Hai bảo vệ lập tức đi về phía Đường Kim, hắn lại mở miệng, bộ dạng tỏ ra mất hứng:
- Nè, tôi đến mua nhà, chẳng lẽ các vị muốn đuổi người mua nhà sao?
Nghe thế thì 2 tên bảo vệ dừng bước lại rồi nhìn Vương Hạo, chỗ này có nhiều lãnh đạo cùng nhiều ký giả như vậy, lúc này bọn hắn đuổi người mua nhà ra thì có chút không thỏa đáng.
- Mua nhà? Cậu là một học sinh thì mua nhà cái gì?
Vương Hạo tức giận nói:
- Đuổi hắn đi, hắn tới đây gây chuyện đó.
- Học sinh thì sao? học sinh không thể mua nhà sao?
Đường Kim mất hứng:
- Đây là ông kỳ thị người chưa thành niên, kỳ thị những mầm non tương lai của tổ quốc a.
- Đường Kim, tôi không muốn cùng một đứa trẻ như cậu so đo, nhưng nếu cậu đến để gây chuyện thì đừng trách tôi không khách khí với cậu.
Vương Hạo hiện tại đã rất tức giận rồi.
Đường Kim?
Lúc này đây không ít người nghe rõ cái tên này, mà có mấy người cảm thấy cái tên Đường Kim này rất quen, mặc dù Đường Kim mới đến thành phố Ninh Sơn này được 1 tuần nhưng mà tên tuổi của hắn đã truyền đến tai không ít người.
- A, thì ra mua nhà chính là gây chuyện a,
Đường Kim bừng tỉnh, sau đó hắn nhìn mấy trăm người chuẩn bị mua nhà kia rồi la một câu :
- Nè, các người cũng đừng có đến đây gây chuyện, mau trở về đi thôi.
Mọi người có chút dở khóc dở cười, lúc này, bọn họ thật đúng là cảm thấy Đường Kim đến là tới gây chuyện.
- Bắt lấy hắn.
Vương Hạo nổi giận gầm lên một tiếng.
Lần này, kia hai bảo vệ không chần chờ nữa, bước nhanh xông về Đường Kim.
- Chờ một chút.
Lúc này đột nhiên một giọng nói hùng hậu vang lên.
Hai bảo vệ lập tức ngừng lại, mà Vương Hạo lúc này cũng không nói gì, mọi người đều nhìn về một nam tử trung niên, nam tử trung niên này mặc Tây trang, vóc người có chút khôi ngô, mặt chữ quốc, nhìn qua có chút uy nghiêm, mà tất cả mọi người ở đây đều biết thân phận của nam nhân này, bởi vì hắn chính là Thị trưởng của thành phố Ninh Sơn, Hạ Ngọc Thư.
Hạ Ngọc Thư từ từ đi về phía Đường Kim, cách hắn khoảng năm mét thì dừng lại, bộ dạng ôn hòa:
- Đường Kim, tôi là Hạ Ngọc Thư, thị trưởng của thành phố Ninh Sơn này, tôi có thể đảm bảo không bắt cậu nhưng mà tạm thời cậu đừng tranh chấp với Vương tổng, như thế nào ?
Mọi người thầm nói nhỏ trong lòng, lời này của Hạ thị trưởng có chút công bằng nhưng vấn đề là lúc nãy Vương Hạo nói đuổi Đường Kim ra, hiện giờ Hạ thị trưởng lại bảo đảm Đường Kim không phải đi, lời này nhìn như công bằng nhưng mà trên thực tế thì có cảm giác là nghiêng về Đường Kim a.
Một số người không khỏi hoài nghi, Đường Kim này không phải là có quan hệ với Hạ thị trưởng đó chứ?
Mới vừa cảm thấy tên của Đường Kim có chút quên, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ đến Đường Kim là người nào, bọn hắn liền cảm thấy được tại sao Hạ thị trưởng lại nghiêng về phía Đường Kim.
Bọn họ rốt cuộc nhớ đến Đường Kim là vị hôn phu của Tần Thủy Dao, mà bọn hắn cũng biết quan hệ giữa Tần Khinh Vũ và Hạ thị trưởng rất tốt, thậm chí mọi người cảm thấy Hạ Ngọc Thư chính là chỗ dựa của Tần Khinh Vũ ở thành phố Ninh Sơn này. Cho nên Hạ Ngọc Thư nghiêng về phía Đường Kim cũng không lạ.
Ánh mắt Đường Kim có chút cổ quái nhìn vào Hạ Ngọc Thư:
- Ngài chính là thị trưởng của thành phố Ninh Sơn sao?
Mọi người nói thầm, tiểu tử này thật là không có chút lễ phép, làm gì có chuyện chất vấn thị trưởng người ta như thế?
Hạ Ngọc Thư cũng không tức giận, giọng nói vẫn ôn hòa:
- Không sai, tôi chính là Thị trưởng, không tin cậu có thể hỏi mọi người.
Đường Kim nhìn Hạ Ngọc Thư, vẻ mặt tỏ ra thành thật:
- Ngài làm Thị trưởng không hợp cách a.
Bốn phía liền yên lặng, tiểu tử này thật là ngưu a, trước mặt nhiều người như vậy mà còn nói Thị trưởng không hợp cách sao?
Trong lòng Vương Hạo có chút cao hứng, hắn nhìn Hạ Ngọc Thư một cái, trong lòng thầm đắc ý, Hạ thị trưởng ông không phải là muốn giúp Đường Kim sao? Hiện tại sao lại chịu thiệt như thế?
Hạ Ngọc Thư hiển nhiên hơi ngây ra một chút, nhưng sau đó liền khôi phục lại bình thường, vẫn ôn hoài hỏi:
- Tôi không hợp cách ở đâu?
- Thân là Thị trưởng thì ngài nên quan tâm đến người dân, nhưng bây giờ ông lại mang theo nhiều dân đến mua nhà sắp phải sụp đổ, đây không phải là để người dân rơi vào cạm bẫy sao?
Đường Kim lắc đầu:
- Một Thị trưởng thế này thì thật không hợp cách a.
- Nhà sụp sao?
Hà Ngọc Thư khẽ cau mày.
- Không sai, cái Long Thành Thế Kỷ này sắp sụp rồi.
Đường Kim nghiêm trang trả lời, sau đó bộ dạng có chút đồng tình nhìn Hạ Ngọc Thư:
- Xem ra ngài cũng không biết a, tôi có thể hiểu lầm ngài, không phải là ngài lừa gạt người dân mà tên Vương Hạo đầu heo kia đã lừa gạt ngài, lừa gạt Thị trưởng thì không phải là một đầu heo tốt, ngài nhất định phải giáo huấn hắn một trận.
Nghe nói như thế thì mọi người đều khẳng định, Đường Kim tuyệt đối có mâu thuẫn với Vương Hạo, hôm nay hắn đến đây chính là để gây chuyện.
- Hạ Thị trưởng, ngài không nên nghe hắn nói bậy, hắn với tôi có chút mâu thuẫn nên cố ý đến đây gây chuyện.
Giờ phút này Vương Hạo không thể nhịn được nữa cho nên mở miệng nói.
Một số người không khỏi lắc đầu, náo loạn một hồi, thì ra ra giữa hai người có mâu thuẫn a.
- Đường Kim, cậu nói thật sao?
Hạ Ngọc Thư khẽ cau mày. Hắn giúp Đường Kim cũng không phải là vì Tần Khinh Vũ mà là chính vì chuyện phát xảy ra mấy ngày trước, Đường Kim đã giúp hắn một chuyện lớn, thậm chí có thể nói là có ân với hắn, chẳng qua nếu như Đường Kim đến đây gây sự thì hắn cũng không thể giúp Đường Kim được.
- Đương nhiên là giả rồi.
Đường Kim lập tức phủ nhận:
- Tôi tới nơi này chính là muốn nói ọi người biết, nếu mọi người mua nhà kia thì sẽ lỗ vốn, vốn này cũng không có liên quan đến tôi. Cho dù các người có phá sản cũng không liên quan gì tới tôi nhưng mà tôi là một người vĩ đại, tôi không đành lòng nhìn những người dân bình thường chịu khổ cho nên mới đến nói ọi người biết. Haiz, thật ra thì tôi cảm thấy bản thân mình thích hợp làm thị trưởng hơn.
- Nói bây?
Vương Hạo rống giận rồi đứng lên:
- Đường Kim, không phải là cậu vừa mới nói tới đây mua nhà sao? Cậu biết nhà sụp đổ mà còn muốn mua sao? Cậu chính là muốn gây chuyện.
Không ít người theo bản năng gật đầu, tiểu tử này tuyệt đối là tới gây chuyện.
- Đúng vậy, tôi biết nhà sụp đổ nên mới đến mua.
Đường Kim chân thành gật đầu:
- Đợi cho nhà của ông sụp thì tôi mua về xây lại.
Câu trả lời của Đường Kim khiến ọi người im lặng, bản lãnh càn quấy của tên tiểu tử này có thể nói là nhất lưu a.
Vương Hạo đang còn muốn nói gì thì Hạ Ngọc Thư lại hỏi:
- Đường Kim, cậu nói nhà này xảy ra chuyện, vậy cậu có chứng cứ chính xác không?