- 10/4, cố lên...
- 10/9, cố lên...
Buổi chiều tai sân vộng động, trong khi các bạn học của chúng ta đang nhiệt tình cổ vũ hết mình thì trong kí túc xá, hoa khôi của họ cũng đang tăng hết volume hò hét.
Phòng ngủ của Đường Kim, cửa sổ nhìn về phía sân vận động đang mở ra, Hàn Tuyết Nhu vừa chống tay nhìn ra phía sân vận động vừa hò hét cố lên tích cực, dĩ nhiên nàng không cổ vũ cho thi đấu mà là khích lệ Đường Kim đang huỳnh huỵch phía sau.
Ở sân vận động khí thế hừng hực mà ở phòng ngủ cũng tưng bừng không kém, mãi đến khi trời tối, thi đấu kết thúc, mọi người giải tán hết thì trận chiến trong phòng mới kết thúc.
- Này, cả tuần nay anh đi đâu vậy?
Hàn Tuyết Nhu mềm nhũn toàn thân, dùng giọng nói kiều mị hết sức hỏi Đường Kim
- Bị người bắt đi.
Đường Kim thuận miệng trả lời.
- A?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời hoảng sợ.
- Ai vậy?
- Một tiên nữ.
Đường Kim chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve kiều đồn của Hàn Tuyết Nhu, cảm khái nói:
- Đàn ông không thể quá xuất sắc a, chính là do anh quá đẹp trai nên người ta muốn bao nuôi anh, nhưng anh kiên quyết từ chối nên người ta phải thả anh ra.
- Xạo, em có ngốc đâu mà tin anh.
Hàn Tuyết Nhu hừ một tiếng, người này toàn nói hươu nói vượn không à.
Chỉ là Đường Kim tiếp tục làm bậy bạ khiến nàng không thể hỏi thêm gì.
Cùng lúc đó ở trong cư xá Tú Lệ đường Bắc Ninh Sơn
- Cha, con đã về!
Đường Thanh Thanh đi làm về, bước vào phòng khách lớn tiếng hô, sau đó nàng kêu lên kinh ngạc:
- Cha, cha, làm sao mà...
Đường Thanh Thanh khó tin nhìn Đường Hạo đang đứng trong phòng khách, không có xe lăn, không cần gậy chống.
- Thanh Thanh, chân của cha ổn rồi!
Đường Hạo nhìn con gái, tuy rằng cố gắng tỏ ra trấn tĩnh nhưng vẫn khó che giấu được vẻ run rẩy mừng rỡ.
- Chân ổn rồi? Chân của cha thực sự ổn rồi sao?
Hạnh phúc to lớn ấp đến khiến Đường Thanh Thanh có chút bất ngờ không kịp phản ứng:
- Con, không phải là con đang mơ chứ? Á... đau quá! Vậy là không phải con đang ngủ trong đồn rồi
Đường Thanh Thanh hung hăng cấu, véo đùi mình, đau đến ngồi hẳn xuống.
- Thanh Thanh, cha cũng ngỡ rằng mơ. Nhưng đó là sự thật, chân của cha ổn rồi!
Đường Hạo run rẩy nắm chặt tay, hưng phấn kích động nói:
- Đường Hạo ta rốt cuộc lại có thể đứng lên!
- Cha, ai trị chân cho cha vậy?
Đường Thanh Thanh hỏi.
- Là một cô gái rất đẹp
Đường Hạo lộ vẻ cổ quái:
- Mặc áo dài trắng như tiên nữ vậy.
- Cô ấy có nói mình là ai không?
Đường Thanh Thanh vội vàng hỏi.
- Không có!
Đường Hạo có chút khó hiểu.
- Thậm chí một câu cũng chưa nói qua, cô ấy bước vào nhà, châm cha một châm khiến cha không thể cử động. Sau đó cô ấy châm một hồi, sau khi cô ấy rời đi thì chân cha trở lại bình thường.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, cũng quá kì quái chứ?
- Chẳng lẽ là tiểu đệ tìm người tới?
Đường Thanh Thanh lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại ra gọi Đường Kim
Mấy hôm nay Đường Kim mất tích, nàng cũng biết, cũng gọi cho hắn mỗi khi rảnh nhưng không được. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay nàng cảm thấy chắc chắn có liên quan đến hắn.
Điện thoại nhanh chóng thông, Đường Thanh Thanh kích động, giờ không phải nghe: “Thuê bao quý khách vừa gọi...” nữa rồi.
- Thanh tỷ.
Thanh âm quên thuộc khiên Đường Thanh Thanh ngổn ngang thật nhiều cảm xúc, một tuần hắn mất tích có phải là vì tìm người chữa chân cho cha mình không?
- Tiểu đệ, tỷ muốn mời cậu bữa cơm, tối nay rảnh chứ?
Đường Thanh Thanh ôn nhu nói.
- Chà, đệ ăn rồi, để mai được không?
Đường Kim bây giờ rất không rảnh, bạn gái gợi cảm đang cưới ngựa tịch cực trên đùi hắn mà.
- Vậy cũng được, ngày mai chị sẽ tìm cậu.
Đường Thanh Thanh mơ hồ nghe được một ít tiếng kỳ lạ trong điện thoại, biết là Đường Kim đang ở cùng người khác cho nên không làm phiền hắn nữa.
Đường Kim cúp điện thoại, cắn lấy hạt đẩu đỏ trước mặt, đến giờ ăn bữa tối rồi.
**********
Sáng ngày thứ hai.
Lại một tuần mới bắt đầu, Tô Vân Phỉ không còn gọi hắn dậy như trước nữa, có lẽ nàng chưa biết hắn trở về, mà có thể cũng vì tin đồn thầy trò yêu nhau lúc trước.
Để chứng tỏ mình vẫn tồn tại, Đường Kim cũng tính đi học mấy tiết chơi, nhưng khi hắn bước vào lớp thì cực kỳ kinh ngạc, cái chỗ ngồi không ai dám ngồi của hắn hôm nay sao có người ngồi vậy?
Đó là một nữ sinh tóc dài, vóc dáng không tệ.
- Ồ! Bạn thân, cậu vẫn sống sao?
Trương Tiểu Bàn bước vào lớp, thấy Đường Kim thì không nén nổi kinh ngạc:
- Tưởng cậu tinh tẫn thân vong rồi chứ!
- Nữ sinh kia là ai à?
Đường Kim chỉ chỉ phía trước, thuận miệng hỏi.
- Bạn thân, làm người phải phúc hậu a!
Trương Tiểu Bàn lập tức nói.
Đường Kim có điểm ngạc nhiên:
- Chuyện này với phúc hậu có quan hệ gì sao?
- Tôi nói nè bạn thân, hoa hậu trường là lão bà của cậu, phó cũng là bạn gái của cậu, ban hoa cậu cũng có phần, bây giờ đến cả tân ban hoa cậu cũng tính cuốc nốt sao?
Trương Tiểu Bàn vỗ vỗ vai Đường Kim nói:
- Bạn thân, như vậy chắc chắn sẽ bị sét đánh đấy!
- Tân ban hoa?
Đường Kim càng thêm ngạc nhiên:
- Khi nào thì có một cái tân ban hoa chứ?
(Không rõ mấy chương trước các dịch giả khác dịch từ này thế nào nên mình để nguyên gốc, ban hoa là hoa khôi của ban, hay như chỗ mình là khối í, level thấp hơn hoa hậu trường, cao hơn lớp
)