Mộc Y đứng nhanh dậy, đảo mắt tứ hướng.
khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng ,giọng cô ấp úng nói:
" Hắc tổng...ngài thật biết đùa,thôi tôi còn có việc xin phép đi trước"
Cô nhanh chân rời khỏi nhưng vừa tới cửa thì đã bị một ông lão đứng chắn ngay đó.
Vẻ mặt của ông vô cùng phúc hậu, dù tuổi đã già nhưng mọi nét trên khuôn mặt vẫn rất đẹp.
Nhìn qua thôi cô đã đoán được tám phần là ông nội của Quân Trầm.
Người ông này của anh cả thành phố này ai cũng biết.
Hắc Quân là tên của ông,Một tay ông làm nên một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới.
Không cái gì tự nhiên mà có,nghe nói ông còn từng là một người vô cùng nghèo,do có ý chí nên mới đạt được thành quả này.
Ông của Quân Trầm nắm lấy tay Mộc Y rồi cười hiền hậu không để cô kịp phản ứng ông đã kéo cô lại chỗ của Quân Trầm.Cho cô ngồi ngay cạnh Quân Trầm rồi ông sang ngồi ghế đối diện.
Miệng ông vẫn tủm tỉm cười .
" Tiểu Trầm cháu thiệt là, có bạn gái mà không dẫn về ra mắt ông "
Mộc Y ngơ ngác.
Sao cô lại giống con ngốc thế này, một lần vừa chạy tới cửa thì bị anh ép vào tường rồi lôi vào lại chỗ.
Lần này cũng vừa tới cửa lại bị ông của anh kéo ngay vào, đằng này lại cho cô ngồi sát hắn ta.
Nghe ông nói tới hai từ 'bạn gái' Mộc Y theo phản xạ đưa tay lên xua qua xua lại tỏ ý không phải.
Cô chưa kịp phân trần thì anh đã chen vào:
" Cô ấy không phải bạn gái con.
Ông đừng hiểu lầm"
Lúc này Mộc Y mới nhận ra anh vẫn còn mặt tốt.
Không tự luyến giống hồi nãy, bây giờ lại còn giải thích giúp cô.
Mộc Y nhìn anh cười tươi vẻ mặt như vô cùng biết ơn anh, Quân Trầm quay sang bắt gặp ánh mắt vui vẻ đó của cô anh cũng đáp lại bằng một nụ cười khiến trái tim cô muốn rụng rời.
Quân Trầm nhìn cô rồi lại nhìn ông nhẹ nhàng nói:
" Cô ấy là...vợ con"
Mọi suy nghĩ vừa rồi của cô liền tiêu tan.
Sao cô lại vội kết luận một con người gian xảo như anh chứ.
Mấy phút vừa rồi còn nghĩ tốt về anh.
Cô quay sang vội nói:
" Ông...đừng..."
Cô chưa kịp nói hết thì đã bị anh nhéo một cái ngay eo.
Anh quay sang nói nhỏ vào tai cô:
" Diễn kịch cùng tôi, tôi cho cô 100 vạn "
Mộc Y suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
" Quá ít"
Anh cười gian xảo rồi tiếp tục ra giá:
" 500 vạn thế nào"
Cô cười thầm trong bụng rồi nghĩ:
' Mình diễn kịch cùng hắn chắc không mất mát gì.
Dù gì bây giờ mình cũng cần tiền, rời khỏi căn nhà đó còn không biết nên đi đâu đây'
Sau một hồi suy nghĩ cô quay sang cười với anh rồi nói khẽ:
" Thành giao"
.