Lãnh Vương Sủng Thê


Cầm Thanh Tuyết rời đi không lâu thì ngũ vương gia cùng hơn trăm ảnh vệ của Huyết Sát Các tìm tới nơi của Đông Phương Lãnh đang nằm.
Đông Phương Lãnh ra hiệu để Đông Phương Tiêu giúp hắn giải huyệt, vừa giải huyệt song hắn liền lập tức dùng khinh công lao nhanh về hướng mà Cầm Thanh Tuyết rời đi.
Đông Phương Tiêu không hiểu chuyện gì đã sảy ra, hắn cùng đám ảnh vệ cũng lập tức chạy theo hướng của Đông Phương Lãnh.
Vừa đi Đông Phương Tiêu vừa suy nghĩ, vừa rồi hắn thấy mặt nạ của tam ca đã bị tháo ra, chẳng nhẽ tam ca hắn là đang truy đuổi người nhìn ra khuôn mặt thật của huynh ấy hay sao?
Đông Phương Lãnh điên cuồng lao qua từng cây rồi lại từng cây, hắn dùng hết nội lực để đi nhanh hơn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước.

Hắn dùng truyền âm nói lớn về bốn phía trong khu rừng " Cầm Thanh Tuyết ngươi ở đâu...!Cầm Thanh Tuyết " .
Đông Phương Lãnh vừa bị thương lại vừa trúng độc nên khí lực cùng nội lực không thể cứ thế chống đỡ hắn thêm nữa, đôi chân từ duy chuyển nhanh nhạy giờ lại khựng lại bởi cơn họ trong cổ họng.
- Khụ...!khụ...
Đông Phương Lãnh vì ép nội lực quá sức nên lần nữa thổ huyết mà lảo đảo, khiến cả người ngã nhào trên mặt đất.
Đông Phương Tiêu cùng Ảnh Nhất và đám hộ vệ chạy tới nơi liền thấy tam vương gia ngã dưới đất, nhưng tam vương gia vẫn đang còn cố sức ngồi dậy.Đông Phương Tiêu cau mày cả người nhanh lao về phía trước, vừa đi tới đưa tay đỡ Đông Phương Lãnh dậy vừa nói lời trách móc:
- Tam ca người còn định như vậy tới khi nào nữa ? Chúng ta gần như đã tìm Cầm Thanh Tuyết khắp nơi, cả châu lục này đều bị huynh lật tung lên rồi.

Huynh xem huynh cố chấp với nàng ta như vậy thì sao? Nàng ấy sống chết còn chưa biết, nhưng còn huynh nhìn xem giờ huynh liệu còn có cần i mình nữa hay không?
mang

Đông Phương Lãnh hừ lạnh, giọng nói vẫn rất lạnh lùng và cố chấp, ánh mắt nhìn về phía trước chỉ mong lần nữa thấy bóng dáng của Cầm Thanh Tuyết xuất hiện :
- Nàng ấy còn sống, vừa rồi chính nàng ấy đã giúp ta trị độc và băng bó vết thương.
Không để Đông Phương Tiêu kịp trả lời Đông Phương Lãnh liền lập tức vận nội lực rồi đứng lên, hắn âm trầm nói về phía các ảnh vệ :
-
- Người đâu, tất cả hãy mau bao vây và lục soát tất cả khu rừng này và núi đối diện bên kia.Một ngách nhỏ cũng không được bỏ sót.
ngon
Ảnh Nhất cùng các ảnh vệ ở đó trong lòng có chút ngờ vực vì hai ngọn núi này họ đã rất nhiều lần tới đây tìm kiếm, cũng đã lật tung cả từng tấc đất rồi,ở đây một ngôi nhà nhỏ cũng không có chứ đừng nói gì đến tứ tiểu thư có thể ở đây.
Nhưng chủ tủ ra lệnh đám thuộc hạ như hắn chỉ có thể răm rắp nghe theo, tất cả lập tức cung kính nói lớn rồi chia nhau ra đốt đuốc đi tìm :
- Ân, chủ nhân.
Đông Phương Tiêu bất mãn nói về phía của Đông Phương Lãnh:- Tam ca huynh đã bao lần nằm mộng thấy nha đầu ấy, nhưng cuối cùng thì sao? Một chút manh mối cũng không có, huynh nghe ta đừng cố chấp như vậy nữa được không? Trở về đi ta giúp huynh trị thương.
Đông Phương Lãnh hừ lạnh quay lại nhìn Đông Phương Tiêu, tay hắn chỉ vào vết thương trên vai mình, trên đó còn có chiếc khăn tay mà trắng của Cầm Thanh Tuyết vừa buộc lại rồi âm trầm nói :
- Đệ nhìn đi, ta không thể nào tự mình băng bó vết thương và trị độc được, chiếc khăn tay này có thể làm trứng cho ta lần này ta không hề mộng mị
Đông Phương Tiêu vừa có chút ngờ vực lại vừa có chút vui mừng, nếu thật sự là Cầm tiểu thư vậy thì thật tốt.

Nhưng hắn lại tự hỏi vậy thì sao nàng ta không trở về thừa tướng phủ, lại còn điểm huyệt tam ca làm huynh ấy không thể nói cũng không thể cử động và không thể nói .

Đông Phương Lãnh sau mấy lần vận nội lực liền biết bản thân đang vẫn bị độc tố kia xâm nhập, hiện tại lại không thể cố sức dùng nội lực.

Bằng không hắn sợ rằng mạng này cũng khó giữ được.
Đông Phương Lãnh không đi lên tìm Cầm Thanh Tuyết nữa mà trở lại phía đám người của Hắc Bang vừa bị nàng giết xem có manh mối gì không.
Đông Phương Tiêu cũng đi theo phía sau Đông Phương Lãnh, hắn đưa ánh mắt tò mò nhìn về đám hắc y nhân nằm dưới đất.

Tính thời gian thì họ mới chết cách đây không lâu, nhưng mùi thối rữa của người chết đã bao quanh khu này.
Đông Phương Tiêu âm trầm nói với Đông Phương Lãnh :
- Huynh có nhận ra điều khác lạ hay không, trong những bọng huyết trong miệng họ, đệ ngửi thấy mùi của độc " vô tình".

nhưng nhìn thân thể họ thì hẳn là không phải chỉ có độc tố không.Đông Phương Lãnh vốn biết người đứng sau hắc bang chính là sư đệ của sư phụ hắn, cũng chính là vị pháp sư mà trước kia giúp sức cho hoàng thượng .
Ông ta trước kia bị sư phụ và hắn đánh trọng thương rồi chạy mất dạng, lần này trở lại thật sự khiến Đông Phương Lãnh hắn có chút bất ngờ vì Pháp sư đã dùng ma pháp và tà pháp để đối phó hắn.
Mấy hôm trước khi vừa nhận được tin tức của Đại Minh Sư bá, hắn đã cùng với ảnh vệ tập kích và giết đi phân nửa đám lâu la của ông ta ở phía ngoại thành.
Nhìn đám người dưới đất Đông Phương Lãnh liền nói về phía Đông Phương Tiêu :

- Chính là người Hắc Bang, bọn họ đều đã bị tà thuật điều khiển.

Sau này chúng ta vẫn là nên cẩn thận với Phương đại tả tướng trong triều, hôm nay ta bị dụ tới đây trên đường đã thấy ông ta cùng một trong số hắc y nhân này nói chuyện.
Vừa nói song thì cả người Đông Phương Lãnh lảo đảo ngã xuống nền đất, trước mắt một màu tối sầm lại.
Đông Phương Tiêu lo lắng đi lên đỡ lấy Đông Phương Lãnh, tay nhẹ bắt mạch cổ tay, cũng may là tam ca vì mất sức quá nên ngất đi.
Đông Phương Tiêu ra hiệu cho Ảnh Nhất cùng Ảnh Nhị tới đỡ Đông Phương Lãnh trở về, còn những ảnh vệ khác thì tiếp tục tìm xung quanh rồi sang ngọn núi bên cạnh.
Song rồi Đông Phương Tiêu đi tới nhặt chiếc mặt nạ của Đông Phương Lãnh vừa rồi bị ai đó tháo xuống, sau đó hắn cũng nhanh chóng xuống khỏi núi trở về Lãnh vương phủ.Cầm Thanh Tuyết sau khi một mạch trở về ngọn núi đối diện, nàng đánh mắt nhìn xung quanh thấy không có hơi thở âm trầm hay ai theo dõi liền lập tức nhảy xuống vách núi mở ra kết giới rồi lập tức lại đóng lại.
Trở về nơi ở an toàn nhưng chân tay của Cầm Thanh Tuyết đều run lên vì sợ, cả người ngã quỵ bên trước cửa phòng dược và ánh mắt tối lại nàng cứ vậy mà ngất đi.
Cho đến khi tiếng họ lớn bên trên phòng vang lên nàng mới gấp gáp tỉnh dậy, nhìn bầu trời đã mờ mờ sáng Cầm Thanh Tuyết đi nhanh vào thay một bộ y phục khác, tóc tai cũng búi gọn gàng lại.

Nàng tới bếp chắt thuốc trong nồi vào bát rồi dùng khuôn mặt tự nhiên nhất đi lên phòng của sư phụ.
Thấy sư phụ vẫn mệt mỏi ngủ thiếp đi trên giường sau những cơn ho nặng tiếng, nàng lo lắng đi tới giường đặt bát thuốc lên bàn, lấy khăn lau đi từng giọt mồ hôi hôi trên trán ông.
Cầm Thanh Tuyết đưa ray lên bắt mạch cho sư phụ, thấy mạch tượng vẫn còn cầm cự được, chỉ là hơi thở hơi ngắt quãng và họ nhiều thôi.

Cầm Thanh Tuyết nhanh chóng giúp sư phụ uống thuốc.
Sau khi cho sư phụ uống thuốc song, Cầm Thanh Tuyết mới trở lại dược phòng, tay thì lấy dược liệu trong tủ đặt lên bàn.


Rồi lại quay qua giỏ trúc đổ tất cả thảo dược vừa lấy về ra bàn.

Trong đầu thì lại mông lung chuyện khác, trong lòng có cảm giác gì đó nhộn nhạo khó tả .
Trong đầu lại hiện rõ khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Lãnh, so với bốn năm trước hắn cũng thay đổi thật nhiều.
Tự nhiên trong đầu của Cầm Thanh Tuyết lại hiện rõ khuôn mặt, đôi mắt đỏ, ánh mắt trầm uẩn của Đông Phương Lãnh nhìn thẳng và mắt nàng, tựa như lại muốn nhìn thấu tâm can của nàng .Đôi mắt ấy làm nàng vừa có chút sợ lại vừa có chút chìm đắm .Kí ức bốn năm trước vừa mới lấy lại mà tựa như vừa mới diễn ra ngày hôm qua khiến Cầm Thanh Tuyết không thể nào tập chung lấy dược liệu được.
Cầm Thanh Tuyết vô thức đưa tay lên tủ với lấy cuốn sách đã đánh dấu hôm qua muốn xem lại một lượt .
Lại không ngờ bên trên phần trên cuốn sách nàng đã kê lên một chiếc bình nhỏ.

Cầm Thanh Tuyết kéo cuồn sách xuống vô tình làm chiếc bình lăn xuống rơi vào giữa chán rồi rơi xuống mặt đất vỡ làm nhiều mảnh.
Cầm Thanh Tuyết nhìn mảnh bình nhỏ có khắc tên " Đại Minh Sư" đã vỡ đôi, lúc này nàng mới bừng tỉnh nhìn từng mảnh vỡ, trong lòng chợt nhận ra điều quan trọng nàng phải làm là cứu sư phụ.

Hơn nữa nàng từng tuyên thệ với sư phụ, sau năm năm mới rời khỏi đây, nàng nhất định phải điềm tĩnh quên hết chuyện sảy ra đêm qua đi .
Sau vài nhịp thở đều cuối cùng Cầm Thanh Tuyết cũng lấy lại được tinh thần, đẩy hết những suy nghĩ cùng hình ảnh trong đầu xuống đáy tim.

Cầm Thanh Tuyết cúi xuống dọn dẹp hết các mảnh vỡ sau đó tiếp tục chăm chú vào việc luyện đan cho sư phụ.
Lòng tự dặn lòng không thể để một sai sót nào khiến đan dược không hoàn thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận