Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Khúc Mặc cảm thấy hóa ra làm cái nghề đạo sĩ này, vẫn còn người có giọng nói dễ nghe như thế.
Nếu hình dung theo cách sến súa hơn một chút thì giọng nói của Bạch Vong Xuyên mà anh nghe được vào thời khắc này tựa như tiếng thánh ca trong giáo đường.
Anh cảm thấy dù có dùng tất cả các vốn từ tốt đẹp mà mình biết từ khi cha sinh mẹ đẻ tới bây giờ, cũng không diễn tả hết cảm giác vui sướng và kích động của mình ngay giờ này khắc này.
Giống như một quả bóng đang căng cứng được xả khí, Khúc Mặc thở ra một hơi dài, sau đó nỗ lực nhấc khóe môi lên một chút, mở miệng cười nói: "Cậu tới trễ."
"Xin lỗi, là tôi đã xem nhẹ thực lực của tiểu quỷ này." Bạch Vong Xuyên đáp lời, sau đó liền đi tới trước mặt Khúc Mặc, cậu lấy dao rạch một đường ở đầu ngón tay mình, máu tươi đỏ thẫm liền tràn ra, sau đó Bạch Vong Xuyên nhanh chóng vẽ lên trán anh vài đường.
Tốc độ vẽ của cậu rất nhanh, Khúc Mặc không biết cậu đang vẽ đồ án gì.
Anh chỉ biết khi Bạch Vong Xuyên vẽ xong liền mỉm cười nói với anh: "Cấm chế giam cầm anh đã được gỡ bỏ, anh thử xem có thể di chuyển lại chưa?"
Thật ra không cần cậu nói, Khúc Mặc cũng có thể đoán ra được công dụng của cái "đồ án" mà cậu vẽ trên trán anh.
Cho nên không chờ Vong Xuyên nói xong, anh cũng bắt đầu thử tự mình vận động, duỗi duỗi cánh tay, lại xoay đầu một cái.
Cuối cùng còn tự thử đi hai bước, mới nhẹ nhõm cười nói: "Tất cả đều hoàn hảo, cảm ơn Bạch tiên sinh."
"Không cần nói lời cảm ơn với tôi vội, vấn đề cốt yếu của anh tôi còn chưa giải quyết xong đâu." Bạch Vong Xuyên vẫy vẫy tay, tầm mắt cậu lại hướng về phía con quỷ thai mới vừa bị cậu đánh bay kia.
Ngón tay lại kẹp ra một lá bùa từ trong cái giỏ xám cậu hay mang theo bên người, Bạch Vong Xuyên cười cười: "Câu hồn lấy mạng người là việc cấm kị của quỷ hồn, ngươi chỉ là một tiểu quỷ lại muốn làm việc này, xứng đáng bị trừng phạt."
Lúc này quỷ thai đã điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, một lần nữa đứng trên mặt đất.
Tròng mắt to như chỉ trực chờ rớt ra từ trong hốc mắt ném cái nhìn sắc như dao về phía Bạch Vong Xuyên, trong miệng nó lại một lần nữa phát ra tiếng cười quỷ dị xem như đáp lại lời của cậu.
"Nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ lộ, hai giới cách biệt, luân hồi chuyển kiếp." Bạch Vong Xuyên một bên niệm chú, một bên chỉ quyết, đem phù chú hiện ra trước mắt: "Ngươi đã tổn thương đến tính mạng của người khác, lại không biết hối cải, ta chỉ có thể làm ngươi hồn phi phách tán, chiếu cáo thiên địa." Vong Xuyên nói, bùa chú trong tay vung lên.
Nguyên bản chỉ là một tờ giấy bùa màu sắc bình thường ở ngay khoảnh khắc rời tay cậu lại lập tức biến thành kim quang.
Kim quang chói mắt, giống như quả bom đã được định sẵn mục tiêu, một đường thẳng băng bay về phía quỷ thai.
Nhưng giống như lời Bạch Vong Xuyên đã nói, con quỷ thai này không dễ đối phó.
Cho nên kể cả lúc đối mặt với bùa chú, cũng không thấy nó quá khẩn trương, mà nhanh nhạy bò trên nền đất, liền có thể tránh được đường kim quang kia.
Khúc Mặc nhíu mày.
Khóe miệng Bạch Vong Xuyên khẽ nhếch, đôi tay ở trước ngực liền kết thành thiên la địa võng, dứt khoát hô: "Phá!"
Theo âm thanh vừa truyền ra, ban đầu chỉ là một lá bùa đột nhiên lại giống như được người khác nhân bản, ngay trong không trung đã phân thành mấy chục đạo kim quang giống nhau.
Ánh kim quang liền bao phủ xung quanh tiểu quỷ, không cho nó có cơ hội chạy thoát.
Khúc Mặc cảm thấy chính mình giống như đang được xem một cảnh phim bắt quỷ 5D, trong lòng tuy có chút thấp thỏm, nhưng cảm giác hưng phấn lại nhiều hơn.
Song anh vẫn chưa kịp nhìn thấy cảnh mấy tấm đạo kim quang đánh tới trên người quỷ thai.
Bởi vì giây tiếp theo, trước mắt anh liền tối sầm, chờ tới khi lấy lại ánh sáng, anh phát hiện ra bản thân đã nằm yên ổn trên sô pha trong phòng khách nhà mình.
Khúc Mặc có chút bối rối, đảo mắt sang bên cạnh, liền phát hiện tiểu đạo sĩ đang ngủ say tựa vào kế bên người mình.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mơ...!
Khúc Mặc theo bản năng cúi xuống nhìn bản thân mình, liền lập tức xoá đi cái ý tưởng viển vông mình mới vừa nghĩ ra kia.
Không vì nguyên nhân gì khác mà bởi vì những nơi con quỷ anh kia từng bò qua trên người anh tới giờ vẫn còn để lại một đống dấu tay nhỏ xinh bằng máu tươi đỏ thẫm đây này.
Anh nhìn chằm chằm đống dấu tay trên người mình, liền cảm thấy bản thân lại có thể nghe được tiếng cười khủng bố của trẻ con kia.
Anh thật muốn gọi Bạch Vong Xuyên đang ngủ bên cạnh tỉnh dậy nhưng lại lo lắng đối phương có thể đang ở trong trạng thái xuất hồn như trên phim hay không, lỡ như bởi vì bị anh gọi tỉnh mà xuất hiện tình trạng bất thường gì đó thì thảm rồi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Cũng may Bạch Vong Xuyên không để anh chờ lâu lắm.
Ngay lúc Khúc Mặc đang nghiêm túc quan sát mặt cậu chưa tới 10 giây thì đôi mắt to tròn đen láy của Bạch Vong Xuyên liền mở to.
"MNJSF$%*...."
Khúc Mặc vội vàng ổn định tinh thần, giấu đi cái nhìn trộm cùng sự tò mò vừa rồi, làm không khí mập mờ giữa hai người trở lại không khí xã giao có khoảng cách như bình thường.
Sau đó anh mới hỏi:" Sự việc vừa rồi..."
"Dao của tôi đã ép tiểu quỷ kia từ trong thân thể anh đi ra ngoài, nhưng ngược lại nó lại bắt linh hồn anh vào trong không gian của nó.
Chỉ cần anh ở trong nơi đó, đồng ý đem thân thể bản thân cho nó, thì liền tính là cây dao của tôi đâm chết anh, và tôi cũng không còn khả năng đuổi con tiểu quỷ này ra khỏi cơ thể của anh nữa."
Bạch Vong Xuyên như biết được anh muốn hỏi điều gì, nên cũng không đợi anh nói xong, đã chủ động mở miệng giải thích vấn đề cho anh, "Vốn dĩ tôi tưởng anh chỉ là bị dọa ngất đi, một lúc sau mới thấy tình trạng của anh có chút dị thường, liền nhanh chóng chạy đi phá không gian của nó cứu anh ra, may mà chạy tới kịp lúc, bằng không..."
Giọng nói của cậu ngày càng nhỏ dần, giống như tự biết mình lỡ lời, liền không lên tiếng nữa.
Nhưng mà Khúc Mặc lại không thuận theo ý cậu, không buông tha hỏi, "Bằng không?"
"Bằng không vạn nhất không chuẩn bị tốt anh có thể đã chết, con quỷ thai chiếm dụng được cơ thể anh chắc chắn sẽ không đưa thù lao đuổi quỷ cho tôi." Bạch Vong Xuyên thở dài, ăn ngay nói thật, "Nếu khách hàng hai ngày liên tiếp đều ngủm, thì tôi mới là người cần phải đi làm lễ trừ tà."
Tuy rằng cũng đoán được không phải lời hay ho gì, nhưng Khúc Mặc nghe thấy vẫn không nhịn được mà co rút khoé miệng.
Anh do dự tìm từ một lúc, so với tò mò, anh vẫn là lựa chọn chú ý đảm bảo vấn đề an toàn của sinh mệnh mình trước nhất, anh nói: "Vậy Bạch tiên sinh, hiện tại cậu đã tiêu diệt được con quỷ kia rồi sao?"
"Đương nhiên là không rồi," Bạch Vong Xuyên nhún vai, bình tĩnh một cách khó tin đáp, "Vừa rồi tôi chỉ vì bảo vệ an toàn linh hồn anh nên mới chạy vào quyết đấu trong không gian của nó, chỉ cần tiểu quỷ kia cảm nhận được nguy hiểm sẽ lập tức đuổi tôi ra khỏi không gian của nó là xong, nó sẽ không có bất kì khả năng bị tổn thương nào hết."
Khúc Mặc khó hiểu: "Vậy đối với tiểu quỷ, chỉ cần gặp nguy hiểm liền đem tất cả mọi người kéo vào không gian của nó, chẳng phải như vậy nó sẽ trở thành vô địch sao?"
"Đương nhiên là không phải như vậy rồi," Bạch Vong Xuyên cười, "Chỉ có linh hồn của người sống mới có thể đi vào không gian quỷ, với quỷ thì lại là ý thức của nó, còn bản thể của nó thì vẫn như vậy không chạy thoát được.
Hơn nữa mặc kệ là ý thức hay bản thể của nó, chỉ cần một trong hai thứ bị đánh tan thì đều sẽ bị hồn phi phách tán như nhau.
Cho nên vốn dĩ tiểu quỷ kia đã là cá ở trong chậu, tình hình lúc trước chỉ là nó cố giãy chết mà thôi."
Khúc Mặc lơ mơ gật đầu.
Kỳ thực anh không hiểu lắm cái khái niệm "Ý thức" cùng "Linh hồn" này có chỗ nào khác nhau, nhưng khi nghe Bạch Vong Xuyên giải thích như vậy, anh đại khái cũng nắm được tám chín phần của vấn đề.
Anh còn muốn hỏi thêm một số thứ, nhưng lại bị Bạch Vong Xuyên giơ tay ngăn lại.
Khúc Mặc chớp chớp mắt.
Liền nghe được một tiếng "Meow" không biết phát ra từ nơi nào trong nhà mình.
Bạch Vong Xuyên cười tủm tỉm đứng dậy, theo tiếng mèo kêu mà đi tới trước một cánh cửa đang đóng, cậu chỉ chỉ vào cánh cửa hỏi: "Nơi này là phòng ngủ của anh?"
Khúc Mặc gật đầu.
Anh cũng không biết rằng bản thân nên cảm thấy kinh ngạc vì Bạch Vong Xuyên, người chưa bao giờ tới nhà mình nhưng lại biết được vị trí phòng ngủ của mình trong nhà hay nên rối rắm vì tiếng mèo kêu rõ ràng phát ra từ phòng ngủ trong căn nhà chưa từng nuôi qua một con mèo nào của mình.
Nhưng nhìn hành động hiện tại của Bạch Vong Xuyên, không cần nói thêm, Khúc Mặc cũng biết là cậu muốn đi vào phòng ngủ của mình.
Cũng may một là anh cũng không có thói sống bừa bộn, hai trong phòng anh cũng chẳng cất mấy món đồ đen tối gì đó mà không thể cho người khác nhìn thấy.
Thế nên anh lập tức ngồi dậy từ sô pha đi tới mở cửa phòng giúp Bạch Vong Xuyên.
Phòng ngủ bày biện cũng giống như bên ngoài, đều lấy tông màu lạnh làm chủ đạo.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vách tường và sàn nhà có màu xám, ga giường cùng chăn đệm đều được bọc vải đen.
Tủ và bàn trong phòng đều có vân gỗ đen ám trầm, ghế làm việc màu đen như bình thường người ta hay thấy trong văn phòng.
Ngay cả rèm cửa trong phòng cũng cùng một tông màu đen giống như mấy món đồ còn lại trong căn phòng.
Bạch Vong Xuyên bước vào nhìn lướt qua, sau đó liền nhìn sang con mèo đen nhỏ, có màu lông cực kì hợp với cả thiết kế của căn phòng, đang ngồi ngay ngắn trên sàn nhà ở giữa phòng kia.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Trong cổ họng của chú mèo hộc ra hai tiếng, sau đó liền kêu "Meow" một tiếng giống như đang làm nũng.
Bạch Vong Xuyên vươn tay về phía chú mèo.
Mèo đen thả người một cái, liền đạp lên tay cậu một chút, men theo cánh tay cậu mà leo lên đầu vai của Vong Xuyên sau đó thoải mái nằm luôn trên vai cậu.
Bạch Vong Xuyên quay đầu giải thích với Khúc Mặc: "Đây là mèo tôi nuôi."
Khúc Mặc gật đầu.
Trong ấn tượng của mấy lần gặp mặt cậu, anh có mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của con mèo đen này.
"Sự tình đã được giải quyết," Bạch Vong Xuyên tiếp tục nói, "ít nhất là sự việc ở phía bên anh như thế này đã được tính như hoàn thành yêu cầu."
Khúc Mặc nhíu mày: "Không phải mới vừa rồi cậu nói..."
"Đúng vậy, xác thực là tôi chỉ tổn thương con quỷ thai kia, cũng không có giết được nó," Bạch Vong Xuyên mỉm cười.
Ngón tay gãi nhẹ gáy của chú mèo, cậu nói: "Nhị Hắc mới là người giết chết nó, trước giờ Nhị Hắc làm việc luôn rất uy tín, anh hoàn toàn có thể yên tâm."
Khúc Mặc: "......"
Cho nên cậu muốn anh tin rằng, cái con tiểu quỷ mém chút nữa là chơi chết cái mạng nhỏ của anh, đã bị con mèo đen này đuổi đi sao?
Anh thật muốn nói với Bạch Vong Xuyên, cái lý do thoái thác như thế này thì chỉ có người ngốc mới tin.
Nhưng lời tới bên môi lại bị anh nuốt vào.
Bởi vì anh phát hiện mình chính là cái người ngốc kia.
Đây là một loại trực giác rất kì lạ, anh cảm thấy Bạch Vong Xuyên sẽ không lừa anh.
Vì vậy, dù cái lý do này không thể nào hoang đường hơn được nữa, anh cũng nguyện ý đi tin tưởng nó là sự thật.
Anh lại hỏi mình có cần phải làm gì thêm sau sự việc này không, lại hỏi tới tiền thù lao của lần đuổi quỷ này.
Quần áo có dính quỷ ấn trên người phải đem đi đốt là việc trong dự đoán, cho đến lúc anh nghe thấy thù lao đuổi quỷ chỉ có 300 tệ, nét tươi cười trên mặt liền có chút cứng nhắc.
Bạch Vong Xuyên nhìn đến dáng vẻ này của anh, lập tức ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Tiếp theo hơi mang theo ý dò hỏi: "Là giá cả quá cao sao? Nếu anh cảm thấy khoản thù lao này quá mắc, tôi có thể giảm giá cho anh một chút."
Khúc Mặc bất đắc dĩ, lại không biết vì sao mà muốn trêu chọc cậu một chút, thế nên anh nghiêm mặt hỏi: "Giảm giá bao nhiêu phần trăm?"
"Giảm cho anh 5%," sắc mặt tiểu đạo sĩ có chút khó coi, hậm hực nói: "Cái giá này đã là rẻ nhất, thấp hơn nữa thì đến cá khô của Nhị Hắc cũng không mua nổi."
Khúc Mặc không nói gì, chỉ đành cười khẽ lắc đầu.
Hiện tại xem như anh đã biết được lý do vì cái gì mà cậu trai thoạt nhìn rất lợi hại trước mắt lại luôn đi ngồi xổm ở chỗ cầu vượt như vậy.
.