Lãnh Vương Sủng Thê


Buổi tối hôm đó Cầm thừa tướng phủ tấp nập người ra vào, đa số là các thái y của thái y viện ở hoàng cung và các vị đại phu có tiếng trong kinh thành đều được mời đến thừa tướng phủ.

Những người bước vào với khuôn mặt bồn chồn, người ra trước nhìn người ra sau rồi lắc đầu.
Trong sương phòng của Cầm Thanh Tuyết có Cầm thừa tướng và nhị phu nhân vẫn ở đó túc trực .
Cầm thừa tướng cho người đi mời tất cả các vị đại phu trong kinh thành tới xem bệnh cho Cầm Thanh Tuyết.
Hoàng thượng khi biết rõ mọi truyện cũng cho đa số các vị thái y trong thái y viện tới thừa tướng phủ để xem bệnh và chữa trị cho Cầm Thanh Tuyết.
Đông Phương Lãnh sau khi ôm Cầm Thanh Tuyết trở về thừa tướng phủ, hắn để Ảnh Nhất ở lại bảo vệ nàng rồi lao nhanh về phía ngoại thành nơi mà sư phụ hắn hay lui tới.
Đã qua bao nhiêu vị thái y và đại phu đi ra lại đi vào mà vẫn không thấy Cầm Thanh Tuyết có dấu hiệu thuyên giảm hay tỉnh lại.
Cầm thừa tướng lo lắng đi đi lại lại ở ngoài cửa sương phòng.

Bao nhiêu nhân lực mà ông dày công đào tạo được ông đều phái đi nghe ngóng tin tức của vị thần y mà bao người tương truyền.
Cầm thừa tướng tướng cũng dùng không ít của cải trong phủ, đưa tới Huyết Sát Các để cố gắng mua lấy chút thông tin hiếm hoi của vị thần y kia.

Nhưng cuối cùng lại bị trả về vì Huyết Sát Các cũng không có thông tin gì về vị thần y.
Sau cả đêm số người vào, người về cũng thưa thớt dần, cuối cùng trong thừa tướng phủ cũng chỉ còn lại lác đác vài người.

Trong đó có cầm thừa tướng, nhị phu nhân, hai vị thái y trong cung và một vài vị đại phu có quen biết với Cầm thừa tướng.
Thật ra họ cũng không thể nào giải được độc tố trên người Cầm tiểu thư nữa, ở lại cũng chỉ vì Cầm tiểu thư còn chưa ngưng thở.

Họ ở lại chỉ vì nể mặt Cầm thừa tướng.
Sau khi giải quyết mọi truyện trong cung song thì Đông Phương Tiêu cũng nhanh chóng cùng với Thái y tới thừa tướng phủ.


Mỗi lần thái y hay đại phu vào thăm bệnh cho Cầm Thanh Tuyết, hắn đều ngồi đó túc trực và bàn bạt về loại độc tố đó xem liệu có cách giải quyết hay không.
A Huê cũng vì tam vương gia lúc đó nương tay nên mới giữ được mạng, sau khi về Huyết Sát Các lấy ngân trâm và thảo dược liền đi đến thẳng thừa tướng phủ.
Tới canh ba giờ tý thì cũng thấy Tam vương gia trở về thừa tướng phủ, đi phía sau hắn còn có thêm sư phụ của hắn.

Cũng chính là một trong ba đại lão sư tiếng tăm trong giang hồ, sư phụ của Đông Phương Lãnh chính là Nhị đại lão nhân sư" Vũ Đại Sư".
Đông Phương Lãnh khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt vẫn tràn đầy sự lo lắng, đáp chân xuống sân biệt viện của
Cầm Thanh Tuyết, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Đông Phương Tiêu, Đông Phương Lãnh lạnh lùng hỏi :
- Nàng sao rồi?
Đông Phương Tiêu thấy Đông Phương Lãnh trở về khuôn mặt lo lắng liền chuyển sang vui mừng, lại nhìn thấy lão nhân tóc bạc phía sau thì cung kính cúi đầu chào.

Sau đó lại lắc đầu trả lời câu hỏi của Đông Phương Lãnh :
- Cầm tiểu thư vẫn chưa tỉnh, máu đã được A Huê dùng trâm điều tiết và không còn nôn nữa.

Nhưng khuôn mặt cũng không thấy tốt lên, cơ thể bắt đầu chuyển màu đen sẫm.
Đông Phương Lãnh gật đầu với Đông Phương Tiêu rồi quay lại phía sau nhìn lão nhân gia của mình cúi đầu nói :
- Sư phụ xin người cứu nàng ấy .
Lão nhân gia phía sau vuốt vuốt chòm râu gật đầu bước nhanh vào phía trong sương phòng , thấy Cầm Phượng Ngọc ông chỉ nhẹ gật đầu đáp lễ .
Cầm thừa tướng thấy người bước vào chính là Vũ Đại Sư, là một trong ba người làm nắm giữ linh thạch của nhân gian.

Cầm Phượng Ngọc ánh mắt từ kinh ngạc cho tới cung kính, miệng vừa định nói liền bị ngón tay Vũ Đại Thần Sư ra hiệu yên lặng mà nuốt xuống.
Vũ Đại Sư bước vào phía trong nơi Cầm Thanh Tuyết đang nằm, ông ra hiệu để A Huê đỡ nhị phu nhân đang thiếp đi vì mệt ở phía đuôi giường xuống dưới để bà nghỉ ngơi.
A Huê biết đây là sư phụ của chủ từ, người mà không phải ai muốn gặp là có thể gặp.


Sau khi cung kính chào thì nàng cũng ôm nhị phu nhân Cầm phủ lui xuống rồi ra hướng ngoài cửa.
Đứng phía sau Vũ Đại Sư chỉ còn có Đông Phương Lãnh và Cầm thừa tướng.

Còn những người không liên quan bị ngũ hoàng tử ở ngoài mời trở về .
Vũ Đại Sư thoáng qua tia thất kinh, khuôn mặt nha đầu nằm trên giường đang chuyển xanh, chuyển tím.

Trùng độc lại chỉ quanh quẩn trên các vùng cơ mặt, điều mà khiến ông kinh hãi nhất đó chính là nha đầu này chính là người được chọn cùng với đệ tử của ông.

Người khác thì còn có thể không nhìn ra chứ ông thì nhìn rất rõ ràng cái ánh sáng đỏ phát ra từ bả vai của Cầm Thanh Tuyết.
Cũng có thể nha đầu này là người được chọn nên được đóa hoa phía sau giữ lại vài tia tinh phách.

Chứ hơi thở đã như sắp tàn lụi,trên cơ thể lại có thêm hàng khí lạnh của Hàn độc bao quanh, nếu là người bình thường qua khắc thứ mười lăm từ lúc trúng độc là đã được về với diêm la rồi.Chứ đừng nói còn có thể nằm đây đợi được người đến cứu nữa.
Vũ Đại Sư quay lại nhìn Đông Phương Lãnh lắc đầu nói :
- Quả thật nha đầu này ta cứu không nổi.
Đông Phương Lãnh nghe song liền ho mạnh ra một ngụm máu.

Tâm hắn bây giờ chống đỡ không nổi nữa, có phải vì mệnh của hắn tới gần bên nàng nên mới khắc chết nàng hay không?
Vũ Đại Sư thấy Đông Phương Lãnh thổ Huyết liền đi lên đánh vài huyệt trên người hắn, lời nói mang vài từ ẩn ý :
- Ngươi lại động tâm với nha đầu này, người mà có thể giúp ngươi nhưng cũng có thể khắc chết ngươi?
Đông Phương Lãnh không quản được nhiều chuyện như thế, trước kia vốn định tới để thăm dò tình hình xem liệu có phải giống như tam đại lão sư nói với hắn hay không.

Nhưng hắn lại không ngờ gặp được nàng khiến hắn như tìm được hơi ấm tìm được lí trí sống mà bấy lâu hắn không có được.


Đông Phương Lãnh thở nhẹ ra một hơi, quả thật sau khi được sư phụ đả thông kinh mạch hắn mới thấy bản thân thở dễ dàng hơn.

Giọng nói vẫn còn phần trầm lạnh :
- Sư phụ, liệu còn cách khác hay không?
Vũ Đại Sư nhàn nhạt gật đầu rồi lại lắc đầu, ông đi tới bên giường rồi nói về phía Đông Phương Lãnh và Cầm Phượng Ngọc :
- Hai người lại đây.
Sau khi Đông Phương Lãnh và Cầm Phượng Ngọc bước tới sư phụ của hắn đưa tay dùng chút nội lực nhẹ chiếu sáng khuôn mặt của Cầm Thanh Tuyết, trên mặt lần lượt hiện ra những đốm xanh đóm đỏ và từng đường trườn lớn nổi lên trên mặt nàng.

Giọng nói trầm lặng của Vũ Đại Sư vang lên :
- Tiểu nha đầu này mệnh cũng lớn bị trùng độc hành lên xuống vậy mà không ngắt đi được sự sống.

Hai ngươi nhìn đi trên mặt đây là toàn bộ trùng độc bướm mà lúc chiều nay đã trúng phải.
Sau đó Vũ Đại Sư lại kéo tay áo của Cầm Thanh Tuyết lên để hai người nhìn rõ ràng từng vết đen của độc tố đang lan từ đầu ngón tay lên bàn tay, cổ tay và lên cánh tay dần dần lan tràn trên cơ thể của Cầm Thanh Tuyết.
Giọng nói trầm càng trầm hơn :
- Ta biết người có thể giải được độc của nha đầu này nhưng...
Lần này là Cầm thừa tướng lập tức quỳ gối xuống nói với Vũ Đại Sư :
- Vũ Đại Sư trưởng lão, xin trưởng lão ra tay cứu giúp đứa nhỏ này.

Xin người nói rõ danh tính của vị đại ân có thể cứu Cầm Thanh Tuyết, tiểu lão nhân ta sẽ lập tức cho người đi mời tới.
Vũ Đại Sư liền đỡ Cầm Phượng Ngọc lên, ông thở dài rồi nói :
- Cầm thừa tướng ông đứng lên đi đã, người cứu được Cầm tiểu thư chính là đại sư huynh của ta.

Nhưng hành tung của huynh ấy ta còn không rõ , cũng chỉ đành chờ xem nha đầu này liệu có đủ nhân duyên với huynh ấy hay không thôi.

Ta bây giờ lập tức dùng chim cấp báo cho huynh ấy.


Còn huynh ấy có tới hay không đành để cho ông trời tính.
Đông Phương Lãnh đứng một bên nghe lời nói của sư phụ, bàn tay hắn gắt gao nắm chặt.

Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thân ảnh ngày một mờ nhạt của Cầm Thanh Tuyết năm trên giường, cả thân thể hắn không tự chủ ngã sầm xuống nền nhà.

Trước mắt là một màu tối sầm lại.
Vũ Đại Sư thấy Đông Phương Lãnh ngã xuống liền lắc đầu ông thở dài lần này sư huynh tới nhất định phải cùng huynh ấy đàm đạo một chút .Vũ Đại Sư gọi lớn cho Đông Phương Tiêu và A Huê vào trong đỡ Đông Phương
Lãnh lui xuống nghỉ ngơi hắn hôm nay chưa ăn gì mà lại tiêu tốn rất nhiều khí lực khiến bản thân bất tỉnh.
Ngay sau đó Vũ Đại Sư đứng ra hướng của sổ huýt sáo, một con chim ưng lớn bay sà xuống đậu vào cánh tay ông.

Vũ Đại Sư dùng linh lực truyền vào mắt chim ưng rồi nhanh phẩy tay cho nó rời đi.
Vũ Đại Sư làm song liền quay lại phía Cầm Phượng Ngọc nói :
- Cầm thừa tướng, tay bây giờ chỉ có thể ở đây dùng trâm kéo dài thêm thời gian cho tiểu nha đầu này.
Cầm Phượng Ngọc cung kính cúi đầu đáp lễ :
- Đa Tạ Vũ Đại Sư ra tay giúp đỡ, Ân huệ này nhất định Cầm Phượng Ngọc và Cầm thừa tướng phủ không bao giờ quên.
Vũ Đại Sư cười nhẹ lắc đầu nói với Cầm Phượng Ngọc :
- Cầm thừa tướng ta chỉ có một yêu cầu mong ông cho người canh giữ,vì trong lúc ta chữa trị phải tập trung cao độ ai cũng không được làm phiền.
Cầm thừa tướng gật đầu đáo ứng luông.
- Ân Vũ Đại Sư, ta nhất định sai người canh gác cẩn thận .
Sau đó Vũ Đại Sư nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Cầm thừa tướng nói :
- Ông cũng trở về nghỉ ngơi giữ sức chút đi, sớm nữa còn phải lên thượng triều, đi nghỉ ngơi đi tránh để ảnh hưởng sức khỏe làm hoàng thượng trách phạt.
Cẩm Phượng Ngọc vốn định từ chối vì ông thân là phụ thân không yên tâm mà đi nghỉ.

Nhưng ngay sau đó lại bị ngũ hoàng tử nghiêm mặt căn rặn vài thứ và yêu cầu lui xuống nên ông đành phải lùi về sương phòng bên cạnh của Trầm Kim Anh cách đó không xa để nghỉ ngơi.
Trước khi đi cũng không quên căn rặn thuộc hạ ở phía ngoài canh gác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận