Đông Phương Lãnh từ gốc cây đỗ quyên liền đi vào trong phòng Cầm Thanh Tuyết, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và hơi thở yếu ớt của nàng tâm hắn tựa lại đau lòng quá.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cầm Thanh Tuyết.
Chỉ thời gian ngắn tiếp xúc với nàng mà hắn lại để tâm tới vậy.
Đông Phương Lãnh không biết bản thân từ khi nào đã coi nàng quan trọng hơn cả tính mạng của mình.
A Huê và Ảnh Nhất thấy chủ tử bước vào, khuôn mặt thất thần lại chú tâm nhìn vào thân ảnh Cầm tiểu thư, hai người không ai bảo ai tự biết ý lui ra ngoài.
Ảnh Nhất thì đứng phía bên ngoài canh gác, còn A Huê thì tới dược phòng lấy thêm các loại thảo dược và than lửa để đốt và nấu cho ấm phòng.
Vừa rồi được Đại Minh Sư lão phân phó, nghe nói buổi chiều sẽ mưa lớn và có gió lạnh thối về.
Mà Cầm tiếu thư lại đang mang hàn độc sợ rằng gió lạnh sẽ làm ảnh hưởng tới hàn độc trên người nàng.
Đông Phương Lãnh ôn nhu đưa bàn tay mình vuốt nhẹ khuôn mặt nhợt nhạt của Cầm Thanh Tuyết, khuôn mặt dù đã được áp chế trùng độc rồi nhưng vẫn còn nhiều vệt xanh tím bên trên.
Đông Phương Lãnh trầm giọng buồn bã nói :
- Thanh Tuyết ngươi nói xem bổn vương có phải quá vô dụng rồi không? Trả lời cho bổn vương biết có phải vì bổn vương tới bên cạnh ngươi nên mới khắc ngươi thành ra như vậy hay không?
Đông Phương Lãnh càng nói càng oán trách bản thân mình hơn, ánh mắt thoáng qua tia thay đổi từ đỏ sang đỏ rực sáng chói, mái tóc càng ngày càng chuyển dần sang màu bạch kim.
Cầm Thanh Tuyết mơ màng trong cơn mộng mị, từng cơn lạnh thấu xương dần được hơi ấm của ai đó sưởi ấm.
Cầm Thanh Tuyết vẫn là đang lạc trong cơn mộng mị, trước mặt nàng vẫn là những làn mây trắng mờ mịt.
Từng hơi lạnh thổi qua từng lớp da thịt khiến nàng khẽ rùng mình.
Trong đầu trống rỗng, chỉ cần nàng có gắng muốn nhớ điều gì đó thì đầu lại đau đớn như muốn nổ tung ra.
Cầm Thanh Tuyết càng bước về phía trước xương mờ càng dày đặc, bàn tay đưa về phía trước mò mẫm tìm một điểm bấu víu, bàn chân cũng lần đi từng bước từng bước nhỏ.
Bỗng bước chân tiếp theo như bị hụt xuống mà khiến cả người nàng ngã nhào xuống vực thằm.
Từng làn gió gào thét, bay vút vào thân thể mỏng manh của nàng, mà miệng lại không thể toát ra một tiếng kêu gào nào.
Từng cơn co rút, lạnh lẽo cùng sợ hãi lan tràn khắp cơ thể khiến Cầm Thanh Tuyết chỉ đành nhắm mắt lại chịu đựng.
Cầm Thanh Tuyết cũng không biết điểm rơi xuống là đâu, đến khi nàng mở mắt ra thì bản thân đã nằm trên một phiến đá lạnh.
Bốn bề xung quanh là một màu tối đen mờ mịt, nàng nhẹ ngồi dậy nhìn bốn bề xung quanh.
Vẫn không xác định được vị trí và điểm đứng của mình là ở đâu.
Bên tai tựa lại nghe tiếng gọi nhỏ đầy âm trầm và âm u :
- Thanh Tuyết...!Thanh Tuyết...
Tiếng nói đó vẫn cứ vọng về từ xa xôi, bên tai bỗng nhiên đau quá, vô thức Cầm Thanh Tuyết đưa tay lên ôm đầu.
Mãi một hồi sau thì tiếng nói kia cũng dừng lại , Cầm Thanh Tuyết mơ hồ nhìn về phía trước vẫn là một màu đen thăm thẳm.
Nàng trầm lắng , bây giờ nàng không biết phương hướng, trong đầu một trống rỗng một chút kí ức cũng không nhớ.
Điều nàng có trong đầu là tiếng gọi vừa rồi " Thanh Tuyết".
Bên tai lại là tiếng gọi đầy ôn nhu có chút da diết và ấm áp :
- Thanh Tuyết...!Thanh Tuyết...!Nàng trở về bên ta có được không?
Cầm Thanh Tuyết ngẩng mặt nhìn về phía có tiếng gọi, chỉ thấy trong làn xương mù ấy là một bóng lưng cao lãnh đầy tịch mịch.
Nhìn mái tóc bạc và bóng lưng có chút quen mắt khiến Cầm Thanh Tuyết không tự chủ mà đứng bật dậy đuổi theo bóng lưng ấy.
Càng đuổi theo Cầm Thanh Tuyết lại càng thấy bóng lưng ấy đi xa dần với bản thân, bàn chân trần của nàng tựa như rớm máu chảy dài trong lớp đất đá.
Bỗng nàng vấp phải một tảng đá lớn ngã nhào trên nền đá, miệng vô thức lại cất lên thành tiếng :
- A...!aaaaaa....
Cầm Thanh Tuyết không nhìn xuống dưới thân thể đang chảy máu của mình mà nín đau nhìn về phía bóng lưng kia.
Chỉ thấy bóng lưng đó dừng lại, cả người hắn xoay lại nhìn nàng.
Vậy mà một chút nàng cũng không nhìn ra khuôn mặt của người đó.
Bàn tay hắn cũng đưa về hướng của nàng ....
Cầm Thanh Tuyết cả thân mình nặng trĩu, cánh tay dù muốn dù không vẫn nằm bẹp dưới đất.
Đôi mắt nàng mơ hồ lại rơi vào trong bóng tối, đến khi mở ra lại là khuôn mặt quen thuộc của Đông Phương Lãnh đang yên ổn nằm ngủ ở trước mặt .
Cầm Thanh Tuyết vừa muốn đưa bàn tay lên sờ vào khuôn mặt ấy, nhưng lại sợ nó là mộng mị, lại sợ nó là mơ hồ.
Đôi mắt Cầm Thanh Tuyết trĩu nặng, nàng muốn tự mình đánh cược đưa cánh tay nặng nề về phía trước.
Bàn tay rơi đặt nhẹ lên khuôn mặt góc cạnh của tam vương gia, nhận được hơi ấm truyền từ mặt hắn tới tay mình nàng mới biết người trước mặt mình là thật.
Trên mắt tựa khi nào đã ngấn lên một hàng lệ, nàng vừa rồi trong cơn mộng mị đã rất sợ hãi và rất đau đớn.
Đông Phương Lãnh vừa rồi tựa như bị ảo ảnh làm cho bất tỉnh, vừa rồi năm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cầm Thanh Tuyết, khiến hắn vô cùng tự trách mình.
Không hiểu sao lần này không kiềm chế được bản thân mà khiến cơ thể biến đổi rõ ràng.
Đông Phương Lãnh thấy trước mặt lại là ảo cảnh.
Máu me khắp nơi, chính hắn ...!Chính hắn đứng giữa đám xác người, rồi lại điên cuồng mà chém giết những người đang tới.
Trong lòng là ngút ngàn lửa giận, hắn chỉ biết xả những bứt giận trong lòng bằng cách giết...!giết tất thảy những người đang đến.
Không biết hắn đã giết bao nhiêu người, máu cũng chảy dài thành dòng sông, bàn tay hắn cũng không thể nào dừng lại được.
Bỗng nhiên hắn thấy một nữ tử đang đứng phía xa xa đang nhìn mình.
Hắn nheo mắt lại nhìn thì chính là nàng là
Cầm Thanh Tuyết, người mà hắn động lòng.
Thấy nàng làm bao nhiêu lửa hận chém giết vừa rồi lại như chưa từng xuất hiện.
Bước chân Đông Phương Lãnh gấp gáp tới độ đi còn không vững, bàn tay vô thức đưa về hướng nàng .Môi hắn khẽ gọi nàng trong ôn nhu:
từng xuất hiện.
Bước chân Đông Phương Lãnh gấp gáp tới độ đi còn không vững, bàn tay vô thức đưa về hướng nàng .Môi hắn khẽ gọi nàng trong ôn nhu:
- Thanh Tuyết...!Thanh Tuyết...!Trở về bên ta có được không?
Vậy mà Đông Phương Lãnh hắn lại nắm được bàn tày nhỏ của nàng.
Thấy nàng mỉm cười tâm hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn.
Nàng đưa bàn tay áp sát vào mặt hắn, hơi lạnh của bàn tay là xua hết đi lửa hận đang cháy phừng phừng trong tâm trí hắn.
Đông Phương Lãnh nhẹ mở mắt sau cơn mộng ảo, trước mặt là Cầm Thanh Tuyết đang nhẹ mở mắt nhìn hắn.
Đông Phương Lãnh còn chưa nhận ra đâu là ảo đâu là thật, hắn nở nụ cười với nàng.
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ nở nụ cười đáp lại hắn.
Đông Phương Lãnh lúc này mới tỉnh mộng, hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang áp vào má mình của Cầm Thanh Tuyết, giọng nói trầm ấm :
- Ngươi tỉnh rồi.
Cầm Thanh Tuyết nén cơn đau đớn trong người, đầu khẽ gật đầu.
Nhưng vừa gật đầu với tam vương gia song thì nàng liền thấy tim gan đau tới thấu xương thấu tủy.
Trên miệng lại tràn ra từng ngụm máu đen.
Cầm Thanh Tuyết lần nữa vì đau đớn mà nhắm mắt bất tỉnh.
Đông Phương Lãnh hoảng loạn, hắn ngồi bật dậy, lấy tay vừa lau vệt máu trên miệng Cầm Thanh Tuyết vừa sờ lay nhẹ vào vai của nàng rồi gọi :
- Thanh Tuyết..
Thanh Tuyết...!ngươi sao vậy? Đừng làm bổn vương sợ hãi có được không?
Cánh cửa mạnh mẽ mở ra, hai lão nhân Sư bước vào với khuôn mặt kinh khiếp.
Đại Minh Sư đi tới đẩy mạnh Đông Phương Lãnh ra khỏi giường rồi nói lớn về phía Vũ Đại Sư:
- Mau còn không mau mang trâm tới .
Vũ Đại Sư cũng gấp gáp đi tới bên gộp gỗ trên bàn lấy ra bộ kim trâm đưa tới bên giường cho sư huynh của mình.
Sau đó hai người vừa thi trâm vừa dùng nội lực khắc chế độc tố trên người của Cầm Thanh Tuyết.
Vũ Đại Sư vừa làm vừa hét lên về phía Đông Phương Lãnh:
- Còn đứng đó làm gì, mau gọi A Huê tới thay nước hứng máu độc.
Đông Phương Lãnh luống cuống, gật đầu rồi đi ra hướng cửa.
Cũng vừa hay A Huê và Ảnh Nhất đang bê thùng nước bước vào.
Cầm thừa tướng cũng bước vào xem tình hình, cuối cùng lại cả bốn người tam vương gia, cầm thừa tướng, A Huê và Ảnh Nhất đều bị Vũ Đại Sư đuổi ra ngoài.
Sau hơn một canh giờ thì Vũ Đại Sư cũng mở cánh cửa bước ra, ông nhìn Đông Phương Lãnh với ánh mắt trách cứ.
Giọng nói thập phần mệt mỏi :
- Phương Lãnh con mau về sử lí công vụ đi, ở đây có ta và đường bá của con rồi.
Con còn tiếp tục như vậy vi sư quả thật không cứu được nha đầu này lần nữa đâu.
Nói song Vũ Đại Sư nhìn về phía Cầm Phượng Ngọc rồi nói :
- Cầm thừa tướng ta và đại sư huynh cần sự yên ắng để tập trung giải độc, hi vọng cầm thừa tướng giúp ta canh gác một người cũng không thể lại gần đây.
Nói song Vũ Đại Sư liền quay vào đóng sầm cửa lại, vào trong lại không quên nhắc thêm :
- Ánh Nhất và A Huê trở về giúp tam vương gia đi, ở đây cưa giao cho Cầm thừa tướng.
Ai trái lệnh ta thì đừng mong lần nào nữa gặp được nha đầu này.
Vũ Đại Sư nói câu cuối cũng chỉ muốn nói cho Đông Phương Lãnh biết.