Lưu Khôi gật gật đầu:
- Bọn bắt cóc đưa rayêu cầu làcần một trăm vạn tiền chuộc. Diệp khutrưởng đồng ý,chỉ cần contrai bà ta cóthể trở về thì đưa baonhiêu tiền cũng không sao. Nhưng mà bà ta lolắng nhất chính làbọn bắt cóc không giữ lời hứa chonên mới kêu chúng tôi chuẩn bị. Chúng tôi đem tiền chuộc đến đặt tại vị trí màbọn bắt cóc yêu cầu sauđó đợi đối phương lấy tiền chuộc đithì tiến hành theo dõi. Hơn nữa, ởtrong tiền chuộc kiathì chúng tôi cũng đã gắn thiết bị theo dõi, nếu như đối phương cầm tiền rồi thả người thì tự nhiên làtốt thôi, nếu màđối phương lấy tiền không thả người thì chúng tacũng cóthể truy được dấu vết của bọn chúng.
- Vì một trăm vạn màbắt cóc contrai của phó khutrưởng, cóđáng giá không nhỉ?
Đường Thanh Thanh lại lẩm bẩm lầu bầu nói một câu.
Sắc mặt Lưu Khôi hơi đổi, sauđó mới thấp giọng nói:
- Hy vọng làbọn bắt cóc chỉ cần tiền, nếu không thì đúng làrất phiền phức.
Nhìn vào tên thanh niên đang cầm túi xách nằm trên mặt đất kiathì Lưu Khôi tiếp tục nói:
- Hiện tại thì chỉ cóthể trông cậy vào người thanh niên này biết những gìthôi, như vậy thì đối với chúng tamới cólợi được.
- Chị Thanh, chúng ta đithôi, contrai của bà ta cósống haychết cũng không cóliên quan gìđến chúng tacả.
Đối với việc này thì Đường Kimkhông cóhứng thú gì, nói xong thì Đường Kimliền nắm lấy cánh taycủa Đường Thanh Thanh rồi kéo nàng đi, giống như làmuốn rakhỏi chỗ này càng sớm càng tốt vậy.
- Đường Kim, chờ một chút.
Thấy Đường Kimkéo Đường Thanh Thanh bỏ đithì Lưu Khôi vội vàng kêu lên một tiếng.
- Có chuyện gìsao? Ông cũng muốn ăntát vào mặt à?
Đường Kimnghe Lưu Khôi kêu tên mình thì cóchút mất hứng.
- Tôi nghĩ tôi muốn mời cậu giúp một việc.
Lưu Khôi nghe vậy thì liền ănnói khép nép một chút.
- Không cóhứng thú.
Đường Kimliền cự tuyệt ngay.
- Lưu tổ trưởng, anhcứ nói ra làsự việc gìđi.
Đường Thanh Thanh xenvào hỏi một câu.
- Tiểu Đường, tình huống khẩn cấp, chúng tacần phải thẩm vấn tiến hành thẩm vấn tên này, nhưng màhiện tại hắn đã hôn mêtôi sợ rằng không kịp thời gian nên muốn hỏi Đường Kim cóbiện pháp gìcứu tỉnh hắn trước khi xecứu thương đến haykhông?
Lưu Khôi nhìn vào tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kiarồi hướng về Đường Thanh Thanh nói.
Đường Thanh Thanh nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, cóbiện pháp gìkhông?
- Có nhưng màkhông muốn làm.
Đường Kimliền trả lời rõràng.
- Coi như làgiúp chị một chuyện đi, là dochị không cẩn thận nên phá hủy hành động lần này của Lưu tổ trưởng, aibảo chị mặc bộ đồ cảnh sát này đidạo trong công viên với cậu làm gì.
Đường Thanh Thanh cảm giác được bản thân mình vẫn còn cómột chút trách nhiệm về việc này.
- Được rồi.
Đường Kimliền đá một cước vào trên người tên thanh niên kia, sauđó liền kéo Đường Thanh Thanh rồi bước đi.
Lưu Khôi hơi sững sờ, đang muốn nói cái gìnhưng nhất thời liền nghe được một tiếng kêu đau đớn, sauđó thì liền phát hiện được tên thanh niên kiađã tỉnh lại.
- Đường Kimnày thật đúng làkhông phải người thường a.
Trong lòng của Lưu Khôi liền hiện ra suynghĩ này, lập tức hắn lôi tên thanh niên đang nằm trên mặt đất kiadậy, sauđó quát lên:
- Nói, Diệp Tường đang ởđâu?
Rời xabờ hồ, rốt cuộc thì Đường Thanh Thanh cũng không nhịn được mànói:
- Tiểu đệ, càng ngày chị càng phát hiện bản lĩnh gây chuyện của cậu tuyệt đối làsố một a, ởchung một chỗ với cậu nhất định làchuyện xấu ùn ùnkéo đến.
- Chị Thanh, bởi vìcái gọi làhọa phúc tương yvốn làchân lýnày. Bất quá, ởcùng với emmột chỗ thì chuyện tốt cuối cùng cũng chính làchuyện tốt còn chuyện xấu thì cuối cùng cũng sẽ biến thành chuyện tốt chonên chị không cần lolắng, có embảo vệ chị mà.
Đường Kimkhông nhanh không chậm nói.
Đường Thanh Thanh đang muốn nói gìthì đột nhiên điện thoại diđộng của nàng lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Thanh Thanh cúp điện thoại, ánh mắt của nàng tỏ racổ quái nhìn vào Đường Kim:
- Tiểu đệ, cậu thật đúng làđược a,Đồ đội trưởng gọi điện thoại chochị nói rằng tên namnhân bị bắt kiađúng làmột kẻ giết người. Dấu vân taycủa hắn cũng giống với dấu vân taytrong những vụ áncướp bóc vàgiết người đã từng xảy ratrước đây, tuyrằng hiện giờ hắn không khai báo nhưng màbất quá chỉ cần kiểm tra DNAmột chút là cóthể định tội hắn.
- Đó làđương nhiên rồi, cái gì mà emlại không biết.
Đường Kimtỏ ramột bộ dạng sớm biết được mọi chuyện vậy.
- Đồ đội trưởng nói với chị đó làmột vụ ánlớn, kêu chị quay về cùng với hắn phụ trách vụ ánnày, như vậy thì chị cóthể cóđược công laorất lớn.
Đường Thanh Thanh cóchút vuivẻ, giống như nàng đã quên được cái bạt taivào mặt mình vậy:
- Tiểu đệ, cậu còn muốn tiếp tục ởđây đidạo không? Nếu đithì cậu đimột mình đi a,chị còn phải trở về để chủ trì chính nghĩa nữa.
- Không đinữa, emcũng trở về.
Đường Kimvốn cũng không phải đến công viên Ninh Annày để đidạo, hiện tại thì Hoa Hoacũng đã ăn nomột chút, nếu Đường Thanh Thanh phải đithì một mình hắn ởchỗ này lại càng không có ýnghĩa gì.
- Được rồi, cùng điđi, chị trước tiên chị sẽ đưa cậu về trường.
Đường Thanh Thanh nói ra.
Đường Kimgật đầu, rất nhanh haingười đã rời khỏi công viên Ninh An, sauđó Đường Thanh Thanh liền dùng chiếc xecảnh sát mới của mình đưa Đường Kimđến trước cửa Ninh Sơn Nhị Trung, sauđó một mình nàng lại trở về cục cảnh sát.
Đường Kim đivào phòng học lớp 10/4 thì chỉ còn năm phút nữa làbắt đầu tiết cuối cùng, đó chính làtiết Lịch Sử.
- Anh bạn, hôm naythì cậu cũng rất mạnh mẽ a.Ngày hôm quathì cậu trốn bốn tiết học, hôm naythì cậu cũng trốn bốn tiết.
Càng ngày Trương Tiểu Bàn càng sùng bái Đường Kim.
- Thân làm một người vĩđại thì mỗi ngày tôi cần phải làm chobản thân mình siêu việt hơn.
Đường Kim ramột bộ dạng nghiêm túc.
- Ngưu!
Trương Tiểu Bàn giơ ngón taycái về phía Đường Kim, sauđó nhỏ giọng hỏi một câu:
- Cậu thật sự không sợ bị đuổi học sao?
- Tôi không sợ aiđuổi cả.
Đường Kim cóchút phờ phạc trả lời một câu.
Trương Tiểu Bàn vừa không biết nói lại gìvừa cóchút gìđó hâm mộ, làm học sinh được tự donhư Đường Kimquả thật làquá sung sướng mà.
Tiếng chuông vào học vang lên, đivào lớp học làmột lão nhân hơn năm mươi tuổi.
Đường Kimcũng không thích lịch sử chonên khivào học khoảng chừng được baphút thì hắn liền gục đầu xuống bàn, bắt đầu ngủ.
Hai phút sau, đột nhiên một viên phấn baykhỏi taygiáo viên dạy Lịch Sử, bayvề đầu Đường Kim.
Mấy chục ánh mắt liền nhìn vào quỹ đạo baycủa viên phấn, dường như mỗi người đều muốn thấy viên phấn này bayvào đầu của Đường Kim, một số người lại chờ mong phản ứng của Đường Kim. Nhưng màrất nhanh đã làm chobọn hắn phải thất vọng rồi, bởi vìbọn hắn phát hiện khiviên phấn sắp trúng đầu của Đường Kimthì nhìn Đường Kimthoạt như đang ngủ đột nhiên khẽ vươn tay ra,dùng haingón taykẹp lấy viên phấn, giống như làtrên đầu của Đường Kimcòn cómột conmắt khác vậy.
- Ta kháo, như thế này cũng được sao?
Mọi người liền trừng tomắt, tên tiểu tử này cũng quá mạnh đó a?
Càng kỳ quái hơn là sau khingười này dùng taykẹp lấy viên phấn thì hắn cũng không ngẩng đầu lên màvẫn nằm gục dưới bàn, bộ dạng dường như làmuốn ngủ tiếp.
Hành động này của Đường Kimđã hoàn toàn chọc giận vị giáo viên dạy Lịch Sử kia, hắn lại vung taylên, lập tức lại cómột món đồ trong taycủa hắn bay ra,nhưng màlúc này đây đồ bay rakhông phải làviên phấn mà làmột cái khăn dùng để laubảng đen.
Tấm khăn laubảng đen kia bayđược một nửa thì ngón taycủa Đường Kimlại bắn ra,viên phấn trong taycủa hắn liền bắn ra,giữa không khung, viên phấn vàcái khăn laubảng kiađụng vào nhau rồi sauđó làm chochiếc khăn laubảng này ngừng lại, rồi rơi thẳng xuống.
-Hả!
Một nữ sinh liền lahoảng lên, trên đầu của nàng dính đầy bụi phấn vàchiếc khăn laubảng kia.
Một đám người liền trợn tròn mắt màlão nhân giáo viên dạy Lịch Sử kiacũng sửng sốt, mànữ sinh bị bụi phấn vàchiếc khăn laubảng rơi xuống kiathì cóchút ủy khuất cùng cóchút phẫn nộ nhìn lên giáo viên dạy Lịch Sử kia, nàng không nghĩ tới làđang yên đang lành như thế màcả đầu của mình lại ănmột đống bụi phấn.
- Em…Em đi rakhỏi lớp học chotôi.
Giáo viên dạy Lịch Sử liền kịp phản ứng, dùng ngón taychỉ vào Đường Kimrồi giận dữ hét lên.
Rốt cuộc thì Đường Kimcũng ngẩng đầu lên, nhìn mọi người một cái, sauđó đứng dậy, cảm khái một câu:
- Lịch sử, chính làđược sáng tạo ởđây.
Nói xong những lời này thì Đường Kimthản nhiên tiêu sái đi rakhỏi phòng học, học sinh vàgiáo viên trong lớp đều trợn tròn mắt háhốc mồm.