Giọng nói đột nhiên này khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, cũng khiến vô số người thất tức giận.
- Thằng ngu nào vậy?
Rốt cục có người mắng lên.
- Không biết, không phải học sinh!
- Hình như là chồng cô Hứa...
- Mịa, tám phần là hắn hại cô Hứa muốn nhảy lầu...
- Đánh gãy răng hắn!
...
Gia hỏa khiến mọi người công phẫn là một nam nhân chưa đến ba mươi, cao to, mặc đồ tây, bộ dạng có vài phần anh tuấn, chỉ là người này đầu óc không tốt lắm. Đầu năm nay học sinh trượng nghĩa rất nhiều, không ít học sinh ấn tượng tốt với cô giáo Hứa nên tên này chắc chắc gặp bi kịch rồi.
Đầu tiên là một quả bóng nện vào người tên này, không ngờ hắn không để ý bị nện thật, sau đó là sách biết bay, rồi thì cả đám học sinh lao lên tay đấm chân đá, khi mọi người tản đi thì hắn đã nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập rồi.
- Lạm dụng bạo lực kỳ thật là không đúng.
Đường Kim lúc này nói một câu.
- Honey, hay là chúng ta đi ăn tối thôi.
Nam nhân bi kịch xuất hiện không thay đổi được điều gì, Tô Vân Phỉ đã kéo Hứa Tú Lệ xuống lầu, điều này làm Đường Kim thấy hắn ở đây không còn ý nghĩa gì nữa.
Hàn Tuyết Nhu có chút im lặng nhìn Đường Kim, trên đời này ai cũng có thể nói lạm dụng bạo lực không đúng, nhưng bạn trai nàng tuyệt đối không thể nói.
- Ai đánh ta? Ai đánh ta? Đứng ra cho lão tử!
Tên kia lúc này đã đứng dậy lớn tiếng gào thét.
Đám học sinh đã tản ra, không ai đứng ra cả, đánh thì thoải mái thật nhưng đứng ra thì không thế thoải mái thế rồi.
- Đi thôi, có gì hay mà nhìn chứ.
Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu, xoay người chuẩn bị đi.
- Đứng lại!
Tên kia lại rống lên.
- Vừa rồi là mày phải không? Mày không ra tay sao vội chạy vậy?
- Vừa rồi anh ăn đòn chưa đủ sao?
Đường Kim xoay người, khó hiểu nhìn tên kia:
- Đầu óc anh thật sự có vấn đề a, tôi mà ra tay anh cho rằng mình còn có thể đứng lên sao?
- Đường Kim, đánh gãy răng hắn!
- Đúng vậy, đánh hắn nằm một chỗ đi!
- Con hàng cần ăn đòn, lần này chúng tôi ủng hộ cậu!
- Đúng thế, chúng tôi ủng hộ cậu!
...
Một đám người bắt đầu ồn ào, bọn hắn không dám ra tay nhưng bọn hắn biết Đường Kim dám nên lớn tiếng cổ vũ Đường Kim.
Tên kia thấy cả đám người hô, thanh thế hơi kinh người nên có chút sợ hãi, hắn cũng không ngốc, biết rằng quần đấu với cả trăm học sinh thể nào cũng không có kết quả tốt, đột nhiên hắn thấy Hứa Tú Lệ, lập tức bèn trút lên đầu nàng.
- Hứa Tú Lệ, tiện nhân kia, cô dám sai học sinh đánh ta, cô chờ ra tòa đền tiền đi!
Tên kia rống giận.
- Đào Kỳ, anh để tôi vô duyên vô cớ thiếu nợ 50 vạn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?
Hứa Tú Lệ có lẽ trải qua một lần suýt chết nên tâm cảnh có biến hóa, nàng bình tĩnh nói:
- Anh đừng tưởng bố anh là phó viện trưởng pháp viện thì pháp viện là nhà anh, trên bố anh còn có viện trưởng đấy!
(* pháp viện: ở mình là tòa án ấy các bạn)
- Pháp viện chính là nhà tôi đấy thì sao nào?
Đào Kỳ kiêu ngạo nói:
- Hứa Tú Lệ, tôi đã nói với cô, đây đều là tự cô chuốc lấy, lúc trước cô mà chịu ly hôn êm thâm thì đã không nhiều chuyện như vậy, còn dám đến pháp viện kiện tôi trùng hôn à, quả là tự chuốc khổ mà.
- Tại sao vì ly hôn mà lại nhảy lầu chứ?
Đường Kim thầm thấy cổ quái, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện nên hỏi:
- Này, họ Đào kia? Bố anh là phó viện trưởng pháp viện? Pháp viện có một phó viện trưởng họ Đào không phải là bố anh đấy chứ?
- Đúng vậy, bố tôi chính là Đào Thiên Minh! Thế nào, sợ rồi sao?
Đào Kỳ cười lạnh.
- , anh biết bố hắn?
Hàn Tuyết Nhu nhịn không được hỏi.
- Nghe nói qua.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Vốn anh đã quên rồi, hôm nay thật đúng dịp, gia hỏa này đã nhắc anh phải đi tìm họ Đào kia tính sổ!
Nói xong lời này, Đường Kim bật lên vung tay tát một cái.
Ba!
Tiếng tát tai vang dội khiến bốn phía thỏa mãn, Đường Kim rốt cục cũng ra tay.
- Nhìn cho kĩ nè, giờ tôi mới đánh anh!
Đường Kim nói xong lại bạt thêm một tát, hai chiếc răng của Đào Kỳ ra đi.
Không đợi Đào Kỳ kịp phản ứng, Đường Kim bồi thêm một cước vào bụng Đào Kỳ, hắn hét lên thảm thiết thê lương, ôm bụng lăn lộn.
- Ta kháo, không hổ là Đường Kim a, ra tay là biết bất phàm!
- Sai, là xuất cước bất phàm!
- Nhị trung đệ nhất cuồng bạo lực, thật sự là danh bất hư truyền!
- Bất quá đánh thật thích!
- Thằng ngu kia cần ăn đòn, Đường Kim lúc trước đã muốn đi rồi, hắn không nên gọi Đường Kim lại...
- Đào Kỳ nha, người cũng như tên, cần phải ăn đòn...
...
Bốn phía bàn luận sôi nổi, học sinh đều hưng phấn, mấy thầy cô giáo cũng sững sờ, đặc biệt là Hứa Tú Lệ lúc này đang ngạc nhiên nhìn Đào Kỳ đang lăn lộn thống khổ mà không biết làm gì.
Đường Kim lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhấc Đào Kỳ lên hỏi:
- Có ai biết đường đến pháp viện không?
- Đường Kim đồng học, cậu pháp viện? Nhưng mà đây là giờ tan sở a.
Hứa Tú Lệ lúc này rốt cục nhịn không được nói.
- Không sao, tôi sẽ bắt bọn họ đến làm việc
Đường Kim chẳng hề để ýnói, mấy ngày trước người pháp viện mượn gió bẻ măng muốn đối phó Tần Khinh Vũ, dần đầu là tên phó viện trưởng họ Đào, hôm nay vừa vặn gặp con trai hắn Đường Kim dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Này, Đường Kim thối, cậu muốn đi đập pháp viện?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến, là Tần Thủy Dao.
- Đúng vậy, đồ ngốc, chẳng lẽ cô có ý kiến?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Tôi dẫn cậu đi!
Tần Thủy Dao trả lời ngoài dự liệu của đa số mọi người.