- Con mẹ nó thằng nào rủa tao?
Kiều Đại Quang có chút chật vật từ trên mặt đất bò dậy. Ngã một cái vô lý trước nhiều người như vậy, mặc dù không có gì nhưng hắn vẫn cảm thấy rất mất mặt, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.
Bảy tám người chủ nhà cùng với Kiều Đại Quang trao đổi, giờ phút này cùng quay đầu nhìn phía cách đó không xa, trên mặt đều lộ ra một ít cổ quái.
Một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở cửa vào, một người con gái áo lam đang tựa vào thân xe, xinh đẹp và gợi cảm, mỹ nữ cùng xế sang thường thường luôn có thể khiến ọi người chú ý. Chẳng giờ phút này tầm mắt của mọi người cũng rơi vào người thiếu nên bên cạnh mỹ nữ. Không chỉ là bởi vì người thiếu niên đang ôm eo mỹ nữ, cũng vì mọi người đều biết mới vừa rồi câu nói kia là của thiếu niên này.
Mặc dù không ai hoài nghi là do thiếu niên này động thủ, nhưng mọi người vẫn có chút ngạc nhiên, thiếu niên này vừa mới nói Kiều Đại Quang té ngã là ngã liền, đây cũng trùng hợp quá đi?
Tầm mắt mọi người nhìn về phương hướng khác, Kiều Đại Quang cũng rất tự nhiên nhìn sang, nhất thời sắc mặt hơi đổi. Mặc dù không nhận ra người thiếu niên kia, nhưng chiếc xế sang cùng với mỹ nữ áo lam, hắn ta cũng nhận thức là Hàn Tuyết Nhu con gái của Hàn Hữu Đức buổi sáng hôm nay mới bị đánh.
Bởi vì biệt thự trên danh nghĩa Hàn Tuyết Nhu đứng tên, cho nên Hàn Tuyết Nhu mới là chủ nhà, mà lúc trước Kiều Đại Quang gọi Hàn Hữu Đức không phải chủ nhà, miễn cưỡng cũng có thể nói qua loa.
Tuy rằng Hàn Tuyết Nhu căn bản không ở nơi này, nhưng nàng cũng tới đây mấy lần, đối với mỹ nữ xinh đẹp khêu gợi thế này người bình thường tự nhiên dễ dàng nhớ kỹ hơn, Kiều Đại Quang lập tức liền hiểu được, hắn vừa nói hươu nói vượn bị chính chủ nghe được.
Mặc dù cảm thấy có chút đuối lý, nhưng Kiều Đại Quang nhưng bây giờ vẫn nghĩ tìm người phát tiết, đáng tiếc Hàn Tuyết Nhu đúng là chủ nhà, hắn cũng không tiện tỏ thái độ với nàng, cho nên hắn liền lập tức chuyển sang thiếu niên ôm Hàn Tuyết Nhu, một bộ dạng ra lệnh:
- Cậu không phải người ở nơi này, đi ra ngoài cho tôi!”
- Đây là bạn trai tôi, mà tôi cùng anh ấy tiến vào, ông có quyền gì đuổi anh ấy ra ngoài?
Hàn Tuyết Nhu rất bất mãn, cái tên bảo vệ nói hươu nói vượn còn chưa tính, còn nhắm vào bạn trai nàng, thật là quá kỳ cục!
- Hàn tiểu thư, hắn là bạn trai cô, không phải là chồng cô, khu dân cư của chúng ta vừa mới gặp chuyện không may, tự nhiên không thể cho người xa lạ ra vào, nếu cô cố ý muốn dẫn hắn đi vào mà có gặp chuyện như cha cô, vậy thì đừng trách chúng tôi…
Kiều Đại Quang cười lạnh một tiếng nói.
- Ông uy hiếp tôi?
Hàn Tuyết Nhu càng thêm tức giận:
- Đây là thái độ của người bảo vệ đây sao?
- Hàn tiểu thư, tôi chỉ là suy nghĩ vì sự an toàn của cô…
Kiều Đại Quang nói còn chưa dứt lời, lại sấp mặt xuống đất.
Bịch!
Kiều Đại Quang lại là ngã một cách kỳ lạ.
Trong lòng những người chủ nhà đứng xem giật mình một cái, ngã một lần còn nói ngoài ý muốn này lại đến hai lần, thật là quỷ dị. Quan trọng nhất là, bước đi không cẩn thận bị ngã còn tạm chấp nhận, nhưng Kiều Đại Quang căn bản còn chưa động, làm sao đột nhiên bị ngã rồi.
Càng làm ọi người cảm thấy quỷ dị chính là thiếu niên kia thanh âm lại vang lên:
- Tôi đây là đã cảnh cáo ông, nói hươu nói vượn sẽ bị té, vì cái gì cứ nói bậy?
Thiếu niên này tự nhiên là Đường Kim, hắn giờ phút này một bộ dáng than trời cảm khái:
- Không nghe Đường Kim nói sao,các người không hiểu hảo ý của tôi à? Làm người đã khó, làm người tốt còn khó hơn, tôi vĩ đại như vậy thật đã khó càng thêm khó a!
Kiều Đại Quang lại một lần nữa chật vật từ trên mặt đất bò dậy, tàn bạo nhìn Đường Kim:
- Thằng ôn, là mày đang giở trờ có phải không?”
Vừa mới dứt lời, Kiều Đại Quang lại một nữa đo đất : “Huỳnh huỵch!”
- Nhìn xem, lại nói hươu nói vượn à?
Đường Kim vẻ mặt đồng tình nhìn Kiều Đại Quang trên mặt đất:
- Đầu óc ông có vấn đề a, tôi ở cách xa ông như vậy, ông bị ngã liên quan gì đến tôi?
Lời này nghe không sai, nhưng mà không chỉ là Kiều Đại Quang mà ngay cả mọi người xung quanh cũng hoài nghi, thật là do Đường Kim động tay chân, nếu không cũng quá là trùng hợp, lúc trước Kiều Đại Quang yên ổn, hiện tại lại đột nhiên ngã ba lần, điều này cũng thật là quỷ dị?
Chỉ là cho dù ai cũng nghĩ không ra được, Đường Kim rốt cuộc là làm sao để Kiều Đại Quang ngã, bởi vì hiện tại Đường Kim cùng Kiều Đại Quang cách xa nhau khoảng cách ít nhất cũng mười mét.
Lúc này đây, Kiều Đại Quang ngã trên mặt đất nhưng không có lập tức bò dậy, hai lần trước hắn bị ngã đều không bị thương, nhưng lần này hắn sẽ không được may mắn như thế, mũi của hắn cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, lúc này máu mũi chảy ra ròng ròng.
Kiều Đại Quang một tay che lỗ mũi, từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn Đường Kim đang ôm Hàn Tuyết Nhu một cái, cầm lấy bộ đàm rống lên:
- Con mẹ chúng mày ra cổng chính hết cho tao!
Không tới mười giây đồng hồ, mấy người bảo vệ hướng bên này chạy tới, kế tiếp mấy phút đồng hồ còn không ngừng có bảo vệ chạy về phía nơi này, chỉ mấy phút đồng hồ, cổng chính liền nhanh chóng tụ tập mười mấy bảo vệ.
Thấy Kiều Đại Quang bộ dáng chật vật, chúng bảo vệ đều có chút kinh ngạc, đây là chuyện gì xảy ra?
Mà thấy cục diện này, những người chủ nhà theo bản năng rời bỏ đi một chút, tình hình này cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra, kế tiếp sẽ không phát sinh cái chuyện gì tốt lành.
- Kiều ca, có chuyện gì?
Một bảo vệ rốt cục không nhịn được hỏi một câu.
Ngồi dưới đất, Kiều Đại Quang giờ phút này rốt cục đứng lên, hắn dùng anh mắt đỏ ké nhìn Đường Kim, sau đó vừa chỉ:
- Đều lên cho tao, dạy dỗ thằng ôn này cho tốt!
Nghe được câu này, mười mấy bảo vệ không nói hai lời, liền cùng nhau xông về Đường Kim, cho tới nay, những người bảo vệ này đều không chút do dự chấp hành mệnh lệnh Kiều Đại Quang.
- Các người muốn làm cái gì?
Hàn Tuyết Nhu la hoảng lên, mặc dù biết Đường kim rất lợi hại, nhưng nhiều người như vậy cùng nhau xông lại, nàng vẫn có chút sợ.
Mấy người chủ nhà còn lại không khỏi lắc đầu, những người bảo vệ có chút quá kỳ cục rồi, đây cùng đánh chủ nhà có khác gì nhau?
Đáng tiếc chính là, những người này mặc dù cảm thấy hành động bảo vệ quá đáng, nhưng cũng không ai nói gì. Dù sao việc không liên quan đến mình, bọn họ cũng không muốn cùng Đường Kim bị đánh.
- Uy, cẩn thận ngã a!
Đường Kim lại lớn tiếng la một câu.
Huỳnh huỵch! Huỳnh huỵch!
“A!”
“Đậu má!”
Tiếng ngã xuống đất, thanh âm rên la cùng thanh âm tức giận, nhất thời đan vào ở chung một chỗ. Mọi người đứng xem trợn mắt há mồm, mười mấy bảo vệ còn chưa vọt tới trước mặt Đường Kim, vài giây sau liền té ngã trên mặt đất!
- Tôi đã nhắc các người cẩn thận rồi.
Đường Kim lắc đầu than thở.
- Mày… mày là người hay quỷ?
Kiều Đại Quang bắt đầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, điều này thật là quỷ dị, quỷ dị đến mức không khỏi làm cho hắn sinh lòng sợ hãi.
Huỳnh huỵch!
Kiều Đại Quang lần nữa té ngã trên đất.
- Ông lại nói hươu nói vượn rồi.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Nếu ông không muốn tiếp tục ngã, tốt nhất đừng nói hươu nói vượn nữa, hiện tại nói cho tôi biết, ông biết là tập kích Hàn Hữu Đức không?