Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút


Chương 115

Bác sĩ tới làm một bài kiểm tra toàn diện cho Thịnh Kiều. Trên đầu cô còn gắn 3 cái châm nối với máy đo sóng điện não, chỉ cần quan sát một thời gian ngắn, nếu không có biến chứng gì, cơ bản đã không còn quan ngại.

Hoắc Hi rốt cuộc an tâm. Thịnh Kiều nằm trên giường gọi điện cho mẹ. Bà Thịnh vừa nghe tin con gái bị tai nạn xe cộ, gấp gáp không thôi, hận không thể bay ngay đến bên cạnh con gái. Nhưng bà đi lại không tiện, làm hộ chiếu thị thực phải mất một thời gian. Thế nên Bối Mình Phàm không muốn bà quá lo lắng, giấu luôn vụ bắt cóc, bảo Phương Bạch túc trực ở viện điều dưỡng với bà.

Nhận được điện thoại của con gái, bà Thịnh khóc không thành tiếng. Thịnh Kiều nhỏ nhẹ trấn an mẹ. Bà Thịnh sợ nói lâu sẽ làm con gái đau đầu, cho nên xác nhận cô không sao nữa thì cúp máy.

Thịnh Kiều buông điện thoại, buồn bã thở dài một hơi, quay đầu nhìn Hoắc Hi. Hốc mắt anh thâm quầng, sắc mặt tiều tụy, cô đau lòng muốn chết luôn, nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói.

“Hoắc Hi~ anh ngủ một chút đi. Em không có việc gì nữa rồi.”

Hoắc Hi sờ đầu cô, cười nói.

“Không cần.”

Mất rồi tìm lại, đau thấu tim gan, canh chừng mới an tâm.

Thịnh Kiều cũng hiểu tâm tư của anh, nghĩ nghĩ, dịch người qua một bên, nhường hơn phân nửa chiếc giường, nói.

“Vậy anh ngủ ở đây nhé? Em nằm ngay bên cạnh rồi.”

Hoắc Hi chăm chú nhìn cô, nhìn đến mức cô ngượng ngùng, ánh mắt đảo đảo, nhỏ giọng nói.

“Giường lớn mà.”

Hoắc Hi khẽ cười lên, cởi áo khoác, cởi giày, leo lên nằm. Cô hơi khẩn trương, chờ anh nằm xuống rồi lại dịch dịch sang bên cạnh một chút nữa, ở giữa bọn họ là một khoảng trống nằm vừa thêm được một người. Hoắc Hi đột nhiên nghiêng người duỗi tay ôm cô, kéo cô lại.

“Còn dịch nữa là ngã xuống giường đấy.”

Thân mình cô cứng ngắc, nhỏ giọng nói.

“Được được, không xê dịch nữa.”

Hoắc Hi cười lên, ngã người nằm thẳng trở lại, nắm lấy tay cô, thấp giọng nói.

“Anh ngủ một lát, cần gì thì gọi anh dậy.”

“Dạ.”

Hoắc Hi nhắm mắt, không lâu sau đã ngủ say, tiếng hít thở đều đều. Quả thật là hai ngày rồi anh không hề chợp mắt. Thịnh Kiều nghĩ, cô hôn mê 2 ngày, anh 2 ngày không ngủ, ở bên cạnh nắm tay cô. Nghĩ đến thôi, trong lòng vừa đau vừa ngọt.

Người thanh niên này, cô nhất định phải đối xử tốt với anh mới được.

Qua một lát, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Ngu đi vào. Thịnh Kiều đưa tay suỵt một tiếng. Triệu Ngu nhìn chằm chằm hai người nằm trên giường bệnh, nghẹn họng ăn cẩu lương đến no luôn.


Thịnh Kiều vẫy vẫy tay. Triệu Ngu nhón chân đi qua, ngồi xuống mép giường. Thịnh Kiều dùng giọng hơi mà hỏi.

“Chuyện Hoắc Hi xuất hiện ở đây, có tuồn ra tin tức gì không?”

Triệu Ngu lắc đầu, cũng dùng giọng hơi để trả lời.

“Lúc đó chỉ có tui, Lê Nghiêu, Kỳ thúc thúc và dượng… à còn có trợ lý của bà. Cô ta nói chuyện tình yêu của hai người chưa muốn công khai, mọi người ai cũng hiểu.”

Thịnh Kiều lúc này mới an tâm. Triệu Ngu lại nói.

“Nhưng mà chuyện xảy ra với bà truyền về nước, bạo luôn. Vụ tai nạn xe cộ nháo quá lớn, nhân viên trong tổ tiết mục nhiều tai mắt, cho nên dượng nói với bên ngoài là bà bị tai nạn xe cộ, không đề cập tới vụ bắt cóc. Người đại diện của bà hôm qua vừa tới. À đúng rồi, còn có một vị luật sư họ Kiều nữa, nói là luật sư ngự dụng của bà, tới cùng với người đại diện á. Hai người họ tới cục cảnh sát để giải quyết vụ bắt cóc rồi.”

“Anh Kiều Vũ cũng tới?” – Thịnh Kiều kích động không thôi, đợi bình tĩnh lại mới hỏi tiếp – “Anh ấy đang ở đâu? Tui muốn gặp ảnh.”

“Chắc lát nữa sẽ tới. Bên cảnh sát cũng muốn tới lấy khẩu cung, chờ bà khỏe lên một chút còn phải đi làm nhân chứng.”

Thịnh Kiều trầm mặc một lát mới hỏi.

“Bọn bắt cóc cung khai người sau màn là ai?”

Triệu Ngu lắc đầu.

“Vẫn đang tìm kiếm bằng chứng, chưa công bố. Luật sư của bà chắc là biết, lát nữa bà hỏi anh ta thử xem.” – dừng một chút mới nói tiếp – “Dù sao cũng là bắt cóc có mưu tính trước. Ngày hôm qua đi điều tra, phát hiện toàn bộ máy quay theo dõi ở vùng phụ cận xung quanh khách sạn đều bị phá hỏng. Nếu không phải lúc đó bà đang nói chuyện với Hoắc Hi, anh ấy cảm thấy có chuyện dị thường liền lập tức báo cảnh sát, rồi ở trên đường bà gây ra tai nạn xe cộ, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Thịnh Kiều đương nhiên biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Những người đó không muốn giết cô, chỉ muốn hủy hoại cô. Đem cô trói lại, quay video, lại thả ra, căn bản không có biện pháp truy cứu. Đây là ngoại quốc, mọi thứ đều có giới hạn. Tổ tiết mục tới đây quay chương trình không xin thị thực ở lâu, khả năng còn chưa kịp báo nguy thì video hủy diệt kia đã bay đầy trời rồi.

Mà thuê bọn bắt cóc ở nước ngoài, truy lùng chủ mưu rất khó. Cô ngay cả mặt mũi bọn hắn còn nhìn không rõ, máy quay xung quanh đều bị hủy, chẳng khác gì mò kim đáy biển. Bọn họ mưu đồ rất khá, một không đòi tiền, hai không giết người. Nếu không phải giữa đường xảy ra tai nạn xe cộ, cơ bản đây là một vụ bắt cóc không cách gì điều tra ra manh mối.

Thật may mắn. Ông trời vẫn luôn đứng về phía cô.

Triệu Ngu thấy Thịnh Kiều cau mày trầm tư, đưa tay chọc chọc, nhỏ giọng nói.

“Bây giờ đến chuyện ngoài lề nè. Bà khi nào thì cùng một chỗ với Hoắc Hi rồi? Fan bạn gái biến thành bạn gái. Quá kích thích luôn.”

Thịnh Kiều thẹn thùng.

“Cũng một thời gian rồi.”

Triệu Ngu hừ một tiếng.

“Cư nhiên dám lừa gạt người chị em này. Mà bà như vậy, tui làm sao xào xì-căng-đan với bà đây? Bà còn muốn ôm 3 ngọn núi không?”

Bên cạnh bỗng nhiên vang lên giọng nói khàn khàn.

“Cô muốn xào xì-căng-đan gì với cô ấy?”


Triệu Ngu “má ơi” một tiếng, té ngửa. Hoắc Hi ngồi lên, vuốt tóc, nhìn Triệu Ngu, buồn cười nói.

“Cô ngại bản thân chưa đủ tai tiếng à?”

Triệu Ngu nói.

“Anh cười làm tui nổi da gà luôn đó.”

Thịnh Kiều muốn ngồi lên, nhưng đầu vẫn còn đau, cho nên phải nằm, lo lắng hỏi.

“Hoắc Hi, anh ngủ có ngon không? Có muốn ngủ thêm một lát không?”

Hoắc Hi sờ đầu cô.

“Ngủ ngon.”

Triệu Ngu: “…”

Không muốn ăn cẩu lương, tạm biệt. Triệu Ngu xoay người đi ra ngoài, tới cửa, nghĩ gì lại quay đầu nói.

“Luật sư của bà với cảnh sát cũng sắp tới rồi, bà chuẩn bị một chút đi.”

Đi ra, đóng cửa. Hoắc Hi nhảy xuống giường, đi vào toilet rửa mặt, lúc bước ra, anh thấy Thịnh Kiều đang dùng di động như gương soi, nhìn tới nhìn lui cái băng gạc trên đầu. Thịnh Kiều nghĩ tới mấy chỗ dán châm đều bị cạo sạch, lập tức có điểm muốn khóc. Thịnh Kiều chu môi nói.

“Hoắc Hi~ em sắp bị hói rồi.”

Hoắc Hi đi tới ngồi xuống mép giường.

“Không đâu, tóc sẽ mọc nhanh thôi.”

Nhìn cô vẫn cứ loay hoay nhìn trái nhìn phải, ánh mắt sâu thẳm, đột nhiên cúi người cắn vào môi cô. Thịnh Kiều đau đến giật mình, ủy khuất muốn khóc.

“Hoắc Hi~ anh làm gì vậy?”

Hoắc Hi thấp giọng nói.

“Cho rằng anh sẽ không ghen có phải không?”

Thịnh Kiều ngẩn người một lát mới hiểu ra anh đang nói cái gì. Cô đột nhiên nhớ tới lúc quay Không Sợ, cảnh hôn môi đầu tiên của họ, anh lợi dụng việc công mà cắn cô một cái, cũng bảo là trừng phạt. Bây giờ cô mới hiểu, anh nói trừng phạt là ý gì. Thì ra là vì Kiều Vũ.

Thịnh Kiều cảm thấy buồn cười, duỗi tay ôm cổ anh, làm nũng nói.

“Anh ấy chỉ là luật sư của em.”


Hoắc Hi nhướng mày.

“Anh ta cũng là nam nhân.”

Thịnh Kiều đảo tròng mắt, nhỏ giọng nói.

“Hoắc Hi, em nói anh nghe một bí mật nhé.”

“Hừm?”

“Anh ấy là ca ca của em đó.”

Hoắc Hi nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào. Thịnh Kiều cười hắc hắc hai tiếng.

“Là ca ca của em. Ba mẹ của ảnh là ba mẹ nuôi của em. Bọn em là tình anh em thuần khiết đó. Cho nên anh không cần ăn dấm có được không?”

Hoắc Hi cúi sát người.

“Không được.”

Thịnh Kiều thở dài.

“Haiz… anh có nhiều fan bạn gái lắm kìa, em còn chưa nói cái gì đâu đó.”

Hoắc Hi phì cười, nhéo mặt cô một cái. Đang đùa giỡn, cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Vũ bước vào. Nhìn thấy hai người trong phòng đang giở trò thân mật, hai mắt trừng lớn, vội vàng ho khan một tiếng.

Hoắc Hi ngồi thẳng lên, quay đầu cười một cái. Thịnh Kiều kích động hẳn lên.

“Kiều Vũ, sao anh lại tới?”

“Ở trong nước đọc được tin tức, gọi điện cho cô, trợ lý nói rõ sự tình cho tôi. Ba mẹ không yên tâm cho nên bảo tôi chạy qua một chuyến.” – Kiều Vũ bước tới, đánh giá nhìn cô một lát – “Đã tốt hơn chưa?”

“Dạ vâng, không có việc gì.”

Kiều Vũ cười cười.

“Vậy là tốt rồi. Cảnh sát muốn lấy khẩu cung. Tôi gọi bọn họ vào nhé.”

Thịnh Kiều đáp ứng. Sau đó cảnh sát đi vào, đầu tiên là nói mấy lời an ủi, rồi mới bắt đầu đặt câu hỏi và ghi chép.

Hoắc Hi và Kiều Vũ đứng bên cạnh quan sát. Hoắc Hi nhỏ giọng hỏi.

“Giải quyết khó không?”

Kiều Vũ lắc đầu lại gật đầu.

“Bọn bắt cóc cung khai, chủ mưu muốn xuất cảnh lẩn trốn thì bị bắt lại, sau đó tên này khai ra 2 người khác nữa, đều ở trong nước. Vượt quốc gia xử lý không tốt lắm, hơn nữa bọn họ còn có bối cảnh ở phía sau.”

Kiều Vũ vỗ vai Hoắc Hi.

“Nhưng cậu yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật đâu.”

Hoắc Hi rũ mắt gật đầu.


Lấy khẩu cung xong, cảnh sát cầm mấy tấm ảnh của bọn bắt cóc nhờ Thịnh Kiều xác nhận, làm xong hết thảy, trời đã tối. Sau khi cảnh sát đi rồi, Thịnh Kiều mới có thời gian mà hỏi thăm Kiều Vũ.

“Chủ mưu là ai?”

Kiều Vũ trả lời.

“Người bị bắt ở đây là Nhạc Thư Ngạn. Hắn khai ra 2 người nữa là Cao Mỹ Linh và Lục Lịch. Bọn họ đều ở trong nước, tôi ở bên đây đang làm thủ tục xin bắt giữ ngoài biên giới.”

Thịnh Kiều không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Kiều Vũ nói tiếp.

“À phải rồi, người đại diện của cô cũng điều tra ra, mấy tháng trước, cô nhận uy hiếp tử vong cũng là do Nhạc Thư Ngạn làm, hắn đã thừa nhận rồi.”

Hoắc Hi nhíu mày.

“Uy hiếp tử vong? Là lúc nào?”

Thịnh Kiều đơ người mấy giây mới nhỏ giọng nói.

“Là lúc trước…”

Ánh mắt Hoắc Hi chợt trầm xuống, nhưng không nói thêm gì. Kiều Vũ tiếp tục.

“Cô không cần lo lắng mấy chuyện này, yên ổn dưỡng bệnh thôi. Tôi có mấy bằng hữu chuyên lo án bắt cóc, thanh danh rất tốt, có bọn họ ra mặt, cho dù bối cảnh hùng hậu cỡ nào cũng sẽ không chạy thoát đâu.”

Thịnh Kiều gật đầu, nhẹ nhàng nói.

“Cảm ơn anh, Kiều Vũ.”

Kiều Vũ cười lên.

“Khỏe lên một chút thì gọi điện báo tin cho ba mẹ tôi, hai người lo lắng muốn chết rồi.”

Thịnh Kiều vội vàng lấy di động.

“Em gọi liền.”

Điện thoại thông, là bà Kiều bắt máy, nghe tiếng Thịnh Kiều, đầu dây bên kia liền nghẹn ngào, biết cô không có việc gì mới an tâm, sau đó dặn dò cô phải dưỡng bệnh, chú ý chăm sóc cơ thể, đợi cô về nước thì họ sẽ đi thăm.

Có Kiều Vũ ở đây, mọi chuyện pháp lý gì đó, Thịnh Kiều không cần lo lắng. Thời gian tiếp theo, cô chỉ an nhàn nằm dưỡng bệnh mà thôi.

Toàn bộ nhân viên tổ chương trình đều đã về nước. Triệu đạo thì ở lại. Dù sao cũng là chuyện phát sinh ngoài ý muốn trong lúc quay hình chương trình của ông. Các nghệ sĩ khác đều có hành trình, sau khi biết tính mạng của Thịnh Kiều đã an toàn thì yên tâm rời đi, chỉ có Triệu Ngu ở lại đợi tới lúc cô tỉnh. Nhưng đêm nay Triệu Ngu cũng phải đi rồi.

Bối Minh Phàm theo chân Kiều Vũ chạy khắp nơi lo chuyện pháp lý. Đinh Giản thì không thông thuộc ngoại ngữ. Cho nên đại đa số thời gian là Hoắc Hi ở bên cạnh chiếu cố cho Thịnh Kiều.

Thì ra anh có thể ôn nhu như thế, từng miếng từng miếng đút cô ăn cơm.

Thì ra anh có thể bồi cô một đêm không ngủ.

Thì ra anh yêu cô nhiều không khác gì cô yêu anh.

Thì ra bỏ đi thân phận idol, trong sinh hoạt hằng ngày, anh vẫn tỏa sáng lấp lánh.

Người nam nhân này, cô sẽ đối xử tốt với anh cả đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận