Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Tần Thủy Dao vạch đen đầy mặt, tên này nói chuyện thật khó nghe a. Cho dù nơi đây đúng là nơi như thế, hắn cũng không thể nói chuyện tế nhị một chút sao?
Sắc mặt cô gái quầy bar cũng không khá hơn là bao. Hải Dương Thiên Đường có quy củ riêng, đàn ông tới đây chỉ mua rượu, các nàng cũng chỉ bán rượu. Đó gọi là bạn rượu không bán thân, ít nhất là trên danh nghĩa, các nàng không phải là gái. Không nghi ngờ chút nào, thái độ của Đường Kim làm cho cô gái này rất bất mãn.
- Tiên sinh, anh tới nhầm chỗ rồi.
Cô gái thản nhiên nói, nụ cười chức nghiệp cũng đã biến mất.
- Cô muốn tôi hủy cái nhà thổ này đi phải không?
Đường Kim rất bất mãn nhìn chằm chằm cô gái này.
- Tiên sinh, nếu anh muốn nháo sự mà nói, vậy...
Cô gái cũng hơi tức giận, nhưng nàng chưa nói xong, bên cạnh đã truyền tới một thanh âm:
- Để tôi xử lý!
Theo thanh âm này, một thiếu phụ thùy mỵ xuất hiện trước mặt Đường Kim, chính là bà chủ của Hải Dương Thiên Đường, Hải Dương, còn được xưng là Hải thiếu phụ.
- Đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp Tiểu Yêu.
Hải Dương cười nhạt với Đường Kim, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Đường Kim đi theo, Tần Thủy Dao cũng đuổi tới, còn nói nhỏ một câu:
- Nè, hình như cô ta biết cậu đó!
- Nhưng tôi không nhận ra cô ta.
Đường Kim thuận miệng nói.
Hải Dương nhanh chóng đi vào một căn phòng, Đường Kim và Tần Thủy Dao cùng theo vào, sau đó hơi sững sờ ra, bởi hắn thấy được một thân ảnh quen thuộc, một người đàn ông ngồi trên xe lăn, Đường Hạo Nhiên.
- Chú Đường, sao chú lại ở đây?
Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
- Chú không muốn làm một phế nhân ngay cả con gái cũng không bảo vệ được. Vì thế, chú tới nơi này.
Đường Hạo Nhiên khẽ mỉm cười:
- Đường Kim, đây là Hải Dương, bà chủ của nơi này, cũng là hôn thê của chú. Sau này tất cả đều là người mình, nếu cháu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ tới đây tìm cô ấy, cô ấy sẽ giúp cháu.
- À, thật ra cháu chỉ tới tìm Tiểu Yêu mà thôi.
Đường Kim thầm nói trong lòng. Khẩu vị của bố chị Thanh cũng thật đặc biệt a. Người khác tán gái cưa được một tiểu thư đã giỏi lắm rồi, hắn còn trực tiếp cưa được một ma ma nữa.
- Cậu biết Tiểu Yêu?
Hải Dương không nhịn được hỏi.
- Không biết.
Đường Kim lắc đầu:
- Nhưng tôi biết người đàn ông của cô ấy, hoặc cô cũng có thể chuyển cáo cô ấy một câu, hãy báo cho Lạc Trần, lập tức tới phòng bếp của tôi gặp mặt.
- Tốt, tôi sẽ nói cho cô ấy biết.
Hải Dương đi ra ngoài.
- Chú Đường, chỗ này... bây giờ chú có thể làm chủ hả?
Đường Kim lại hỏi.
- Dĩ nhiên có thể.
Đường Hạo Nhiên gật đầu.
- Thế chú giúp cháu một chuyện nhé?
Đường Kim suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Đường Kim, chuyện của cháu là chuyện của chú. Mặc kệ chuyện gì, cháu cứ nói đi.
Đường Hạo Nhiên chẳng hề do dự.
- Chú Đường, trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, có thể sẽ có rất nhiều sát thủ xuất hiện trong thành phố Ninh Sơn. Nếu chú có bất cứ tin tức gì về sát thủ, nhớ báo cho cháu biết.
Đường Kim nhanh chóng nói.
- Được, chú sẽ để mọi người chú ý.
Đường Hạo Nhiên gật đầu.
- Vậy cám ơn hai vợ chồng chú nha.
Đường Kim cười rạng rỡ:
- Cháu còn có việc, cháu đi trước.
Đường Kim nói đi là đi, lập tức dẫn Tần Thủy Dao biến mất.
Vừa ra khỏi Hải Dương Thiên Đường, một chiếc Audi A8 dừng lại ven đường, hai thanh niên một ột thấp nhảy xuống. Nhìn thấy Tần Thủy Dao, tên cao hơn nhất thời sáng mắt:
- Lão Tạ, anh đề cử chỗ này thật không tệ, cô nàng này chất lượng cao thật!
Tên lùn cũng thấy Tần Thủy Dao, dường như ngẩn người, sau đó nói:
- Tôi cũng qua nơi này nhiều lần, nhưng cũng lần đầu tiên thấy cô nàng chất lượng như vậy, đáng tiếc bị nẫng mất rồi.
Tham lam nhìn Tần Thủy Dao một cái, tên lùn nhìn về phía Đường Kim, vẻ mặt kiêu ngạo la một câu:
- Thằng nhóc, nhường con bé kia cho bọn anh, thế nào?
- Bọn bệnh!
Tần Thủy Dao tức giận mắng một câu, nàng cảm thấy cứ đi cùng Đường Kim là xui xẻo. Lần trước ở KTV bị coi là cô bé không đứng đắn, lần này lại trực tiếp bị coi là tiểu thư!
Cũng khó trách người khác hiểu lầm, ai bảo nàng đi ra từ Hải Dương Thiên Đường chứ?
- Thằng nhóc, anh ày một vạn, nhường cô nàng này cho bọn anh một tối. Nếu không thức thời...
Tên cao cũng mở miệng, chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã bị Đường Kim sút thẳng vào "ngã ba", phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa: "Áaaaaaaaa!"
- Móa, mày dám động thủ? Mày biết bọn tao là ai... Á!
Tên lùn cũng căm tức, chẳng qua hắn còn chưa nói xong đã theo bước thằng bạn. Đường Kim lười nói, một cước đạp hắn xuống đất, sau đó ngồi vào Porsche.
- Bé ngốc, cậu đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt a!
Thấy Tần Thủy Dao lên xe, rốt cục Đường Kim cũng cảm khái một câu.
- Còn cậu thì trêu phải con ruồi!
Tần Thủy Dao tức giận nói, sau đó nổ máy:
- Bây giờ đi đâu?
- Cổng trường, phòng bếp của tôi.
Đường Kim hồi đáp.
----
Đường Kim xuống xe, lúc này Tống Oánh cũng không ở bên trong. Tần Thủy Dao lần đầu tiên vào trong này, nàng nhìn thoáng qua rồi ngạc nhiên nhìn Đường Kim:
- Cậu cũng biết hưởng thụ nhỉ!
- Cậu sẽ lập tức biết tôi còn hưởng thụ hơn thế.
Đường Kim cười hì hì. Vừa dứt lời, một cỗ khí tức lạnh lẽo quen thuộc lại ập tới, Tống Oánh xinh đẹp như yêu tinh nháy mắt xuất hiện, rất tự nhiên ngồi lên đùi hắn.
Vừa nhìn đã nhận ra Tống Oánh, Tần Thủy Dao bắt đầu mắng thầm Đường Kim. Tên lưu manh đáng chết, chẳng trách thường xuyên chạy tới đây, hóa ra là có đại mỹ nữ hầu hạ hắn!
- Gần đây có thể sẽ có rất nhiều sát thủ tới thành phố Ninh Sơn. Để thủ hạ của em chú ý những người xa lạ một chút. Nếu phát hiện ai khả nghi, bảo bọn chúng nói cho anh biết.
Đường Kim tất nhiên sẽ không khách khí với Tống Oánh. Mà vừa nói chuyện, hai tay hắn cũng không khách khí luôn, đang tùy ý bay lượn trên người nàng.
Hai mắt Tần Thủy Dao cháy lửa, rất muốn bóp chết Đường Kim. Tên lưu manh đáng chết này đang cố ý thị uy với nàng sao?
Vốn định giận dữ bỏ đi, nhưng Đường Kim hết lần này đến lần khác lại nói chính sự, làm nàng không tiện nổi giận, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.
- Vâng, em sẽ dặn dò xuống.
Tống Oánh dịu ngoan gật đầu, sau đó nàng khẽ mỉm cười với Tần Thủy Dao:
- Cô là Tần Thủy Dao sao? Tôi là Tống Oánh, rất hân hạnh được gặp cô.
- Cô biết tôi?
Tần Thủy Dao sửng sốt, nghĩ thầm nàng chỉ cần nhìn thấy Tống Oánh này một chút là đã mất hứng rồi.
- Dĩ nhiên, cô là hôn thê của Đường Kim, tôi sao có thể không nhận ra cô chứ?
Nụ cười của Tống Oánh vẫn rất ngọt ngào.
Tần Thủy Dao nhất thời choáng váng, Tống Oánh này có phải có vấn đề về đầu óc không? Biết rõ nàng là hôn thê của Đường Kim, còn ở trước mặt nàng thân mật với hắn. Còn ra vẻ bình thường nữa chứ? Đây... cũng quá là quá đáng rồi?
- Hai người có quan hệ thế nào?
Rốt cuộc Tần Thủy Dao cũng không nhịn được mà hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui