- Một nam nhân vĩ đại như tôi, mà bây giờ cậu mới nhớ, đúng là phải ăn đòn.
Đường Kim cảm khái nói.
- Cậu có thể ngừng tự kỷ được không?
Tần Thủy Dao tức giận nói, tuy rằng vì chuyện của Tần Khinh Vũ mà tâm tình nàng không tốt, nàng cũng biết là Đường Kim vừa mới giúp nàng, nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi độ tự kỷ của tên khùng này.
- Đây là tự tin!
Đường Kim đứng đắn nói:
- Nam nhân tự tin, mới là nam nhân có mị lực nhất, chẳng lẽ cậu không thấy tôi hấp dẫn hay sao?
- Không nói với cậu nữa, tôi về lớp.
Tần Thủy Dao xoay người rời đi, đi được hai bước nàng ngừng lại:
- Vừa rồi, cảm ơn cậu.
Nói cảm ơn xong, Tần Thủy Dao lập tức chạy về lớp học.
Nhìn bóng lưng Tần Thủy Dao, Đường Kim lầm bầm nói:
- Đồ ngốc cũng biết nói cảm ơn, tận thế sắp tới rồi.
Đường Kim không về lớp, vì hắn nhìn thấy một hình bóng quyến rũ đang đi tới chỗ hắn, người này đúng là Hàn Tuyết Nhu.
Mà lúc này, Tần Thủy Dao đang đi lên lầu.
- Tần Thủy Dao!
Một âm thanh đột ngột từ phía sau truyền đến.
Tần Thủy Dao quay lại thì nhìn thấy một nữ sinh mình không quen biết, bất quá nữ sinh này có bộ dáng rất xinh đẹp, còn có một cỗ khí chất yêu mị khó giấu.
- Có chuyện gì?
Sau khi sự tình xảy ra, Tần Thủy Dao cơ hồ sinh ra một tia đề phòng đối với người khác, bởi vì nàng biết, hiện tại cả trường từ thầy cô giáo, cho đến học sinh đều đang bàn luận về chuyện của gia đình nàng.
- Tôi đến để nói cho cậu biết, đừng quan tâm đến tin đồn, rất nhiều người cũng chỉ vì ghen tị cậu, nên tung tin đồn nhảm để công kích cậu mà thôi.
Nữ sinh yêu mị nhìn Tần Thủy Dao cười:
- Còn nữa, tôi tin mẹ của cậu trong sạch.
- Thật sao?
Tần Thủy Dao có chút hoài nghi nhìn nữ sinh này:
- Vì sao cậu tin tưởng mẹ tôi?
- Bởi vì mẹ của tôi cũng từng gặp phải chuyện tương tự.
Khuôn mặt nữ sinh yêu mị lộ ra một tia thương cảm:
- Mẹ của tôi cùng mẹ của cậu giống nhau. Mẹ của tôi mặc dù không làm gì, nhưng luôn bị người khác bịa đặt, dựng chuyện gọi là hồ ly tinh.
Nữ sinh yêu mị lộ ra một nụ cười khổ:
- Kỳ thật không chỉ mẹ tôi, mà ngay cả tôi cũng dính phải, nơi tôi từng sống có rất nhiều người nói tôi trời sinh là hồ ly tinh, còn có người bịa đặt tôi quan hệ bất chính với thầy giáo, vì việc đó nên tôi mới chuyển đến đây học.
- Cậu vừa mới chuyển tới đây học?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Đúng vậy, tôi tên là Hoắc Mị Nhi, học cùng lớp với Đường Kim.
Nữ sinh yêu mị tự giới thiệu.
- Hoắc Mị Nhi cảm ơn cậu đã tin tưởng mẹ mình.
Tần Thủy Dao cảm kích nhìn Hoắc Mị Nhi.
- Không cần khách khí, tôi chỉ đồng cảm thôi.
Hoắc Mị Nhi tươi cười nói:
- Không quấy rầy cậu, tôi về lớp trước.
- Được, hẹn gặp lại.
Tần Thủy Dao gật đầu chào.
- Hẹn gặp lại.
Hoắc Mị Nhi vẫy tay sau đó đi nhanh lên lầu.
Tần Thủy Dao bước nhanh vào lớp, đến cửa thì vô tính nhìn xuống sân, thấp giọng mắng:
- Đồ dê xồm.
Dưới sân, Đường Kim không coi ai ra gì, đang ôm hông Hàn Tuyết Nhu.
- Em yêu, đi chơi với anh, hay là đi học?
Đường Kim cười hì hì hỏi.
- Em phải đi học.
Hàn Tuyết Nhu kiều mị ném cho Đường Kim một ánh mắt xem thường, sau đó nhỏ giọng hỏi:
- Tần Thủy Dao và mẹ cô ấy không sao chứ? Em cũng đọc được tin tức đó rồi, mà ai ác nhân ác đức đi tung tin đồn nhảm đó thế?
- Có anh ở đây, dĩ không có việc gì.
Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực căng tròn của Hàn Tuyết Nhucảm khái nói:
- Em yêu, anh cảm thấy rằng, ngực lớn thì không não, câu nói này hoàn toàn sai rồi.
- Dê xồm, nhìn cái gì đấy?
Hàn Tuyết Nhu tự nhiên là biết Đường Kim đang nhìn gì, địa phương nhạy cảm như vậy lại bị hắn nhìn chằm chằm, khiến nàng chơi đỏ mặt.
- Em yêu, anh rất nghiêm túc nghiên cứu về vấn đề này.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Anh vừa mới gặp nữ sinh kia, ngực nhỏ nhưng rất ngốc ngếch, còn em thì lớn như vậy nhưng lại rất thông minh, anh cái gì cũng chưa nói, nhưng em lại biết là chị Khinh Vũ bị người ta tung tin đồn, ngực lớn không não, nên đổi thành ngực lép ngốc nghếch thì mới đúng.
- Đó là vì em biết anh lợi hại, các cô ấy có anh làm hậu trường, thì cần gì quan tâm đến Tôn Gia Quốc hay là Hạ Ngọc Thư.
Hàn Tuyết Nhu giải thích một chút.
Đương nhiên, Hàn Tuyết Nhu có thể hiểu được, thì không có nghĩa là người khác cũng hiểu được, bởi vì người khác không hiểu rõ Đường Kim bằng Hàn Tuyết Nhu.
- Em yêu, em quả nhiên là càng ngày càng thông minh, đây đều là công lao của anh a.
Đường Kim hì hì cười.
- Em thông minh thì liên quan gì đến anh?
Hàn Tuyết Nhu yêu hừ một tiếng.
- Em yêu, không phải chỗ đó của em càng lúc càng lớn sao? Nơi đó càng lớn thì càng thông minh, việc này đương nhiên là công lao của anh rồi.
Đường Kim đường đường chính chính trả lời.
Hàn Tuyết Nhu lại ném cho Đường Kim một cái nhìn xem thường:
- Không nói với anh nữa, em muốn về lớp học.
Thoáng dùng sức giãy ra khỏi vòng tay của Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu chạy về lớp học, chỉ để lại cho Đường Kim một bóng lưng vô cùng mê người.
Đường Kim duỗi lưng một cái, sau đó cũng đi về lớp học.
Trong mấy ngày kế tiếp, Đường Kim buổi sáng tới trường, buổi tối thì ở nhà họ Tần, mà vchuyện của Tần Khinh Vũ ngày càng lan rộng.
Vào buổi sáng hôm đó Đường Kim dùng mấy chiếc lá cây dạy dỗ nữ sinh cao gầy một bài học, nhưng việc bàn luận vẫn chưa dừng lại.
Lần thứ hai Đường Kim ra tay là ở ký túc xá nam, có mấy tên nam sinh dùng lời ô uế để bàn luận về Tần Thủy Dao cùng Tần Khinh Vũ, sau đó đã được Đường Kim ột vé đi khám sức khỏe, sau việc đó thì đám học sinh cũng biết bàn luận ở ký túc xá cũng không an toàn, cái lỗ tai của tên Đường Kim đặc biệt rất thính a.
Lần thứ ba Đường Kim ra tay, kỳ thật không có ai chứng kiến, nhưng mọi người đều biết là hắn làm, hai nữ sinh trong nhà vệ sinh nữ chém gió về Tần Thủy Dao, sau khi đi ra ngoài thì chợt nghe thấy một câu nói:
- Hôm nay các cậu ngủ trong nhà vệ sinh nữ luôn đi.
Lời này đúng là Đường Kim nói, sau khi Đường Kim nói xong, thì hai nàng lập tức chạy vào nhà vệ sinh bắn pháo bông cả ngày, rốt cục cũng phải nhập bệnh viện.
Sau khi những chuyện này truyền ra ngoài, thì không còn ai dám bàn luận về Tần Thủy Dao cùng Tần Khinh Vũ nữa.