- Anh Đường Tinh, ba em đang nằm viện.
Tiểu Đậu Nha nhẹ giọng nói.
- Ba em nằm viện?
Đường Kim sững sờ:
- Chú ấy bị bệnh?
- Hôm trước ở công trường gặp sự cố, tay ba em bị đứt rồi.
Tiểu Đậu Nha khổ sở nói.
- Vậy là em ở bệnh viện chăm sóc chú à?
Đường Kim hơi hiểu ra.
- Không phải, Ngọc Khiết ở đây chăm sóc ba.
Tiểu Đậu Nha lắc đầu.
- Vậy sao em đến đây?
Đường Kim không hiểu, đang giờ học sao Tiểu Đậu Nha lại đến đây, cũng không phải là ba nàng cần người chăm sóc.
Ngọc Khiết mà Tiểu Đậu Nha nói thì Đường Kim cũng là biết, chính là em gái Tiểu Đậu Nha, bé hơn nàng một tuổi, nhưng vì không tốt nghiệp phổ thông nên đi làm công nhân.
- Em... Em đến đưa tiền.
Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng nói.
- Đưa tiền?
Đường Kim có chút buồn bực
- Em lấy tiền ở đâu?
Một giây sau, Đường Kim hiểu ra:
- Mỗi tháng anh trả em một nghìn đồng không phải là không tiêu đó chứ?
- Anh Đường Tinh, em...
Tiểu Đậu Nha ấp úng, có chút ngượng ngùng.
- Được rồi, anh không truy cứu, nhưng mà giờ bố em có đủ tiền chữa bệnh không?
Đường Kim không hỏi thêm nữa, tám phần là cô bé này để dành tiền lại rồi.
- Có, bây giờ còn đủ.
Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng nói.
- Đi thôi, anh đến thăm ba em!
Dù sao bây giờ Đường Kim cũng không có việc gì làm.
- Dạ.
Tiểu Đậu Nha gật gật đầu, sau đó cùng Đường Kim đi vào bệnh viện.
Mấy phút sau, Đường Kim liền gặp được ba của Tiểu Đậu Nha - Tiếu Vũ cùng Tiếu Ngọc Khiết. Tiếu Vũ thật ra còn rất trẻ, chỉ có 36 tuổi, năm đó khi sinh Tiểu Đậu Nha, Tiếu Vũ vừa mới hai mươi tuổi, có thể nói là tảo hôn sinh sớm điển hình.
Tiếu Vũ này không chỉ tảo hôn sinh sớm còn mẫu mực trong việc trọng nam khinh nữ, sau khi sinh con gái đầu lòng thì hắn còn cố gắng cùng vợ cày cuốc thêm ba cô bé nữa mới có thằng cu chào đời.
Vốn Tiếu Vũ không quen kiếm tiền, nhưng nhiều con gái như vậy, công thêm cưng chiều thằng nhỏ nữa, kinh tế gia đình khỏi nghĩ cũng biết sao, Tiểu Đậu Nha gầy như cây sậy là biết, Tiếu Vũ đã biết nỗ lực kiếm tiền, thu nhập không tệ nhưng mà con cái quá nhiều, thu chẳng đủ chi.
Mặt khác, tuy hắn trọng nam khinh nữ nhưng mà đối xử con gái không tệ, đầu tư ăn học đầy đủ, Tiếu Ngọc Khiết bỏ học đi làm không phải bị ép mà do cô bé không thích học lên nữa.
Giờ phút này, Tiếu Vũ đang ôm tay phải băng bó nhăn nhó trên giường bệnh, tiền nằm viện đã là cả vấn đề, còn ra viện rồi thì lấy gì nuôi cả nhà đây?
- Đường Kim?
Thấy Đường Kim cùng con gái bước vào, Tiếu Vũ hơi ngoài ý muốn.
- Ngọc Khiết, trà sữa em thích ngoài ý muốn bị đổ mất một ít rồi.
Tiểu Đậu Nha đưa ly trà sữa đưa cho Tiếu Ngọc Khiết.
Tiếu Ngọc Khiết bộ dạng không giống Tiểu Đậu Nha chút nào, thực ra nếu hai người đứng chung ai cũng nghĩ em lớn tuổi hơn chị, vóc dáng cô bé cũng cao lớn, đầy đặn hơn Tiểu Đậu Nha nhiều, cộng thêm làn da rám nắng tuy không được tính là xinh đẹp nhưng đầy sức sống.
- Chú Tiếu.
Đường Kim chào Tiểu Vũ, sao đó ồ lên ngạc nhiên:
- Tay chú không phẫu thuật sao?
- Anh Đường Tinh, anh cũng biết tay cha em phải phẫu thuật sao?
Tiểu Đậu Nha liền vội vàng hỏi:
- Lúc trước bác sĩ cũng nói nếu không phẫu thuật không thể khỏi hoàn toàn, mầ sau này cũng không thể mang vác vật nặng nữa.
- Vậy tại sao không phẫu thuật thế?
Đường Kim có chút buồn bực hỏi.
- Còn không phải tại đốc công chết tiệt kia, một phân tiền cũng không chi sao!
Tiếu Ngọc Khiết tức giận nói:
- Lúc trước còn nói trả tiền thuốc men, vừa nghe thấy phải phẫu thuật thì điện thoại cũng không thèm gọi một cú.
- Mắng ai đó?
Đúng lúc này, một thanh âm không vui cùng với một người đàn ông béo tốt đi giày tây bước vào.
- Ông chủ Chu!
Thấy người đàn ông mập mạp này, Tiếu Vũ vội vàng chào hỏi.
Tiếu Ngọc Khiết trên mặt mặc dù có chút bất mãn, nhưng cũng không nói thêm, vì gia hỏa kia chính là ông chủ Chu, mấy năm nay Tiếu Vũ đều theo hắn làm công trình.
- Tiếu Vũ, cậu đã theo tôi hơn ba năm, cậu nói xem đã bao giờ Chu Đại Phát tôi làm chuyện có lỗi với cậu chưa?
Chu Đại Phát đến bên giường bệnh, không vui nói.
- Không có, đương nhiên là không có.
Tiếu Vũ vội vàng nói.
- Nếu không có tôi đưa cậu theo, cậu có thể nuôi sống gia đình với nhiều con vịt giời vậy sao?
Chu Đại Phát lại hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tiếu Vũ cũng chỉ có thể cười làm lành.
- Cậu nói xem, có khi nào cậu bị tai nạn mà tôi không đưa cậu đi viện, tiền thuốc men cũng do tôi cấp không?
Chu Đại Phát hừ một tiếng:
- Tôi nói nè Tiếu Vũ, tôi không làm gì có lỗi với cậu, vậy mà cậu nghĩ ông chủ tôi dễ lừa bịp sao. Mất một cánh tay mà thôi, vậy mà cậu đòi những mười mấy vạn
- Này, ông nói vậy mà nghe được sao?
Tiếu Ngọc Khiết lại nhịn không được
- Cái gì mà mất một tay mà thôi, ba của tôi làm việc cho ông, ông phải chịu trách nhiệm là đúng, còn nói gì mà lừa gạt ông. Chúng tôi chỉ yêu cầu tiền phẫu thuật mà thôi.
- Người lớn nói chuyện, con nít biết gì mà chen vào?
Chu Đại Phát trừng mắt nhìn Tiếu Ngọc Khiết một cái, sau đó một lần nữa nhìn về phía Tiếu Vũ:
- Được rồi, hôm nay đến thì cũng đã đến rồi, cậu bất nhân tôi không thể bất nghĩa được, năm nghìn đồng đây, cầm lấy, sau này đừng làm phiền tôi nữa.
Chu Đại Phát nói xong quẳng một phòng bì lên bàn rồi xoay người muốn đi.
Chính là, hắn mới bước được hai bước thì một thiếu niên đã chặn trước mặt hắn.
- Cậu làm gì đấy?
Chu Đại Phát nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên này dĩ nhiên là Đường Kim, hắn hì hì cười:
- Không làm cái gì, chỉ là tôi thấy da mặt ông quá dày, hơn cả tôi nữa. Đúng là quá ngưỡng mộ, người da mặt dày đúng là nhân giả vô địch!