Lãnh Vương Sủng Thê


Giờ Dần sớm ngày hôm sau ở cổng kinh thành.
Hoàng thượng, thái tử, ngũ hoàng tử cùng cùng các vị đại thần trong triều đã có mặt và đợi sẵn ở phía ngoài thành.

Vì hôm nay Tam vương gia, cùng hai vị tướng quân nhỏ tuổi sẽ dẫn dắt mười nghìn đại quân tới biên cương đánh giặc xâm lăng.
Đông Phương Lãnh một thân hắc bào uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng ngồi lên chiến mã đi tới trước mặt hoàng thượng.

Bước xuống ngựa hắn nhàn nhạt cúi đầu hành lễ với Hoàng thượng:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng.
Đông Phương Lãnh có khí thế ngút trời, khiến bao nữ nhi trong thành không khỏi e thẹn tán dương, mặc dù đôi mắt đỏ ấy làm bọn họ sợ hãi nhưng phong thái và cơ thể rắn chắc khiến họ mê mẩn mà quên luôn hắn là Lãnh vương gia.
Một số nữ nhi trong kinh thành chỉ muốn đến tạm biệt người thân nhưng cuối cùng lại bị sức hút của Đông
Phương Lãnh làm cho mê mẩn, nhiều giọng nói nhỏ còn phát ra :
" Chả dụ như : Ngài ấy vậy mà anh tuấn quá, ta nhìn mà muốn thẹn thùng lưu luyến.

Lại người khác nói : Thật không ngờ tam vương gia anh tuấn quá đi thôi...!Ta sau này muốn gả cho ngài ấy...!Nữ nhi khác lại nói :Đúng là thân thể tam vương gia thật là khiến ai nhìn vào cũng muốn được ngã vào vòng tay và bờ vai vững chắc ấy ".
Hoàng thượng dù không mấy vui khi gặp Đông Phương Lãnh, nhưng vì lễ nghi nên vẫn phải tiếp tục niềm nở nói lớn:
- Được rồi.

Trần công công mau đưa lệnh bài, áo giáp và rượu tới ban thưởng cho tam vương gia.
Trần công công đã chuẩn bị trước nên sau khi Hoàng thượng nói là ông và vài bốn nha hoàn liền bê mỗi người một khay gỗ nhỏ bước về phía sau hoàng thượng.

Trần công công thì bê khay gỗ có thánh chỉ vàng, một nha đầu phía sau ông thì bê một khay gỗ bên trên là một miếng lệnh bài và một bình rượu và bốn cái li uống rượu nhỏ.
Còn hai nha hoàn phía sau cuối thì là áo giáp sắt.
Ngay sau đó theo cái gật đầu của hoàng thượng thì có thêm hai nam hài tử nữa bước lên chắp tay lại rồi cung kính hành lề :
- Chúng thần tham kiếm hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng thượng gật đầu vỗ tay, giọng nói tràn ngập sự tuyên dương :
- Tốt, tốt.

Rất có khí thế, nào đứng lên đi đến đây .

Sau đó hai nam hài đồng đứng thẳng lên đồng thanh nói :
- Tạ ơn hoàng thượng.
Trần công công nhận được cái gật đầu của Hoàng thượng liền đứng lên hô lớn :
- Tạ ơn hoàng thượng.
Trần công công nhận được cái gật đầu của Hoàng thượng liền đứng lên hô lớn :
- Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, biên cương giặc Hung Nô chiếm đóng đánh và giết rất nhiều quân và dân ta.

Làm lòng trẫm lo lắng và phẫn nộ, nay trẫm thấy tam vương gia đến tuổi lấy công là trọng.

Nên đặc biệt đề cử tam vương gia xuất binh ra biên cương, cùng với hai vị đại tướng ngoài đó ra sức đánh giặc và dành lại thành cổ và lãnh địa của Đông Phương quốc.

Ban thêm mười nghìn đại quân và lệnh bài "Binh Phù Lệnh " cùng năm nghìn tấn lương thảo.

Cùng đó là hai vị nhi tử của Trầm gia và Hứa đại nhân , trẫm phong làm tiểu tướng quân hỗ trợ tam vương gia trong lần trinh chiến này.

Ban bổng lộc và đãi ngộ như những vị tướng quân khác.
Khâm thứ.
Trần công công đọc song thì hoàng thượng mới nghiêm túc nói lớn về phía Đông Phương Lãnh và hai nam hài đứng phía sau :
- Có ai phản đối hay không?
Tất cả ba người từ Đông Phương Lãnh, Hứa Mộc Huyền nhi tử của Hứa đại nhân và Trầm Đại Lang nhi tử của
Trầm gia trang đều chắp tay về phía hoàng thượng hô lớn :
- Chúng thần nguyện vì Đông Phương quốc sông pha chiến đấu, mong rằng sớm ngày dành lại lãnh thổ và chiến thắng trở về.
Hoàng thượng gật đầu, rồi vỗ tay nói lời tán dương:
- Tốt ..

Tốt...!Người đâu mang rượu tới.
Sau đó một nha hoàn cầm rượu tới trước mặt hoàng thượng, chậm rãi tót và từng li rượu trên khai, hoàng thượng sau đó cầm lên một li đưa ra trước mặt Đông Phương Lãnh và hai vị tiểu tướng quân nói lớn :
- Các vị ái khanh hôm nay ngày lành tháng tốt chúng ta cùng nhau nâng li lên để chúc cho tam vương gia, và hai vị tướng quân lần này tiến ra biên cương thượng lộ bình an và nhanh chóng dành chiến công trở vê xây dựng đất nước và đem bình an về cho con dân bá tánh.

Tất cả mọi người ai cũng cầm li rượu mà nha hoàn đưa cho ở trước mặt rồi đồng thanh hô lớn:
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.

Chúc mừng tam vương gia nắm thêm binh lớn, tướng giỏi và nhanh chóng chiến thắng và trở về.
Song đó hoàng thượng đưa li lên trước mặt mọi người nói một câu rồi uống cạn :
- Cạn li.
Sau khi uống rượu Đông Phương Lãnh được ngũ hoàng tử tận tay câm áo giáp và lạnh bài tới và giúp tam vương gia mặc lên người.
Đông Phương Tiêu sau đó cầm thanh đoản kiếm trên tay của một ảnh vệ đưa về phía Đông Phương Lãnh.

Hắn nghẹn ngào nói :
- Tam ca lần này ra chiến trường nguy hiểm trùng trùng, đệ chỉ mong huynh chỉ đạo đại quân an toàn trở về.
Thanh đoản kiếm này được Lưu Vực cống hiến, phụ hoàng đã ban cho đệ từ rất lâu nhưng cũng chưa một lần sử dụng đến ,nay huynh ra trận đệ tặng lại cho huynh mong răng nó sẽ giúp huynh trong chiền trường.
Đông Phương Lãnh cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu với Đông Phương Tiêu, những điều cần nói hắn cũng đã nói với ngũ đệ từ hôm qua ở Huyết Sát Các rôi.
Tiếng kèn báo hiệu đã kêu lên, Đông Phương Lãnh nghiêm mặt đi về phía đoàn quân đứng thành hàng lối ở phía trước.

Tất cả ai cũng nghiêm túc đứng tập hợp trước mặt đợi Đông Phương Lãnh ra hiệu liền rời đi.
Đông Phương Lãnh sau khi nhìn lên bầu trời đã sáng rõ hơn mới bắt đầu ra hiệu để cả đoàn quân cúi người hành lễ với hoàng thượng, sau đó hiên ngang dẫn đầu đoàn đại quân tiến thẳng ra biên cương.
Bên này Vũ Đại Sư và Đại Minh Sư sau cả đêm thay nhau ôm Cầm Thanh Tuyết rời khỏi kinh thành, đi tới hướng tây nhanh chóng lướt qua một khu rừng, hướng đó cũng trái ngược với đường dẫn tới biên cương.

Hai người cũng có chút mệt mỏi liền nghỉ lại ở một ven rừng phía sâu bên trong.
Sau khi suy qua tính lại, hai người bèn mua lại chiếc xe ngựa sơ xài của một vị tiều phu đi lấy củi phía trong rừng .
Để tiện việc đi lại hai người lấy luôn cây trúc nhỏ ven rừng rồi cột lại thành một lều nhỏ phía trên để tránh mưa tráng nắng.
Đêm hôm đó bỗng rưng trời hiện giông gió, từng đám mây đen bay trung tụ lại phía ngọn núi này ngày càng nhiều.

Cũng phải mất một đêm đi đường này nữa mới tới được U Sơn Cốc của ông.

Đại Minh sư đưa tay bấm độn tính toán gì đó, mặt cũng hiện lên nhiều lo lắng nhìn về phía sư đệ của mình nói :

- Sư đệ có lẽ hôm nay sẽ là lúc tinh phách đầu tiên của thánh nữ nhập thân, chúng ta trước hết cũng nên thăm thú địa hình, tìm một nơi kín chờ khi tiếng sét đánh xuống liền cùng duy chuyển tới.

Sau đó sẽ lấy nội lực che dấu đi hơi thở của ba người chúng ta, tránh để các cao thủ phát hiện và cướp đi nha đầu này.
Vũ Đại Sư cũng uống một ngụm nước rồi gật đầu, sau đó để sư huynh mình ở lại giữa trời đợi tiếng sét đánh xuống còn ông đi tìm bốn phía xung quanh.
Sau hai canh giờ và cũng đến giờ tý thì trời bắt đầu sấm chớp nhập nhoàng.

Vũ Đại Sư cũng đi thăm dò địa hình trở lại ông nói với sư huynh của mình :
- Sư huynh sau khi tinh phách nhập thể song ,chúng ta liền đưa nha đầu này tới hướng đông cách đây khoảng hai mươi dặm sẽ có một hang đá nhỏ.

Bên trong không có lối vào khác, chúng ta sẽ duy chuyển vào đó chú ẩn.
Đại Minh Sư gật đầu rồi nói về phía sư đệ, chúng ta cũng không thể ở gần đây, đi thôi chúng ta tới tảng đá phía kia ẩn nấp.

Có biến cố liền ra tay theo ta biết thì người gần quá lúc thánh nữ nhập thể sẽ bị phản phê.
Vũ Đại Sư gật đầu rồi hai người đi về phía tảng đá cách đó một đoạn đứng núp phía sau quan sát từng hành động phía trước.
Giông gió không bao lâu thì liền tia sét đầu tiên đánh xuống bên phải ngay cách nơi mà Cầm Thanh Tuyết nằm hai thước, gió lớn cuộn cả những cành lá thành một dòng soáy lớn ở chính giữa nơi bị tia sét đánh xuống .
Tia sét thứ hai đánh vào phía trên đỉnh đầu của Cầm Thanh Tuyết cũng cách nàng hai thước.

Bụi đất từ đâu tới quấn trọn nơi mà bị tia sét kia rơi xuống.
Tia sét thứ ba là đánh vào bên trái cách chỗ Cầm Thanh Tuyết nằm hai thước, cơn sét đánh xuống kèm theo là một ngọn lốc soáy nước xanh dương đứng thẳng.
Tiếp tục tia sét thứ tư là đánh ngay xuống phía dưới chân nàng tạo thành một ngọn lửa, vẫn chỉ cháy đúng nơi tia sét đánh xuống mạnh tới mức nhìn còn rực lửa mà không lan tràn hay duy chuyển đi chỗ khác.
Ngay sau đó chiếc xe ngựa tự lại bị đẩy tới một phía chếch giữa tia sét thứ tư và tia sét thứ nhất tạo thành một phong ấn ngũ hành.

Tiếp đến chính là ba tia sét đánh thẳng vào người Cầm Thanh Tuyết khiến chiếc xe ngựa vỡ tung ra, cả thân thể nàng như bị một lực hút mà dâng cao lên chính giữa không trung.
Cả năm điểm ngũ hành lần lượt bay xoay quanh nhau , thân thể của Cầm Thanh Tuyết phát sáng dực cả một bầu trời.

Sau đó lại chuyển ánh đỏ, bên người tựa như có những cánh hoa bỉ ngạn bay là là xung quanh.
Phía bên này cả Đại Minh Sư và Vũ Đại Sư đều ngước mắt nhìn chăm chú và đầy kinh hãi.

Chính xác là cả hai người đều không tưởng tượng ra được là trong một lần mà nha đầu này lại nhập một lúc cả ba tinh phách .
Trận thế kia chính là đại ngũ hành, chính sác là đại ngũ hành.

Hai người còn chưa kịp định thần thì đã nhận ra xung quanh có thêm rất nhiều hơi thở nhẹ đang bay tới hướng này.
Vũ Đại Sư liền truyền âm nói với Đại Minh Sư:

- Sư huynh đệ ở lại đánh lạc hướng chúng, huynh lập tức đưa nha đầu này rời khỏi đây tới U Sơn Cốc, chúng ta sẽ gặp lại ở đó.
Đại Minh Sư dù không muốn vì đám cao thủ sắp tới rất hung hiểm, một mình sư đệ sợ rằng không thể đối lại chúng.

Nhưng trong tình uống cấp bách này, thánh nữ mới nhập tinh phách sẽ rất yếu, nếu ông cố chấp ở lại cũng sẽ ảnh hưởng tới cả ba người.

Đại Minh Sư cũng chỉ đành gật đầu rồi căn rặn Sư đệ mình :
- Sư đệ , bảo trọng nhất định phải bảo toàn tính mạng nghe không?
Vũ Đại Sư cười gật đầu, thật ra ông biết sư huynh cũng đoán ra những người tới.

Lần này sợ rằng ông lành ít giữ nhiều rồi, ông cười với sư huynh cũng chỉ muốn để huynh ấy an tâm rời đi.
Phía bên kia Đông Phương Lãnh đi một ngày đường cũng mới chỉ qua hai dãy núi, buổi tối hôm đó sau khi nghỉ chân dùng bữa.

Hắn thấy trong lòng bứt rứt, bồn chồn.

Không hiểu sao lòng nóng như lửa đốt.

Cả đêm hắn đều không thể chợp mắt, ngay trước giờ tý một khắc hắn liền lấy ngựa chạy ngược lại hướng đang đi theo nội tâm mách bảo.
Đến đúng giờ tý từng cơn sét ở phía xa cách hắn cả vài trăm dặm đánh xuống, cả thân thể hắn như bị co rút mà ngã nằm xuống nến đất đá.

Trước mắt hắn mờ mịt, bên tai như ù đi cuối cùng là đôi mắt nặng trĩu dần nhắm lại.
Phía sau Ảnh Nhất và A Huê chạy tới đỡ hắn lên, A Huê chạm vào người chủ tử liền rụt tay lại và hét lên :
- A ...!Chủ tử nóng quá.
Ảnh Nhất cũng lo lắng đỡ lấy chủ từ rồi quay qua hỏi A Huê :
- Chủ tử bị sao vậy, ngươi mau kiểm tra mạch đập của chủ tử đi.
A Huê lấy trong người ra mấy viên đan rượu rồi đặt lên miệng Đông Phương Lãnh, giọng nói trầm trầm :
- Chủ tử phát sốt rồi.

Ta kiểm tra mạch cũng không thấy gì bấy thường.
Ảnh Nhất khó hiểu nhưng vừa nói vừa kéo chủ tử lên lưng mặc cho hơi nóng của chủ tử tỏa lên người mình :
- Đi thôi chúng ta về quân doanh, ở đây ta thấy có chút nguy hiểm và rất nhiều xương muối độc.
A Huê cũng giúp Ảnh Nhất đỡ tam vương gia lên trên lưng ngựa sau đó nhanh chóng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận