Lão Bà Ta Là Thánh Nữ


Nhà Tô Kỳ đúng là có hoạt động tế tự hai năm một lần, trước kia Giang Tả từng hỏi qua, nhưng cũng không biết được cặn kẽ.

Chỉ nói là tập tục của quê hương, không về không được.

Có mấy lần Giang Tả muốn theo về, nhưng cũng không được, cho nên hắn cũng chỉ hiếu kỳ, dù sao từ lúc chưa kết hôn, hoạt động này đã tồn tại sẵn.

Cho tới lúc trước, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng giờ nghĩ lại, cái tế tự này, hẳn là nghi thức hoặc hoạt động nào đó của Thánh địa đi.

Nói tóm lại, lần này trở về không có nguy hiểm, Giang Tả cũng không quan tâm.

Vừa hay, hắn cũng có việc cần làm.

Tô Kỳ đi tới cạnh Giang Tả:- Một tháng, liệu có hơi dài không?Giang Tả nhìn Tô Kỳ:- Ừm, quả thực có chút dài.

Thực ra đối với Giang Tả mà nói, việc này cũng không có gì, hắn cũng không có khái niệm thời gian, dù sao, trước kia hắn còn không nhớ bản thân đã tồn tại bao lâu.

Ánh mắt Tô Kỳ khẽ đảo, sau đó cười nói:- Lần này, em sẽ lấy mấy thứ tốt trở lại, ví như, bồi bổ cho anh, cái này đảm bảo hiệu quả không tác dụng phụ.

“…”- Mau im miệng!Giang Tả xạm mặt lại.

Giang Tả không đi làm, Tô Kỳ cũng không đi làm, hai ngày này cơ bản chỉ ăn cơm, ngủ, đi dạo, xem Hồng Thự lộn mèo.

Hai ngày thoáng cái liền qua, Giang Tả lần nữa xác nhận, sự may mắn của hắn có thể áp chế tai ách trên người Tô Kỳ.

Có điều cũng không biết, sau khi rời khỏi hắn, Tô Kỳ có thể duy trì trạng thái này được bao lâu.


Cũng may là Tai Ách tiền tệ này cũng không quá khoa trương, không khiến Tô Kỳ lâm vào nguy hiểm.

Huống chi đã có dây buộc tóc, cho nên vấn đề càng khó xảy ra.

Ngày hôm nay, Tô Kỳ ôm Giang Tả, ủ rũ nói:- Em không muốn về, ô, hay là chúng ta bỏ trốn đi?!Giang Tả bất đắc dĩ:- Chúng ta đã kết hôn, hơn nữa người lớn trong nhà cũng không có phản đối.

Giang Tả cảm thấy, nếu người Thánh địa lúc trước phản đối hôn sự này, không chừng hai người đã thực sự bỏ trốn, người này, đúng là cái gì cũng không sợ a.

- Nhưng một tháng là rất lâu a, đi công tác năm ba ngày thôi cũng đã khó chịu rồi.

Hai ngày qua, Tô Kỳ đã rất vui.

Mọi thứ như trở lại hồi mới yêu, ngoại trừ đấu võ mồm một chút, cơ bản không cãi nhau.

Nhưng từ khi tốt nghiệp, đi làm, Tô Kỳ phải ra ngoài liên tục, hai người không ngừng cãi nhau, rất ít được an nhàn như vậy.

Vất vả lắm mới an nhàn một chút, lại phải xa nhau một tháng.

Một năm cũng chỉ có mười hai tháng a.

Rất khó nhịn.

Sau đó, điện thoại của Tô Kỳ liền vang lên, là chị họ gọi tới.

- Chị lái xe tới rồi nhé, đang ở dưới lầu rồi.

Tô Kỳ bản năng hỏi:- Chị không sợ nửa đường đứt phanh sao?Tĩnh Nguyệt: “…”Giang Tả: “…”Sự thực lần nữa chứng minh, Tô Kỳ cũng biết bản thân gần đây xui xẻo, đại khái cũng biết tồn tại của Tai Ách tiền tệ.

Chờ Tô Kỳ tắt điện thoại, Giang Tả nói:- để anh đưa em xuống.

Lúc này, Hồng Thự cũng chạy vào, nó phất cánh la lên:- Cạc!Tô Kỳ buông Giang Tả ra, quay sang mỉm cười với hty:- Ngươi phải nhớ kỹ, nếu còn làm loạn, lần sau không phải lộn một vòng nữa, mà là lộn liền hai vòng.

Cho nên phải cố lên, phải làm một con vịt dũng cảm, không ngừng đột phá bản thân, đến lúc đó, ta phạt ngươi quay một vòng, ngươi liền quay một cái mười vòng, như vậy mới thú vị.

Hồng Thự ngoẹo đầu, dứt khoát không hiểu.

Giang Tả để Hồng Thự lên vai, sau đó nói với Tô Kỳ:- Đi thôi, anh đưa em xuống.

Giang Tả kéo Tô Kỳ xuống lầu, trên đường, Tô Kỳ hỏi:- Làm gì mà cứ như đuổi em đi vậy.

- Đi sớm về sớm.

Giang Tả nhàn nhạt trả lời.

Tô Kỳ nha một tiếng, đại khái cũng hài lòng về câu trả lời, sau đó lại nói:- Hồng Thự rất có linh tính, anh đừng có đem nó ra ngoài khoe khoang, sẽ bị người khác để ý…Tô Kỳ là người tu luyện, tự nhiên cũng biết Hồng Thự là Linh thú.

Mặc dù không có Linh khí trên người, nhưng con vịt mà có chỉ số thông minh cao như vậy, không thể là con vịt bình thường được.


Có điều, Linh thú vịt, cô chưa từng nghe nói qua.

Giang Tả tùy ý gật đầu, nói:- Nhớ sợi dây buộc tóc, không cho phép tháo ra.

Còn không chờ Tô Kỳ mở miệng, Giang Tả nói thêm:- Gội đầu cũng không được tháo!Tô Kỳ: “…”Đương nhiên, cái này là Giang Tả thuận miệng nói, chỉ là không muốn để Tô Kỳ tranh cãi với hắn mà thôi.

- Dạ dạ dạ, có điều em cũng có một thứ cho anh, hơn nữa cũng không được tháo.

Đừng nói gội đầu, dù là tắm cũng không thể tháo, đời này đều phải mang trên người.

Tô Kỳ nghiêm túc nói.

Giang Tả cau mày, hắn ghét nhất là đem đồ trên người, nhất là cái loại không thể tháo.

Thấy Giang Tả không phản ứng, Tô Kỳ lập tức nói:- Có nghe hay không? Mau mau gật đầu, nếu không bản cô nương sẽ tức giận!“…”- Được rồi, đồ đâu?Giang Tả hỏi.

Tô Kỳ cười nói:- Để trên đầu giường, chút nữa anh về tìm là được.

Đối với việc này, Giang Tả cũng không nói gì, tám phần là thứ tương tự thứ hắn đưa cho Tô Kỳ.

Nhớ trước kia, mỗi lần Tô Kỳ đi công tác, đều để cho hắn một tờ giấy trắng nhỏ, sau đó cãi nhau thì đều bị hắn ném đi, bây giờ nghĩ lại, hẳn cũng là thứ tương tự.

Về phần là cái gì, giờ đã không có cơ hội biết.

Chờ Giang Tả cùng Tô Kỳ đi xuống, bọn họ liền thấy một cô gái xinh đẹp đứng từ xa đang vẫy tay.

Là chị họ của Tô Kỳ, thực tế, Giang Tả chưa từng gặp mặt, có gặp cũng chỉ là nhìn từ xa, hoặc là lần Tô Kỳ gửi ảnh tới.

Lúc này, Tô Kỳ cũng vẫy tay lại, sau đó cùng Giang Tả đi tới.

- Đây là chị họ, gọi chị ấy là Tĩnh Tĩnh là được.

Tô Kỳ giới thiệu.

- Gọi têm làm gì, gọi là chị là được.


Tĩnh Nguyệt cười nói.

Giang Tả nhìn vị chị họ này, chật vật mở miệng:- Chị họ!Tĩnh Nguyệt nhìn Giang Tả:- Chị mang Tô Kỳ nhà chú đi, yên tâm, một tháng là có thể về, khẳng định trả về nguyên đai nguyên kiện, dù sao cũng là của chú, không ai có thể mang đi được.

“…”Hắn cảm thấy, vị chị họ này nói rất đúng, Tô Kỳ là người của hắn, không ai có thể mang đi.

Sau đó Tô Kỳ liền định lên xe rời đi, may mà vị chị họ này cũng là người tu luyện, nhưng Giang Tả vẫn có chút lo lắng.

Có điều cả hai đều là người tu luyện, hẳn là không có vấn đề chứ?Coi như là Tô Kỳ lại gặp xui xẻo, cũng không thành vấn đề chứ?Nhiều lắm, cũng chỉ là đứt chân phanh?Được rồi, Giang Tả không nghĩ nhiều nữa, nhìn xe chậm rãi khởi động.

Lúc này, Hồng Thự vỗ vỗ cánh:- Cạc cạc!Tô Kỳ cũng phất tay:- Lần sau trở lại, nhớ lộn ngược nha!Hồng Thự sửng sốt, sau đó liền thu cánh, không bao giờ muốn gặp vị nữ chủ nhân này nữa.

Tô Kỳ ngồi trên xe cười khanh khách, sau đó từ từ đi xa, chẳng qua không lâu, ánh mắt Tô Kỳ liền lóe lên vẻ kiên quyết.

Ấn mở cửa kính, Tô Kỳ la lên:- Ông xa, nói cho anh một việc, bà xã của anh là tiên nữ, là kiểu có thể bay, lần sau về dẫn anh đi bay.

Nhớ đó…Nói xong, Tô Kỳ liền kéo cửa.

Giang Tả tự nhiên nghe thấy, nhưng hắn cũng không phản ứng, chỉ vẫy tay tạm biệt.

Lúc này, hắn không khỏi nói nhỏ:- Mới Nhị giai, chính em cũng không bay nổi nha.

Vẫn là chờ anh dẫn em đi bay đi.

Đi bay?! Nghe có chút mùi nha!-------------Phóng tác: xonevictory.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận