa giết Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Nguyên càng nghĩ càng thấy chán ghét mẫu phi, bà ấy mãi áp đặt cho hắn đã đành, bây giờ cũng chỉ vì hắn mà mẫu phi ra tay với Cầm Thanh Tuyết .
Đông Phương Nguyên cố gắng dùng lực, đưa tay nắm lấy cổ tay quận chúa muốn buông ra.

Nhưng hắn lại lần nữa thất bại, cả cơ thể như bị mất hết khí lực, miệng chỉ có thể hét lớn :
- Buông ta ra, bằng không sau này ngươi cũng đừng mong nhìn thấy ta thêm lần nào nữa.
Quận chúa ôm chặt thắt lưng của nhị hoàng tử, nghe vậy nàng cũng không buông ra mà tiếp tục nói.


:
- Ta không buông, trừ phi ta chết bằng không cả đời này ta cũng không buông.Phương Nguyên ca ca, ta luôn không hiếu nha đầu đó có gì hơn ta mà huynh lại để tâm tới nàng ta như vậy.
Đông Phương Nguyên lướt nhìn thấy bóng dáng của Đông Phương Lãnh đang lao nhanh vào, thấy Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết vào lòng làm hắn lại càng thêm chán ghét quận chúa, nếu không vì quận chúa ngăn cản vậy người tới trước ôm nàng chính là hắn.
Đông Phương Nguyên nhìn thấy Đông Phương Tiêu bước vào phía sau hắn liền lạnh lùng nói về phía Đông
Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, giúp ta tách quận chúa ra.
Đông Phương Tiêu nhìn Đông Phương Lãnh phía trước đang bị hàn khí nuốt trửng, sau khi nghe tiếng cầu cứu của Đông Phương Nguyên hắn không suy nghĩ gì nhiều liền đưa tay đánh mạnh vào cổ tay quận chúa để nàng ta buông tay.

Song rồi bước nhanh về phía trước gần Đông Phương Lãnh và Cầm Thanh Tuyết.
Quận chúa bị ngũ hoàng tử đánh mạnh liền đau đớn buông ra rồi ngã ngồi xuống đất.
Đông Phương Nguyên nhìn quận chúa đầy chán ghét hắn nói lớn :
- Quận chúa chỉ bằng cái cách ngươi hãm hại cầm tiểu thư đã đủ lí do khiến ta ghét ngươi cả đời này rồi .
Đông Phương Lãnh sau khi nghe tin Cầm Thanh Tuyết ở phía sau sân Càn Nghi cung ở phía sau đầm sen.

Hắn liền gấp gáp lao nhanh tới, trong bụng nóng như lựa đốt, bản thân vẫn luôn tự nhủ ' nàng nhất định không có việc gì .
Vừa vào trong Đông Phương Lãnh liền thấy Đông Phương Nguyên và quận chúa đứng một bên lôi lôi kéo kéo.
Nhìn xuống phía dưới liền thấy Cầm Thanh Tuyết một thân yếu ớt nằm dưới nền đất, máu đen từ trong miệng chảy dài thành vũng lớn ướt đẫm cả xiêm y.
Đông Phương Lãnh lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy thân thể đang từ tức giận sau đó nhanh chóng bị sâm chiếm bởi từng cơn sợ hãi, nỗi lo sợ kéo dài từ trong tâm trí kéo ra tới từng thớ thịt trên cơ thể hắn.

Tim hắn như bị từng mũi dao đâm xuống, còn cảm thấy đau đớn hơn vạn lần chị đâm chém trên cơ thể vì những lần giao chiến với đám người trong giang hồ.
Đông Phương Lãnh bước nhanh về phía Cầm Thanh Tuyết đang nằm, hắn đưa tay ôm lấy nàng vào lòng giọng nói trầm uẩn của hắn vang lên mà như ngắt quãng :
- Thanh ...!Tuyết...
Cầm Thanh Tuyết yếu ớt tới độ khí quản muốn ho cũng không còn sức để ho, các cơn đau kéo dài từ đầu tới chân, từng khúc xương như bị gặm nhấm ăn mòn.

Sau lại thêm những cơn ớn lạnh lần lượt kéo đến, máu đen trong miệng liên tục bị nôn ra mà nàng không thể nào kiềm lại được.

Nhìn thân ảnh quen thuộc bước tới, nàng chỉ thều thào nói trong cơn đau đớn :
- Vu...!vương...!gia...
Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết chặt vào lòng, bản thân hắn thấy sợ hãi tới tột độ, hắn như hét lên về phía sau :
- A Huê....Phương Tiêu ...!Mau tới xem...!Nàng ...
Lời nói của Đông Phương Lãnh bị cơn sợ hãi làm co rút, khiến lời nói thốt ra cũng bị ngắt quãng.
Cầm Thanh Tuyết bị tam vương gia ôm chặt vào người liền nhăn mặt đau đớn.

Nàng cố nặn ra từng chữ ....!Sau những câu nói đó lại là từng ngụm máu đen chảy ra..

ướt cả xiêm y của tam vương gia.
- Vương ...!gia...!người...!ôm ta đau quá..
A Huê nhanh chóng ngồi xuống đưa tay bắt mạch cho Cầm tiểu thư, ánh mắt tự sợ hãi đến kinh hãi .Độc trong người của Cầm Thanh Tuyết rất loạn, loạn tới độ A Huê không biết nói sao chỉ dám quỳ xuống nói :
- Chứ từ thuộc hạ vô năng...!Độc trong người tiểu thư rất mạnh...!thuộc hạ...
Đông Phương Lãnh đánh một trưởng mạnh về phía A Huê hắn như phát điên nói :
- Phế vật.

Bổn vương nuôi ngươi tốn cơm .
Đông Phương Lãnh ngay sau đó dùng nội lực truyền vào thân thể cho Cầm Thanh Tuyết, hắn muốn giúp nàng đỡ đi cơn đau đớn.
Cầm Thanh Tuyết cảm nhận được bản thân đã nhẹ nhàng hơn, cơn đau cũng không còn nhận thấy nữa.

Nhưng cơn ớn lạnh lại kéo đến, nhìn khuôn mặt đầy hàn khí nhưng nhợt nhạt của tam vương gia nàng lại có chút lo lắng
Có phải Cầm Thanh Tuyết nàng đang gặp ảo giác hay không? Sao nàng lại thấy ánh mắt của tam vương gia đỏ hơn bình thường rồi, thân thể ngài ấy cũng trở nên khác trước, cường tráng, và âm trầm.


Trên đầu mái tóc đang ngả sang màu bạch kim, đôi mắt đỏ như đang chiếu sáng vào khuôn mặt của nàng, bầu trời hình như cũng đang đỏ như lửa ở phía sau hắn.
Đông Phương Tiêu bước tới đỡ lấy A Huê đứng lên , nếu A Huê còn không giải được độc trong người Cầm tiểu thư thì hắn cũng không giải nổi.

Vì Đông Phương Tiêu cũng chỉ mới học y dược được hơn một năm kém xa so với
A Huê.
Thấy cả cơ thể Đông Phương Lãnh toát ra hàn khí, mái tóc cũng đang dần ngả sang màu trắng bạch, Đông Phương Tiêu vừa tò mò lại vừa kinh hãi.

Đây là huynh ấy đang sắp thức tỉnh tâm ma trong người hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhìn mái tóc bạc , đôi mắt đỏ của tam vương gia liền lo lắng, nếu tam vương gia thật sự như lời nhị phu nhân kể lại , ngài ấy liền thức tỉnh lúc này.

Liệu có phải hoàng thượng sẽ nhân cơ hội này mà giết ngài ấy hay không ?
Cầm Thanh Tuyết dù cơ thể đau đớn nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nhẹ an ủi Đông Phương Lãnh, nàng dùng chút sức lực cuối cùng của mình đưa tay lên kề vào má hắn, giọng nói yếu ớt hẳn đi :
- Vương gia...!Ta lạnh quá...!Người đưa ta rời khỏi đây...!có được không?
Đông Phương Lãnh năm lấy bàn tay nhỏ bé trăng bạch của Cầm Thanh Tuyết gật đầu, đúng hắn bây giờ phải tìm người trị độc cho nàng đã.
Ôm Cầm Thanh Tuyết đứng lên đã thấy Đông Phương Nguyên và Đông Phương Tiêu đứng phía sau.
Ánh mắt trầm lắng của Đông Phương Lãnh nhìn về phía Đông Phương Tiêu rồi nói :
- Phương Tiêu mau cho người đi tìm sư phụ của ta về, bằng mọi giá phải tìm được ông ấy trở về cho ta .
Đông Phương Tiêu gật đầu rồi phẩy tay về phía hai hộ vệ đỡ A Huê.

Hai người hiểu ý gật đầu rồi lui xuống.
Đông Phương Lãnh nhìn về phía Đông Phương Nguyên, thấy quận chúa đứng phía sau hắn.

Đông Phương Lãnh hừ lạnh nói với Đông Phương Nguyên :
- Tránh ra .
Đông Phương bước ra quận chúa liền bị ăn một cước đạp mạnh vào bụng, nàng ta bay nhanh đập mạnh và tường lớn hộc máu ra rồi kêu lên đau đớn :
- А...
Phía ngoài hoàng thượng cùng một vài vị đại thần trong đó có Cầm thừa tướng và Cầm nhị phu nhân cũng gấp gáp chạy vào.


Hoàng thượng vừa vào liền thấy quận chúa bị Đông Phương Lãnh đá một cú mạnh ngã vào tường ông liền hét lên :
- Dừng tay, ở đây không coi trẫm ra gì nữa rồi có phải không?
Đông Phương Lãnh sau khi lấy lại bình tĩnh mái tóc đã không còn bạc trắng như khi nãy nữa mà đã dần ngả đen.
Chỉ còn ánh mắt là vẫn đỏ ực máu lửa.
Đông Phương Lãnh ôm Cầm Thanh Tuyết bước nhanh ra hướng cửa chính, hắn xưa này đâu được hoàng thượng coi ra gì nên hắn cũng không còn bận tâm gì mà phải dừng lại.
Cầm Phượng Ngọc và Trầm Kim Anh thấy Cầm Thanh Tuyết đang bất tỉnh trong lòng của tam vương gia liền lo lắng không thôi.
Ngay sau đó hai người quỳ gối trước mặt hoàng thượng rồi nói :
- Hoàng thượng xin người cho mời thái y viện tới cứu tiểu nữ nhà thần một mạng.
Hoàng thượng còn chưa kịp định thần thì thân ảnh Đông Phương Lãnh đã ôm Cầm Thanh Tuyết lướt qua người ông.
Hoàng thượng giận giữ hét lên :
- Đứng lại...!Ngươi là muốn tạo phản rồi sao?
Đông Phương Lãnh bước chân không dừng lại, mà hắn cất giọng nói lạnh lùng đầy sát khí :
- Hoàng thượng người vốn nắm rõ mọi truyện trong tay, những điều vừa sảy ra trong đây nhị hoàng tử đều nhìn rõ.

Ta cũng không biết bản thân thức tỉnh rồi ta còn có thể làm ra những chuyện gì trái luân thường đạo lí gì nữa đâu.
Nói song Đông Phương Lãnh liền lập tức rời đi.
Hoàng thượng dù có tức giận nhưng cũng không cho người hay sai hộ vệ bắt lại Đông Phương Lãnh.

Ông cũng hiểu ra bao nhiêu ngụ ý trong câu nói của Đông Phương Lãnh.
Thấy tam vương gia ôm Cầm Thanh Tuyết rời đi, Cầm thừa tướng và Cầm nhị phu nhân cũng xin phép hoàng thượng rồi cáo từ mọi người để quay trở về phủ
Hoàng thượng cũng gật đầu còn cử thêm rất nhiều thái y của Thái y viện về Cầm phủ xem xét bệnh tình cho Cầm Thanh Tuyết.
Hoàng thượng sau đó hỏi rõ ràng mọi chuyện mới biết là do quận chúa hạ độc Cầm Thanh Tuyết.

Ông vốn cũng biết người đứng phía sau quận chúa là ai, chỉ là giờ chưa phải thời điểm thích hợp.
Quận chúa cũng ngay sau đó được đưa trở về phủ của mình, được thái y tận tâm chưa trị.

Cuối cùng nàng ta lại tự cắn lưỡi chết vì thái y kết luận, cả đời này nàng đều không thể tự mình đi lại được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận