Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Đầu bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng cúp máy.
Tần Khinh Vũ ấn nút gọi lại, nhưng không hề có tín hiệu gì.
- Mẹ, là ai vậy?
Tần Thủy Dao có chút bất an, đây rõ ràng là điện thoại đe dọa mà.
- Không biết, đối phương cúp máy, mẹ cũng không nghe thấy gì.
Tần Khinh Vũ cau mày, sau đó lắc đầu:
- Quên đi, cứ kệ nó. Mẹ đi nấu cơm, con cũng đừng lo lắng, Đường Kim đang ở đây mà.
Mặc dù nhận được cuộc điện thoại hơi khó hiểu này, nhưng Tần Khinh Vũ cũng không quá để ý. Những năm này, nàng đã sớm trải qua sóng to gió lớn, cũng không phải lần đầu gặp nguy hiểm. Lại có cả Đường Kim ở đây, nàng cảm thấy không cần phải lo lắng.
Tần Khinh Vũ lại đi vào phòng bếp, Đường Kim cũng chẳng để chuyện này trong lòng. Chỉ có Tần Thủy Dao hơi bất an. Mười phút sau, khi Tần Khinh Vũ bưng thức ăn lên, Đường Kim bắt đầu ăn uống thả cửa, mà Tần Thủy Dao vẫn có vẻ ăn không vô, chẳng thấy ngon tý nào.
- Dao Dao, ăn đi, đừng lo lắng, không sao đâu.
Tần Khinh Vũ nhìn ra Tần Thủy Dao bất an, ôn nhu an ủi.
- Mẹ, gần đây sao nhiều chuyện như vậy chứ?
Tần Thủy Dao cong miệng, lúc nói lại nhìn Đường Kim một cái. Kể từ khi tên này tới Ninh Sơn, dường như phát sinh nhiều chuyện hơn thì phải.
- Dao Dao, thời gian gần đây là một thời kỳ quá độ. Mẹ tin rằng qua một thời gian ngắn là sẽ khá hơn thôi.
Tần Khinh Vũ như hiểu được ý của Tần Thủy Dao:
- Con đừng có trách Đường Kim, không phải hắn rước lấy, mà là chúng ta chọc phải. Nếu không phải Đường Kim ở đây, sợ rằng chúng ta đã không thể an tâm ăn uống rồi.
- Bé ngốc, không ăn cơm là sẽ ngốc hơn đó.
Đường Kim chen vào một câu.
- Thằng ngốc mới ăn nhiều như cậu.
Tần Thủy Dao không cam lòng yếu thế phản kích lại.
- Tôi gọi cậu là bé ngốc đúng là khen ngợi cậu đó, con gái ngốc nghếch lại càng đáng yêu mà.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Đáng thương không ai yêu ý!
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
- Cũng chỉ có thằng ngốc như cậu mới thích con gái ngốc!
- Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không thích cậu.
Đường Kim cười hì hì, đặt đũa xuống, vẻ mặt thỏa mãn:
- Ăn ngon ăn no, chị Khinh Vũ, tài nấu nướng của chị ngày càng tốt nha!
Đường Kim đang định rời bàn ăn, điện thoại của hắn lại vang lên.
- Hôm nay em nhàm chán sớm như vậy hả?
Đường Kim nhận điện thoại, hơi ngạc nhiên hỏi. Người gọi tới chính là Hiểu Hiểu, mà nàng rất ít khi gọi điện tới sớm như vậy.
- Quỷ chán ghét, cậu gặp phiền toái lớn rồi!
Hình như Hiểu Hiểu có vẻ hả hê.
Đường Kim lập tức ra vẻ khẩn trương:
- Em không yêu tôi đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng làm thế, em vẫn cho tôi vào sổ đen đi!
- Quỷ chán ghét, tôi có yêu quái thú trong máy tính cũng không yêu cậu!
Hiểu Hiểu muốn nổi đóa.
- Em không phải Ultraman, tất nhiên không yêu tiểu quái thú.
Đường Kim thở phào nhẹ nhõm:
- Nhưng mà tiểu quái thú chẳng phải trên TV sao? Sao lại chạy vào máy tính rồi?
- Thiếu kiến thức!
Giọng nói của Hiểu Hiểu tràn ngập khinh thường:
- Trong máy tính cái gì cũng có!
- Vậy em có thể tìm thấy mẹ tôi trong máy tính không?
Đường Kim lại hỏi vấn đề này.
Cho nên, bên kia đầu dây lại trầm mặc mất mười giây đồng hồ. Sau đó lại truyền đến thanh âm như phát điên của Hiểu Hiểu:
- Quỷ chán ghét, đừng có ngày nào cũng hỏi chuyện này nữa!
- Em nên tìm ra mẹ hoặc cha tôi sớm một chút, tôi sẽ không hỏi nữa.
Đường Kim rất là vô tội.
- Đừng nghĩ tìm mẹ vội, cậu nên nghĩ xem mình có thể còn sống không đã!
Hiểu Hiểu thở phì phì:
- Nói cho cậu biết, cậu gặp phiền toái lớn rồi. Có người đang treo giải cái mạng của cậu ba mươi triệu đô ở liên minh thích khách đó!
- Có lầm không vậy? Tôi chỉ đáng ba mươi triệu đô?
Đường Kim rất bất mãn:
- Tên khốn nào làm? Nói cho tôi, tôi đi bắt hắn.
- Hình như hôn thê Tần Thủy Dao của cậu được treo giải mười triệu đô.
Hiểu Hiểu lại nói.
- Điều này thật vô lý a!
Đường Kim lại càng bất mãn:
- Bé ngốc mà đáng mười triệu đô sao?
- Nè, Đường Kim thúi, cậu đang nói cái gì?
Tần Thủy Dao bên cạnh có chút bất mãn, còn có chút không hiểu.
- Còn có, Tần Khinh Vũ cũng bị treo giải mười triệu đô.
Hiểu Hiểu tiếp tục nói.
- Thật là quá đáng, giá trị của chị Khinh Vũ không thể dùng tiền để đo đếm được!
Đường Kim càng thêm căm phẫn:
- Tiểu nha đầu, em mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là thằng ngu nào làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
- Ê, quỷ chán ghét, không được gọi tôi là tiểu nha đầu!
Hiểu Hiểu có chút tức giận:
- Hơn nữa, tôi cũng không biết là ai làm. Liên minh thích khách sẽ giữ bí mật cho người treo giải. Mặt khác, nói cho cậu biết, dù có biết là ai thì cũng vô ích thôi.
- Sao lại vô ích?
Đường Kim có chút buồn bực:
- Đúng rồi, liên minh thích khách ở chỗ nào?
- Liên minh thích khách là một diễn đàn rất bí ẩn, tương đương với một lũ môi giới sát thủ. Dù kẻ nào cũng có thể công bố nhiệm vụ trên đó. Nhưng lúc công bố nhiệm vụ, phải chuyển tiền thù lao tới cho liên minh thích khách qua tài khoản nào đó. Một khi có người nhận nhiệm vụ, hơn nữa còn hoàn thành, liên minh thích khách thu phí thủ tục một phần rồi sẽ giao toàn bộ thu lao còn lại cho tên sát thủ kia.
Hiểu Hiểu kiên nhẫn giải thích một phen:
- Bởi diễn đàn này chỉ mở mười phút mỗi ngày, cho nên dù là tôi cũng không thể lẻn vào trong thời gian ngắn, cũng không thể biết kẻ treo giải kia là ai được.
- Vậy phải làm thế nào mới khiến nhiệm vụ bị hủy bỏ?
Đường Kim suy nghĩ một chút rồi hỏi. Hắn không sợ sát thủ, vấn đề là hắn không muốn ngày nào cũng có sát thủ gây phiền toái cho Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.
- Quỷ chán ghét, đây mới là nguyên nhân tôi nói cậu gặp phiền toái lớn.
Hiểu Hiểu lại bắt đầu hả hê:
- Đây chính là chỗ đặc biệt của liên minh thích khách. Nhiệm vụ ban bố trên liên minh thích khách, vĩnh viễn cũng không bị xóa bỏ. Trừ phi mục tiêu chết, nếu không, cho dù cố chủ chết đi thì nhiệm vụ vẫn tiếp tục. Cho nên, quỷ chán ghét, sau này cậu hoặc là bị sát thủ giết chết, hoặc là chuẩn bị nửa đời sau sống cuộc sống bị đuổi giết đi!
Hiểu Hiểu cười khanh khách mấy tiếng, sau đó cúp điện thoại. Đường Kim nhất thời sững sờ, suy nghĩ một chút, hắn lại gọi điện cho Ninh Tâm Tĩnh. Hỏi thăm một phen, hắn phát hiện rằng Hiểu Hiểu cũng không lừa hắn.
- Chuyện này... đúng là hơi phiền toái rồi.
Nói chuyện với Ninh Tâm Tĩnh xong, Đường Kim ngồi trên salon lẩm bẩm.
- Đường Kim, đã xảy ra chuyện gì?
Tần Khinh Vũ mở miệng hỏi. Vừa rồi Đường Kim gọi điện thoại, nàng và Tần Thủy Dao đều đã ăn tối xong, ngay cả bàn cũng dọn sạch rồi.
Thấy Đường Kim vẫn còn ngẩn người, Tần Thủy Dao cũng có chút lo lắng thúc giục:
- Nè, cậu nói mau đi. Rốt cuộc có chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui