Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

- Chị Thanh, chị mà không đến, em trực tiếp tìm cục trưởng đòi người đó.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Em nhớ chị thì cứ nói thẳng, có cần làm trò thế không?
Đường Thanh Thanh thật sự câm nín:
- Em có biết đấy là lấy việc công làm việc tư không?
- Chị Thanh, em chỉ giúp chị hoàn thiện cả công lẫn tư, người ta nói công việc, gia đình đều không bỏ, đi làm còn bồi bạn trai được cơ mà. Tử viết, có trai đẹp cùng làm việc, vui chết đi được...
Đường Kim bắt đầu ca cải lương.
- Được rồi được rồi, chị tới ngay đây!
Đường Thanh Thanh nghe mà choáng váng:
- Em đang ở đâu?
Đường Kim lập tức nói ra vị trí của mình, sau đó hài lòng cúp máy.
Mấy phút sau, một chiếc Volkswagen dừng ở ven đường. Sau đó, một nữ cảnh sát chân dài anh khí bừng bừng xuất hiện, chính là Đường Thanh Thanh.
Mặc dù hôm nay là trung thu, nhưng Đường Thanh Thanh vẫn phải đi làm. Đối với cảnh sát, không được nghỉ lễ thì thật sự rất bình thường.
- Tiểu đệ, em tới đây làm gì?
Đường Thanh Thanh liếc mắt đã thấy Đường Kim. Đi tới chỗ hắn, nàng buồn bực hỏi.
- Đi dạo phố với bé ngốc.
Đường Kim chỉ chỉ một tiệm quần áo bên cạnh.
- Bé ngốc?
Đường Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó thấy được Tần Thủy Dao, nhất thời hiểu ra. Hóa ra tên này đang bám đít hôn thê xinh đẹp nha.
- Tiểu đệ, em dạo phố với người khác, gọi chị tới làm gì?
Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười.
- Chị Thanh, em phát hiện không ít quần áo đẹp thích hợp với chị, chuẩn bị mua mấy bộ tặng chị nè.
Đường Kim nghiêm trang nói, sau đó lấy tay chỉ:
- Chị nhìn đi, bộ đồ kia rất alf đẹp, chị muốn thử một chút hay không?
Nhìn theo ngón tay hắn, Đường Thanh Thanh thấy một cái váy, một cái váy rất là thiếu vải.
- Tiểu đệ, em mua cho hôn thê xinh đẹp kia mặc đi.
Đường Thanh Thanh liếc mắt.
- Không thích à?
Đường Kim hơi thất vọng:
- Không thích không sao, món kia nhé? Em cảm thấy món đó rất đẹp, chị Thanh mà mặc chắc chắn hấp dẫn hơn nhiều.
Mặc dù Đường Thanh Thanh cảm thấy tiểu đệ này nói không đáng tin, nhưng vẫn không nhịn được nhìn thoáng kia. Vừa nhìn, nàng suýt nữa hộc máu, đó gọi là quần áo sao? Đó là đồ lót đó!
- Để bạn gái em mặc đi!
Đường Thanh Thanh lại liếc mắt nhìn hắn.
- Bạn gái về nhà rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Chị Thanh, nếu không chị thử quần áo hộ bạn gái em trước nha? Em cảm thấy thân thể hai người cũng không khác nhau lắm.
- Chị không mắc mưu đâu!
Tất nhiên Đường Thanh Thanh không tin chuyện ma quỷ của Đường Kim. Nàng cũng không phải chưa gặp Hàn Tuyết Nhu, vóc người hai người họ khác xa nhau. Nhất là bộ vị nào đó, nàng và Hàn Tuyết Nhu đâu chỉ chênh nhau một cấp bậc.
Đúng lúc này, Trương Ny và Tần Thủy Dao đi ra. Thấy Đường Thanh Thanh, dường như hai nàng có chút kinh ngạc.
Tần Thủy Dao có chút căm tức trợn mắt nhìn Đường Kim, Trương Ny cười hì hì:
- Đường Kim, cậu lại làm chuyện xấu nữa sao? Đường cảnh quan đến bắt cậu về đồn hả?
- Không phải.
Đường Kim nghiêm trang trả lời:
- Chị ấy tới bắt tôi về làm chồng.
- Lưu manh!
Tần Thủy Dao không nhịn được mắng một câu.
- Tiểu đệ thúi, em nói bậy cái gì?
Đường Thanh Thanh cũng đỏ cả mặt, có chút xấu hổ. Bị tiểu đệ này đùa giỡn trước mặt hôn thê, nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.
- Tần Thủy Dao, Đường Kim lại muốn ngoại tình rồi kìa, cậu không quản hả?
Trương Ny cười hì hì nói.
- Hắn đã sớm ngoại tình rồi, tôi cũng lười quản hắn.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng, kéo Trương Ny chạy về phía tiệm giày phía trước:
- Chúng ta đi thử giày!
- Chị Thanh, chị muốn thử giày không?
Đường Kim cũng muốn kéo Đường Thanh Thanh vào, nhưng lại phát hiện không đúng. Đường Thanh Thanh đột nhiên ngơ ngác, sắc mặt hơi tái nhợt.
Đường Kim nhất thời sửng sốt:
- Chị Thanh, sao vậy?
- Không có chuyện gì.
Đường Thanh Thanh thu hồi nhãn thần, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng. Nhưng hốc mắt nàng đã bắt đầu đỏ lên.
Đường Kim nhất thời chẳng biết làm sao. Chẳng nhẽ nói một câu đã giận rồi? Nhưng quá vô lý a, lần trước ở sòng bạc, hắn làm với Đường Thanh Thanh như vậy mà nàng cũng không tức. Vừa rồi hắn cũng đâu có làm gì, nàng sao có thể phản ứng mạnh như vậy?
- Tiểu đệ, chị đi thử giầy với em.
Đường Thanh Thanh đột nhiên khoác tay Đường Kim, đi vào trong tiệm giày.
Đường Kim nhất thời yên lòng, hiển nhiên Đường Thanh Thanh không giận hắn. Nhưng hai người vừa đi vài bước, sau lưng đột nhiên truyền tới một thanh âm:
- Thanh Thanh?
Đường Kim theo bản năng quay đầu lại nhìn, phát hiện một chiếc Bentley màu đen dừng ven đường. Một nhà ba người bước xuống, một người đàn ông chừng năm mươi, còn có một phụ nữ chừng bốn mấy, và một bé trai tầm tám tuổi nữa. Đàn ông đầu to bụng phệ, đầu còn hơi hói. Người phụ nữ lại rất phong vận, nhìn ra lúc trẻ rất xinh đẹp, hơn nữa bảo dưỡng rất tốt, trang phục cũng thật xa hoa, nhẫn kim cương, khuyên tai dây chuyền, thoạt nhìn sáng lung linh. Mà thằng bé kia cũng mi thanh mục tú, nhìn thật đáng yêu, dường như kế thừa dòng gien tốt đẹp từ người mẹ.
Người vừa gọi hiển nhiên là phụ nữ, nhưng Đường Thanh Thanh không định trả lời. Nàng kéo Đường Kim, thấp giọng nói:
- Tiểu đệ, đừng để ý tới bà ta.
- Chị Thanh, chị biết bọn họ?
Đường Kim có cảm giác, biểu hiện khác thường vừa rồi của Đường Thanh Thanh, hơn phân nửa là do ba người này, hoặc là vì người phụ nữ kia.
- Thanh Thanh!
Lúc này, người phụ nữ lại gọi một tiếng, hơn nữa còn bước nhanh tới bên này.
- Im miệng!
Đường Thanh Thanh đột nhiên xoay người, tức giận quát:
- Bạch Tâm Lan, bà không có tư cách gọi tôi như vậy!
Người phụ nữ cau mày, có chút không vui:
- Thanh Thanh, có ai nói chuyện với mẹ như vậy sao?
- Thế có người mẹ nào như bà không?
Đường Thanh Thanh cười lạnh một tiếng:
- Kể từ cái ngày bà bỏ chồng bỏ con, bà đã mất tư cách làm mẹ của tôi rồi!
Đường Kim bên cạnh có chút kinh ngạc, ồn ào mãi, rốt cuộc Bạch Tâm Lan này lại là mẹ của chị Thanh?
Nhìn kỹ một chút, Đường Kim phát hiện, thật ra thì Đường Thanh Thanh và Bạch Tâm Lan thật sự có nhiều chỗ giống nhau. Nhưng hiển nhiên, sự xinh đẹp của Đường Thanh Thanh hiện tại được di truyền từ cha nhiều hơn.
- Thanh Thanh, chuyện giữa mẹ và cha con đều đã qua rồi. Lúc ấy con còn nhỏ, con không hiểu.
Bạch Tâm Lan cố gắng thuyết phục Đường Thanh Thanh.
Đường Thanh Thanh mất kiên nhẫn cắt đứt lời nàng:
- Bạch Tâm Lan, hơn nửa tháng trước, bà gọi điện dẫn cha tôi ra khỏi nhà, làm hại ông suýt nữa chết vì ma túy. Bây giờ bà còn không biết xấu hổ giả trang vô tội trước mặt tôi sao? Trước khi tôi bắt bà vào đồn cảnh sát, lập tức biến khỏi mắt tôi!
Bạch Tâm Lan còn chưa nói gì, người đàn ông kia đã mất kiên nhẫn:
- Tâm Lan, đi mau thôi, người ta đã không muốn nhận người mẹ như em, em cũng không cần nhận nó làm cái gì. Nó thích sống với thằng cha tàn phế kia, vậy thì tùy nó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui