Chương 7: Tôi thật sự là quá vĩ đại
Đường Kim quét mắt nhìn mọi người một cái, không nhanh không chậm nói:
- Thấy không? Cái tên Sở trưởng thiếu kiến thức pháp luật của các anh hiện đã hôn mê bất tỉnh, lúc nãy chính ông ta muốn tra tấn để hỏi cung tôi nên tôi đã tiến hành một hồi những bài phổ cập giáo dục, nói cho ông ta biết. Ông ta nghe xong thì liền nhận ra sai lầm của mình, ông ta cảm thấy được bản thân của ông ta có lỗi với nhân dân có lỗi với Đảng, còn có lỗi với bộ cảnh phục mà ông ta đang mang trên người nữa. Cho nên, ông ta cũng rất xấu hổ khi phải gặp mọi người.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai tin tưởng lời nói của Đường Kim cả. Bọn hắn đều cho rằng, bất luận là Trương Sở trưởng hay là tiểu Lý này đều cũng có thể bị tên tiểu tử Đường Kim này đánh cho bất tỉnh. Có thể vấn đề là ở chỗ, bọn hắn cũng không có người nào thấy được Đường Kim ra tay, động thủ.
- Cứ như vậy, trong một lát mà tôi có thể chỉ đường cho 2 vị cảnh sát đã lầm đường lỡ bước. Haiz.. tôi thật sự là quá vĩ đại mà.
Đường Kim lại cảm thán một câu, sau đó liền xoay người, một lần nữa hướng ra phía bên ngoài mà đi ra.
Lúc này đây, cũng không còn người ngăn cản hắn. Bởi vì vừa mới chuyện đã xảy ra thật sự là thật là quỷ dị, bọn hắn cũng không muốn trở thành người thứ ba không hiểu ra sao mà xấu hổ cản đường người khác.
************
Đường Kim vừa mới đi ra khỏi cổng của đồn cảnh sát thì phía sau liền truyền đến giọng nói động lòng người của Tần Khinh Vũ:
- Đường Kim, đợi chút đã, từ từ, từ từ nào.
Nhãn châu xoay động, Đường Kim liền dừng bước lại. Hắn xoay người ra phía sau thì nhìn thấy Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao đang đi đến đây, trên mặt hắn nở ra nụ cười sáng lạn:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ tìm tôi có việc gì à?
Khinh Vũ tỷ tỷ?
Nghe được cách xưng hô như thế thì thì Tần Khinh Vũ liền ngẩn người ra mà Tần Thủy Dao thì lại bị chọc tức điên lên. Vẻ mặt nàng tức giận, nhìn thẳng vào mặt Đường Kim, căm giận mà chất vấn:
- Đường Kim, cậu kêu mẹ của tôi là cái gì đó?
- Khinh Vũ tỷ tỷ a.
Đường Kim làm ra bộ dạng đương nhiên.
- Cậu dám kêu mẹ của tôi là tỷ tỷ sao?
Tần Thủy Dao thật sự rất muốn đập chết tên tiểu tử, gia hỏa Đường Kim này. Tên hỗn đản này thật sự là rất đáng giận.
- Chẳng lẻ muốn tôi kêu muội muội à?
Vẻ mặt Đường Kim tỏ ra khó xử, làm ra bộ dạng hèn mòn:
- Nhưng mà mẹ của cậu so với cậu thì lớn tuổi hơn một chút, nếu kêu muội muội thì không tốt lắm đâu.
- Cậu…
Tần Thủy Dao khó thở, hôm nay đây là lần thứ hai mà nàng cảm thấy khó thở, cũng là lần thứ hai mà bản thân nàng cảm thấy muốn bạo phát.
- Đường Kim, hẳn là cậu phải nên kêu tôi là dì mới đúng a.
Giọng nói dịu dàng của Tần Khinh Vũ vang lên làm cho Tần Thủy Dao bình tĩnh và yên lặng trở lại. Nhưng mà lời nói kế tiếp của nàng lại làm cho Tần Thủy Dao không thể bình tĩnh được:
- Đương nhiên là cậu cũng có thể gọi tôi giống như cách của Dao Dao gọi tôi vậy. Dù sao đi nữa thì Dao Dao cũng là vị hôn thê của cậu.
Tần Thủy Dao lập tức bắt đầu kháng nghị:
- Mẹ, mới vừa rồi con và hắn đã hủy bỏ hôn ước rồi mà.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, Tần Thủy Dao nói rất đúng, hôn ước giữa hai người bọn tôi đã được hủy bỏ rồi mà.
Đường Kim cũng liền lên tiếng phụ họa, ý kiến của hắn và Tần Thủy Dao đều giống nhau, đều muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này.
- Đường Kim, hôn ước giữa cậu và Dao Dao là do tôi và sư phụ của cậu định ra. Nếu cậu muốn hủy bỏ thì cũng nhất định phải do tôi và sư phụ của cậu hủy bỏ. Hai đứa các cậu có mở miệng nói hủy bỏ hôn ước thì cũng không có tác dụng gì.
Giọng nói của Tần Khinh Vũ vẫn dịu dàng nhưng mà lại làm cho người ta có cảm giác không dám phản đối:
- Hôn ước này cũng không phải là do hai người ký kết đồng dạng hôn ước này có hủy bỏ hay không cũng không thể phụ thuộc vào hai đứa được.
Đường Kim nhất thời buồn bực, nếu nói như vậy như vậy thì mình muốn hủy bỏ hôn ước này thì phải tìm lão nhân kia sao? Nhưng mà lão nhân kia đã nói rằng lão ấy chết rồi, mình biết đi đâu để tìm hắn đây?
Tần Thủy Dao cũng có chút mất hứng:
- Mẹ, làm sao mẹ lại có thể nói như vậy a? Hiện giờ đã là thời đại nào rồi mà các người lại còn có thể ép duyên?
Không đợi Tần Khinh Vũ nói chuyện, Tần Thủy Dao lại lập tức đem mục tiêu chuyển hướng về phía Đường Kim, bắt đầu công kích thậm tệ:
- Mẹ, căn bản là đầu óc của tên gia hỏa này có vấn đề. Hôm nay, trước mặt nhiều người như thế mà hắn còn làm trò, hắn còn nói từ hôn với con, làm cho mặt mũi của con đều không còn. Hơn nữa, cách nói chuyện của hắn cũng là loạn thất bát tao, cư nhiên lại gọi mẹ là tỷ tỷ nữa. Mà điều quan trọng nhất chính là hắn là một tên cuồng bạo lực, con thật sự không muốn ở chung một chỗ với hắn. Nếu ở cùng hắn một chỗ thì khẳng định sau này mỗi ngày con đều sẽ gặp bạo lực gia đình, mẹ, mẹ cũng không thể đẩy con vào trong hố lửa nha?
- Wey wey… Tần Thủy Dao, cậu đừng đổ oan cho người vô tôi như tôi a. Tôi cũng không phải là một người tôn sùng bạo lực đâu a.
Đường Kim có chút bất mãn:
- Tôi là một con người không thích sử dụng bạo lực tí nào.
- Không thích bạo lực hả? Thế thì ai tại lúc tan học, trước cổng trường, chưa đến mấy phút đã đánh cho người khác té ngã?
Tần Thủy Dao hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sau khi cậu và đám người Vương Phi xảy ra xung đột với nhau xong thì cậu lại xung đột với một tên nam nhân đầu trọc. Mời rồi ở trong đồn cảnh sát, cậu lại làm cho Sở trưởng của người ta hôn mê bất tỉnh, cậu còn nói là bản thân cậu không thích sử dụng bạo lực a? Căn bản từ đầu đến chân thì cậu chính là một tên cuồng bạo lực.
- Cô đừng vu oan cho tôi, vừa rồi tôi đã nói rằng là cái tên Sở trưởng kia thiếu kiến thức pháp luật nên mới cảm thấy mất mặt, chuyện này không có liên quan đến bản thân tôi.
Đường Kim lại phản bác, nói.
- Cậu lừa quỷ à? Dám làm không dám chịu, đàn ông con trai mà như thế thì…
Vẻ mặt Tần Thủy Dao khinh bỉ nhìn vào Đường Kim.
Đường Kim cũng chẳng hề để ý những lời nói kia của Tần Thủy Dao:
- Sư phụ của tôi có nói, thân là đệ tử của Đường Môn thì khiêm tốn chính là một phẩm chất đáng quý của Đường Môn. Tôi chính là một người khiêm tốn, những chuyện đánh nhau như vậy thì không bao giờ tôi làm ra.
- Còn là đệ tử của Đường Môn à?
Vẻ mặt Tần Thủy Dao tỏ ra khinh thường:
- Cậu xem quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp rồi à? Tôi xem cậu giống với đệ tử Cái Bang lắm, ây za, cậu có biết chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng hay không?
- Tôi có Hàng Nữu Thập Bát Mô (Hàng phục nữ nhân bằng Thập Bát Mô ) đây này, cô có muốn thử một chút hay không?
Đường Kim cười hì hì nhìn vào khuôn mặt của Tần Thủy Dao.
- Cái gì mà Hàng Nữu Thập Bát…
Tần Thủy Dao vừa mới nói tới đây thì đột nhiên kịp phản ứng lại, nhất thời thì khuôn mặt của nàng đỏ lên, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Đường Kim một cái:
- Đúng là một tên lưu manh.
- Tôi không phải là một tên lưu manh, tôi là đệ tử Đường Môn, không tin thi cô hãy hỏi mẹ của cô đi.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
Tần Thủy Dao còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Tần Khinh Vũ đã lên tiếng trước, giọng nói vẫn dịu dàng động lòng người:
- Đường Kim, sư phụ của cậu có khỏe hay không?
- Không biết, lão ấy nói rằng lão ấy đã chết rồi.
Bộ dạng của Đường Kim vô cùng buồn bực, mở miệng nói.
- Hắn nói rằng hắn chết rồi sao?
Lông mày của Tần Khinh Vũ nhíu lại, lời này làm sao mà kỳ quái đến như thế? Người đã chết rồi mà vẫn còn có thể nói chuyện sao?
- Lão ấy lưu lại cho tôi một phong thư nói rằng lão ấy biết mình sắp chết nên để cho tôi đến nơi này để tìm dì. Lão còn nói rằng lão ấy đã làm một ngôi mộ cho lão, sau khi lão chết thì sẽ có người đem chon lão. Còn về phần lão ấy có chết hay không thì tôi cũng không biết.
Nói đến việc này thì Đường Kim vô cùng buồn bực:
- Tôi vốn là định đào mộ của lão ấy lên để xem, vạn nhất nếu lão ấy không có trong đó thì cũng tốt, tôi có thể lấy phần mộ của lão để giành lại cho bản thân mình. Bất quá, tôi cảm thấy được đến chín phần mười là lão ấy giả chết, chạy đi đâu rồi.
Tần Khinh Vũ hơi hơi vuốt cằm, dựa vào sự hiểu biết của Tần Khinh Vũ đối với vị sư phụ kia của Đường Kim thì nàng cũng biết rằng suy đoán của Đường Kim là rất có lý. Có thể là sư phụ của Đường Kim chính là giả chết.
Thoáng trầm ngâm một chút, Tần Khinh Vũ lại mở miệng hỏi:
- Đường Kim, vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết vì sao cậu lại muốn từ hôn cùng với Dao Dao nhà tôi?
- Tục ngữ có câu “ Hôn nhân là phần mộ của tuổi thanh xuân”…
Đường Kim trả lời ngay.
Tần Thủy Dao nghe Đường Kim nói thế thì liền cắt ngang lời nói của Đường Kim, vẻ mặt xem thường nhìn vào hắn:
- Thất học, rõ ràng phải là “ Hôn nhân là phần mộ của tình yêu”.
- Không có tuổi thanh xuân thì làm sao có tình yêu?
Đường Kim liền hợp tình hợp lý phản bác lại một câu, nói:
- Tóm lại là tôi mới có 16 tuổi, đây đang là độ tuổi thanh xuân. Làm sao tôi có thể đem tuổi thanh xuân của mình chôn vào ngôi mộ kia được? Cho nên, tôi nhất định phải từ hôn.
Nói đến đây, Đường Kim trơ mắt nhìn vào Tần Khinh Vũ rồi nói tiếp:
- Cái này, Khinh Vũ tỷ tỷ, sư phụ của tôi nói rằng người đã chết. Vậy thì chúng ta cứ coi như là lão ấy thật sự đã chết đi, chuyện tình hôn nhân này chính mình có thể làm chủ sao?