Lãnh Vương Sủng Thê


Sau khi Cầm Thanh Phong qua đời, Cầm Thanh Tuyết trở nên lạnh lùng , một mình nàng cáng đáng tất thẩy mọi việc trong biệt viện.

Nàng trở thành như một người khác nhìn thấu mọi chuyện của nha hoàn và đám ra đinh trong viện.Một chút chuyện nhỏ cũng không qua khỏi mắt nàng , và tất thảy ai cũng không dám phản kháng lại.
Cầm Thanh Tuyết cũng vì không muốn nhũ mẫu phải gặp nguy hiểm trong những việc nàng làm sắp tới.

Nên đã tự ý trả lại giấy bán thân cho nhũ mẫu , nàn cũng bán đi không ít trang sức của mẫu thân và của mình để đưa ngân phiếu cho nhũ mẫu.

Trả ơn cho bà những năm tháng chông gai vất vả trước đây đã vì mình và vì ca ca .
Nhũ mẫu không muốn rời đi vì còn thương tứ tiểu thư ít tuổi chống trọi sao lại với đám phu nhân trong phủ.

Nhưng ý Cầm Thanh Tuyết đã quyết bà dù muốn hay không cũng phải rời đi , trước khi đi cũng không quên căn rặn nàng dù có chuyện gì thì cứ chốn tới Biên Thành bà vẫn và sẽ luôn ở đó đợi nàng.
Cầm Thanh Tuyết sau khi điểm qua từng khuôn mặt trong phủ.

Đại phu nhân thân thế không tầm thường cũng là người mưu mô nhất hẳn sẽ không tự ra tay với ca ca vì phụ thân mà tra ra bà ta cũng sẽ bị liên lụy không ít.

Nhìn thấu tính cách đề phòng cao của phụ thân hẳn bà ta sẽ là dùng mưu người gắp lửa bỏ tay người.

Vừa loại bỏ được người kia lại vừa loại bỏ được ca ca đang chắn đường dành lấy gia sản của nhị thiếu gia.
Còn về đại tiểu thư Cầm Phương Liên và nhị thiếu gia Cầm Phương Bình trước thi thoảng vẫn tới gây hấn với tam ca và nàng, nhưng hai người đó cũng không có gan mà dùng độc phi hồn tán để độc giết người được.
Còn nhị phu nhân tuy bề ngoài với vẻ hiền lành, Cầm Thanh Tuyết đã từng tiếp xúc qua.


Bản thân nhị phu nhân vai vế đã không bằng đại phu nhân , trong phủ bà ấy cũng không dám tự quyết định chuyện này.

Hơn nữa vấn đề sinh con nối dõi là vấn đề trước nay rất nhạy cảm với nhị phu nhân vì bà ấy đã lấy Cầm thừa tướng 12 năm nhưng chưa có hoài thai cũng chưa từng sinh được hài tử nào.
Nếu thật sự chuyện này liên quan tới nhị phu nhân vậy Cầm Thanh Tuyết nàng đã có cách tra ra mọi chuyện.
Cầm Thanh Tuyết cũng không dám khẳng định điều gì , nếu thật sự không phải nhị phu nhân vậy chuyện này ắt hẳn liên quan tới người ngoài nữa sao.
Trước hết phải xác thực trước một chút đã.

Buổi tối sau khi dùng bữa Cầm Thanh Tuyết tự mình đi dạo một vòng , đi liền tới trước cửa phòng nha hoàn thân cận của nhị phu nhân.
Tiểu Linh vừa giúp nhị phu nhân tắm rửa song muốn đi về phòng liền gặp tứ tiểu thư tám tuổi đứng ngay cửa phòng mình liền hỏi :
- Tứ tiểu thư đến phòng nô tỳ là có việc gì?
Thấy tiểu Linh có chút lên giọng Cầm Thanh Tuyết mặt lạnh lùng nói :
- Tiểu Linh trước kia ngươi vào phủ có từng nghe qua quản gia đọc cho nghe quy củ trong Cầm phủ hay chưa?
Tiểu Linh trong lòng bất mãn với Cầm Thanh Tuyết , một tiểu nha đầu không được sủng ái mà cũng ở đây ra oai, hôm trước có nghe mấy người nha hoàn trong phủ nói qua tứ tiểu thư đã thay đổi nhưng không ngờ hôm nay gặp lại thấy thay đổi lớn như vậy.
Tiểu Linh bất chợt nhớ ra vừa hôm qua có một nha hoàn cố tình làm khó tứ tiểu thư , sáng nay tỉnh dậy liền đã mất đi cái lưỡi.

Tiểu Linh cả kinh trong lòng , giọng nói đã có phần kiêng nề hơn :
- Tứ tiểu thư có gì chỉ bảo , nô tỳ đúng đã nghe qua quy củ trong phủ.
Cầm Thanh Tuyết cười lạnh đáp lại :
- Ta hôm trước đi qua khuôn viên này dạo mát có nhìn thấy...!hai người nào đó đang ôm ôm ấp ấp làm một việc trái với quy củ trong phủ.

Hôm đó lại tối quá ta nhìn có chút rõ chút mờ không biết ta có nên bẩm báo lại chuyện này cho phụ thân không đây.

Tiểu Linh kinh hãi cúi mặt , cố nén sự sợ hãi mà nói :
- Chắc có lẽ tứ tiểu thư nhìn nhầm rồi , tiểu nữ ở khu này chưa từng thấy qua cảnh đó.
Cầm Thanh Tuyết bật cười thành tiếng , giọng nói chắc nịch :
- Vậy sao ? Trùng hợp ta lại nhìn rõ tên gia đinh đó làm ở khu phu xe của phủ , hình như là tên gì ta...!à người đó tên là Vĩnh Tụy .
Tiểu Linh nhìn đứa bé tám tuổi đứng trước mặt có chút khinh thường nói :
- Tứ tiểu thư thật biết nói đùa , nô tỳ không biết ai tên Vĩnh Tụy.
Cầm Thanh Tuyết lạnh lùng hừ lạnh rồi nói :
- Chắc ngươi biết nha hoàn Tiểu Diêu dưới phòng bếp chứ.

Lưỡi nàng ta...! ta còn xin được vậy một tên Vĩnh Tụy nhỏ bé đối với ta có là gì.

Chỉ cần ta chặt đứt đôi tay của hắn , ép hắn khai ra người hắn ôm ấp tối qua vậy cũng chẳng có gì to tát đối với ta.
Tiểu Linh hốt hoảng quỳ sụp xuống nền đất , nếu chuyện nàng và Vĩnh Tụy bị phát hiện vậy thì sẽ rất thảm vì quy củ trong phủ không cho phép gia nhân trong phủ yêu đương.

Nếu bị phát hiện sẽ bị đánh trăm đại bản , song rồi giết chết vứt vào trong ngọn núi phía sau làm mồi cho hổ đói.
Tiểu Linh hốt hoảng dập đầu nói :
- Tiểu thư tha mạng , nô tỳ không dám nữa chỉ xin người tha cho nô tỳ một mạng.

Người nói gì nô tỳ cũng sẽ nghe theo.
Thanh Tuyết không nhanh không chậm ngồi

xuống bên hàng gạch phía trước núi giả.
- Ta cũng không muốn gây khó dễ với ngươi , chỉ muốn hỏi ngươi , hôm đó ai là người hạ độc vào bát canh của ca ca ta thôi.
Thấy Tiểu Linh cúi mặt không đáp , Cầm Thanh Tuyết liền nói tiếp :
- Ngươi biết đấy ta có ơn khác trả có oán khác báo.
Tiểu Linh cũng không phải kẻ ngốc nếu người đứng sau biết chuyện nàng tiết lộ vậy không càn tứ tiểu thư thì người đó cũng đã giết nàng rồi.
Thấy tiểu Linh ngập ngừng lay chuyển Cầm Thanh Tuyết lại nói.
- Nếu ngươi đồng ý giúp ta , ta đảm bảo mạng ngươi an toàn.

Còn sẽ giúp ngươi và tên Vĩnh Tụy bên nhau mãi mãi.
Nghe tứ tiểu thư nói chắc nịch như vậy Tiểu Linh có chút nghi ngờ nhưng cũng nhanh thay đổi khuôn mặt.

Nếu bây giờ nàng không nói thì sẽ lập tức chết , còn nếu nói ra vậy thì đợi ăn may.

Tiểu Linh ngẩng đầu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Vậy chăm sự nhờ tứ tiểu thư.
Cầm Thanh Tuyết âm thầm vỗ tay khen nha hoàn này của nhị di nương.

Biết tiến biết lùi để làm việc lớn.

Mỗi tội làm việc cho chủ nhân mang oán với nàng.
Cầm Thanh Tuyết bứt một ngọn cỏ bên núi giả rồi nhàn nhạt nói :
- Vậy ngươi nói đầu đuôi những việc ngươi biết về hôm đó đi.

Nhớ nói to lên ta đây muốn nghe thật rõ.
Cầm Thanh Tuyết nhếch môi cười lạnh , phía xa xa tiếng bước chân đang đi tới càng ngày càng gần.


Chắc cũng sắp đi tới nơi rồi .
⁃ Tứ tiểu thư chuyện là ngày hôm đó Nhị di nương vừa uống trà bên khuôn viên trong phủ thì đại phu nhân tới tìm và đưa cho nhị phu nhân một hộp gỗ nhỏ bên trong còn có một đôi châm ngọc tỷ thúy.

Ngồi hàn huyên một chút đại phu nhân còn nói với nhị di nương là người không thể hạ sinh hài tử thì hãy thay tam phu nhân dậy bảo tam thiếu gia và tứ tiểu thư.
Tiếng bước chân đã tới cổng viện Cầm Thanh Tuyết hừ lạnh nhìn Tiểu Linh nói :
- Ngươi nói thì nói to lên , ta nghe không rõ.
Tiểu Linh đang thuật lại chuyện hôm đó nên không biết bên ngoài đang có người tới rất gần, liền gật đầu nói tiếp :
- Sau đó đại phu nhân đưa cho nhị di nương một gói thuốc bột gì đó và bảo là loại thuốc tốt này sẽ làm cho tam thiếu gia và tứ tiểu thư ngoan ngoãn và nhận nhị phu nhân là mẫu thân ngay lập tức.

Nhị phu nhân cũng chỉ vì nóng lòng muốn có hài tử nên đã tới nhà bếp tự tay nấu bát cháo hạt sen non cho hai người.

Hôm đó tứ tiểu thư ra ngoài chơi nến Nhị phu nhân đã cho tam thiếu gia uống trước.

Sau khi thấy tam thiếu gia thổ huyết nhị phu nhân và nô tỳ cũng đã rất sợ hãi , nô tỳ lập tức đi tìm đại phu còn nhị phu nhân đi tìm đại phu nhân hỏi chuyện.
Thấy người bên ngoài nghe đã đủ Cầm Thanh Tuyết đứng bật dậy rồi nóng giận quát lên.
- Các người ..

các người..

thật ác độc ...!Vậy nhị phu nhân chắc đã biết đó là độc dược , chứ không tại sao tứ lúc nấu tới song đưa tới cho ca ca của ta bà ta lại không nếm thử chút nào .
Tiểu Linh dập đầu nói lớn :
- Nô tỳ không dám nói rối nửa lời, lúc ấy đại phu nhân còn rặn dò rất kĩ là không được cho ai ăn trước không thì gói thuốc sẽ mấy linh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận