Lão Bản Tính Cho Ta Một Quẻ


Editor: Gia Vi
Beta: Trúc Phu
Lúc Vương Trí Hàm nói chuyện cùng với Bạch Vong Xuyên luôn dùng thái độ cung kính với cậu.
Khúc Mặc nghe ra được giọng điệu của hắn, anh cảm thấy sự việc lần này chắc không khác so với suy đoán của mình.
Chỉ là anh vẫn không đoán ra được đối phương muốn Bạch Vong Xuyên giúp đỡ hắn chuyện gì, anh biết hiện tại mình có hỏi thì tiểu đạo sĩ cũng không giải đáp thắc mắc của mình, nên anh đành ngoan ngoãn ngồi yên làm cái bình phong bên cạnh cậu, chờ hai người tiếp tục nói chuyện.
Bạch Vong Xuyên cũng không nhìn tới Vương Trí Hàm, cậu chỉ cúi đầu nhìn chén trà trong tay mình.

Sau một lúc lâu, cậu lắc đầu nói:” Chính bản thân anh có thể tự giải quyết việc này, căn bản không cần đến sự giúp đỡ của tôi.”
“Nhưng mà tôi không thể buông được” Vương Trí Hàm cười.

Thế nhưng Khúc Mặc cảm thấy nụ cười của anh ta so với khóc còn khó coi hơn.

Anh ta nói: “Tôi không nỡ rời xa cô ấy, cũng không đành lòng nhìn cô ấy càng ngày càng tiều tuỵ.

Tôi biết rõ vì sao cô ấy biến thành bộ dạng như bây giờ, tôi cũng từng nghĩ tới việc tự mình kết liễu mạng sống này khi cô ấy không có ở bên cạnh.

Nhưng mà tôi thực sự là một kẻ rất ích kỷ, tôi luôn tưởng tượng đến việc nếu như tôi biến mất rồi thì sẽ không thể nào gặp lại cô ấy được nữa.

Thế nên tôi chỉ muốn kéo dài khoảng thời gian này để ngắm cô ấy thêm một chút nữa thôi, dù chỉ là thêm một phút, một giây nữa thì tôi cũng mãn nguyện.”
“Cho nên anh muốn thấy cô ấy dần dần trở thành bộ dạng như bây giờ, người không ra người quỷ không ra quỷ.” 
Bạch Vong Xuyên lạnh nhạt kết luận.
Vương Trí Hàm cúi đầu.
Anh ta giống như một đứa trẻ biết mình đã làm sai, môi hé mở vài lần, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy, nhưng mà tôi cũng không dám tự mình kết thúc chuyện này.

Thật ra hôm nay khi tôi nhìn thấy con mèo đen kia thì cũng đoán được việc của mình đã bị cao nhân phát hiện, mà tôi cũng luôn chờ đợi ngày hôm nay, xin ngài, làm ơn, hãy làm tôi tan biến đi.”
Nói tới đây, anh ta ngẩng đầu, trong đáy mắt chỉ còn lại một mảng tuyệt vọng.
Khúc Mặc nghe hai người nói chuyện thần thần bí bí cả nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được nữa, anh liếc nhìn Bạch Vong Xuyên hỏi: “Hai người rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
“Anh ta muốn tôi đánh tan anh ta” Bạch Vong Xuyên khoanh tay, cậu liếc nhìn về hướng Vương Trí Hàm, hấc hấc cằm với anh.

Cậu trầm ngâm một chút, lại bổ sung thêm: “Dùng cách nói mà anh có thể hiểu thì anh ta muốn hồn phi phách tán, nhưng chính anh ta lại không dám tự mình xuống tay, nên định nhờ tôi giúp anh ta ra tay.

Anh đã hiểu chưa?”
Khúc Mặc nhíu mày: “Vì sao? Hơn nữa lúc nãy cậu có nói anh ta không phải quỷ hồn, vậy anh ta là cái gì, yêu tinh à?”
“Anh ta không phải là hồn ma, cũng không phải là quỷ, càng không phải là yêu tinh.

Anh ta chỉ là một dư niệm mà thôi” Bạch Vong Xuyên nhấn mạnh từng chữ một, “Bởi vậy anh ta không có hồn phách, cũng không thể luân hồi.

Nếu như anh ta biến mất thì chính là hoàn toàn tan biến đi, nó không khác gì với việc bị hồn phi phách tán.”
Cái đáp án này có chút ngoài dự đoán.
Hoặc có thể nói là nó vượt quá kiến thức về mấy chuyện thần ma linh dị của Khúc tổng.

Ít nhất ở phạm vi hiểu biết của anh thì những đồ vật hại người ngoại trừ quỷ thì chính là yêu quái, còn dư niệm lại là cái thứ đồ chơi gì nữa đây…..
“Nói trắng ra với anh một chút vậy” Bạch Vong Xuyên nhìn thấy dáng vẻ này của anh liền biết là anh vẫn chưa hiểu hết mấy lời mình vừa nói, cậu thở dài, “Căn nhà chúng ta đang ngồi này hẳn là căn nhà xảy ra tai nạn hoả hoạn lúc trước của Vương Trí Hàm.

Lưu Tĩnh mỗi ngày đều ở đây, trên người cô ấy còn mang theo đồ vật đính ước gì đó giữa cô và Vương Trí Hàm trước kia.

Mà đồ vật đó có lưu lại tình cảm của Vương Trí Hàm cộng với tàn niệm của anh ta khi còn sống lưu lại trong căn phòng, hai thứ này cùng nhau tích luỹ lại theo năm dài tháng rộng.

Cuối cùng còn có thêm phần tình cảm của Lưu Tĩnh vào làm cho mảnh tàn niệm này có thể thực thể hoá biến thành người.

Người đó cũng chính là Vương Trí Hàm đang ngồi trước mặt chúng ta đây.”
Thật ra Khúc Mặc vẫn chưa hiểu rõ.
Bất quá nhìn biểu cảm của Vương Trí Hàm, ít nhất anh vẫn biết là cách giảng giải này của Bạch Vong Xuyên không sai.
“Hòn đá trong núi hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa lâu ngày còn có khả năng mở ra thần trí, huống chi là loại đồ vật mỗi ngày đều chìm đắm trong tưởng niệm của con người, bởi vậy dư niệm này ra đời không phải chuyện gì lạ” Bạch Vong Xuyên nói, “Nhưng mà một khi dư niệm ra đời sẽ tự giác hấp thụ dương khí của người sống xung quanh theo bản năng.

Mặc kệ nó có muốn hay không đều sẽ như vậy, nó không thể khống chế được việc này cũng không có cách nào thay đổi được.”
“Nói cách khác, chỉ cần anh ta không biến mất thì không bao lâu nữa Lưu Tĩnh sẽ phải chết.”
Khúc Mặc hỏi.
Nhưng giọng điệu của anh thì càng giống như khẳng định hơn.
Khúc Mặc nhíu mày, ngẫm lại nói: “Cái kia..

Anh không thể rời khỏi Lưu Tĩnh sao?”
Bạch Vong Xuyên nói: “Chỉ cần Lưu Tĩnh không chịu buông bỏ nguyên hình của anh ta, thì dù anh ta có chạy tới chỗ nào đều không thể rời xa cổ.”
Khúc Mặc trầm mặt.
Giọng điệu của Bạch Vong Xuyên không hề vội vã.

Ngón tay cậu nhấc lên, nhướng mày nhìn về phía Vương Trí Hàm: “Nhiều nhất là ba ngày.”
Ý của cậu chính là Lưu Tĩnh chỉ có thể chịu được nhiều nhất ba ngày nữa.
Vương Trí Hàm hít sâu một hơi, ánh mắt anh ta càng thêm tuyệt vọng.

Anh ta lại tự mình lẩm bẩm: “Giết tôi đi.”
“Tôi không thể giết anh, nguyên hình của anh không có ở chỗ tôi” Bạch Vong Xuyên buông tay nói,” Nguyên hình của anh chính là chiếc nhẫn kỳ quái trên cổ cô ấy đúng không? Nó chính là thứ đã sinh ra anh, anh muốn biến mất cũng rất đơn giản, đem nó đốt đi thì người liền tan biến.”
Vương Trí Hàm cắn môi, anh ta cúi đầu không nói.
Khúc Mặc nhíu mày, anh trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Chỉ có thể giải quyết như vậy sao?”
“Còn có một cách giải quyết khác” Bạch Vong Xuyên ngả người trên sô pha, sắc mặt không thay đổi nói, “Chờ tới lúc Lưu Tĩnh chết đi thì dư niệm cũng hút được kha khá dương khí rồi.

Bọn họ có thể dùng hình dạng quỷ hồn để ở bên nhau.

Đương nhiên, nếu để âm sai phát hiện ra bọn họ thì anh ta nhất định sẽ bị đánh tan.

Sau đó Lưu Tĩnh sẽ bị âm sai mang đi đầu thai.”
Khúc Mặc lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Vương Trí Hàm lại cười khổ một tiếng nói: “Nhưng tôi lại muốn cô ấy có thể sống khoẻ mạnh.”
“Bởi vậy nên tôi mới nói chuyện này chúng tôi không thể nhúng tay vào được” Bạch Vong Xuyên thở dài nói, “ Sư phụ đã từng nói với tôi, nếu không tổn thương đến người khác, thì phải tận lực thoả mãn ý nguyện của người uỷ thác.

Nhưng ý nguyện của hai người họ vừa hay lại trái ngược hoàn toàn với nhau, Khúc tổng, anh nói xem tôi nên làm như thế nào bây giờ? “
Khúc Mặc không nói.
Anh cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Cũng may Vương Trí Hàm cũng không có ép buộc hai người tiếp, anh ta chỉ hít sâu một hơi, nỗ lực nở một nụ cười nói: “Thực ra Lưu Tĩnh có từng nói qua với tôi, cô ấy nói trong mắt Khúc tổng chỉ có công việc, ngài giống như một người máy, từ trước tới nay chỉ yêu công việc của mình.

Nhưng mà tôi lại muốn nói, tôi rất hâm mộ ngài.

Nếu như con người thật sự không thể yêu, thì tôi sẽ không tự làm mình đau khổ như thế này, cũng sẽ không làm cô ấy phải chịu khổ sở như vậy.”
Anh ta nói đến lời cuối cùng đã mang theo chút nghẹn ngào.
Khúc Mặc mím môi, anh lắc đầu nói: “Nhưng tôi cũng muốn thử yêu một lần xem sao.”
Vương Trí Hàm chớp chớp mắt.
Tầm mắt của anh ta quét qua hai người đang ngồi đối diện mình, anh ta đột nhiên lộ ra nụ cười hiểu rõ: “Chúc ngài có được hạnh phúc của mình.”
Khúc Mặc “Ừ” một tiếng.
Thật ra anh muốn đáp lại với anh ta một câu: “Anh cũng vậy.”
Nhưng lời nói đến bên môi liền bị anh nuốt trở về.
Bởi vì cái tình huống nhất định sẽ phải tổn thương tình cảm của một bên như thế này, chẳng sợ chỉ là “hạnh phúc” nhất thời, cũng sẽ là cái “Hạnh phúc” làm cho người ta đau khổ tới mức máu chảy thành sông. 
Khúc mặc ở trong lòng thở dài.
Hiện tại, anh không biết nên diễn tả cảm giác buồn bã trong lòng mình như thế nào.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thật hạnh phúc của Vương Trí Hàm lúc này, lại nghĩ tới mối tình đơn phương của chính mình hiện tại, anh liền cảm thấy, mình so với Vương Trí Hàm càng thảm hơn đi?
Bởi vì Bạch Vong Xuyên từ chối giúp đỡ, cuối cùng Vương Trí Hàm cũng không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, anh ta giống như đã quên đi đề tài mình mới vừa nói, lấy ra bộ dáng chủ nhà, cùng hai người họ nói chút chuyện cũ.
Giống như Bạch Vong Xuyên đã nói, anh ta là vì tàn niệm của Vương Trí Hàm và tưởng niệm của Lưu Tĩnh mà sinh ra.

Vì vậy, dù anh ta không phải Vương Trí Hàm thật, nhưng anh ta vẫn có ký ức của Vương Trí Hàm, thế nên anh ta vẫn biết được chuyện tình cảm trong quá khứ của hai người họ.
Cho nên anh ta đã kể cho hai người nghe về câu chuyện tình yêu giữa Vương Trí Hàm và Lưu Tĩnh.
Vừa bình đạm, lại vừa hạnh phúc.
Từ lúc lần đầu gặp gỡ khi còn đang đi học, đến những cái nắm tay ngại ngùng sau đó.

Câu chuyện tình yêu của hai người giống như một cuốn ngôn tình ấm áp ngọt ngào, không có cẩu huyết tình tiết, lại càng không có bất cứ tình huống hào nhoáng nào.

Nhưng thứ tình yêu bình đạm không rời không đổi của hai người lại theo năm tháng tích tụ, giống như núi cao sông dài, vô biên không dứt. 
Khúc Mặc im lặng lắng nghe anh ta kể, anh giống như một người học sinh giỏi đang nghiêm túc nghe giảng, anh hận không thể cầm bút ghi chép lại từng khoảng khắc lãng mạn trong câu chuyện của Vương Trí Hàm. 
Còn Bạch Vong Xuyên lại đem câu chuyện Vương Trí Hàm kể cho hai người họ thành một câu chuyện xưa, cậu kiên nhẫn lắng nghe, khoé miệng bất giác cong lên lộ ra một nụ cười nhẹ.
Anh ta nói xong lời cuối cùng, câu chuyện tình yêu của anh ta lấy khung cảnh Vương Trí Hàm cầu hôn Lưu Tĩnh mà vẽ nên một kết thúc mỹ mãn cho cả hai người. 
Vương Trí Hàm giương mắt lên nhìn Vong Xuyên.
Anh ta đột nhiên mở miệng hỏi: “Bạch tiên sinh có từng yêu một người nào đó chưa?”
Bạch Vong Xuyên sửng sốt.
Không khí giữa bọn họ tự nhiên nghiêm túc lên, cậu trầm mặt trong giây lát rồi mới lắc đầu trả lời:” Không có.”
Khúc Mặc ngồi bên cạnh cậu, vốn dĩ anh còn có chút chờ mong, nhưng đến khi nghe được đáp án từ cậu thì cảm xúc trong lòng anh lập tức trùng xuống.
Vương Trí Hàm đem mấy biểu cảm nhỏ của anh thu hết vào mắt, anh ta nhẹ nhàng cười cười cũng không đem chuyện nhỏ này ra vạch trần anh.
Bạch Vong Xuyên không biết tại sao anh ta lại hỏi mình vấn đề này, cậu nghiêng nghiêng đầu, thấy đối phương cũng không có ý muốn hỏi tiếp, liền bĩu môi, không đề cập đến đề tài này nữa.
Không khí giữa bọn họ lại rơi vào im lặng.
Cũng may tình huống này không có kéo dài quá lâu, ngoài cửa liện truyền tới âm thanh mở khoá. 
Vương Trí Hàm nhìn về phía Bạch Vong Xuyên, anh ta dùng ánh mắt dò hỏi cậu có muốn giúp anh ta hay không. 
Bạch Vong Xuyên đáp lại anh ta bằng một ánh mắt cự tuyệt. 
Hai người ở trong không trung đối mắt, cánh cửa nhà đã bị đẩy mở.
Lưu tĩnh từ bên ngoài đi vào, Vương Trí Hàm đứng lên, anh ta nở nụ cười đi về phía cô.

Anh ta đỡ lấy đống đồ ăn cô đang xách trên tay, sau đó giúp cô ấy đem chúng vào trong bếp. 
Lưu Tĩnh nói một tiếng với hai người, liền cùng Vương Trí Hàm đi nấu cơm.

Trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại Khúc Mặc và Bạch Vong Xuyên cùng với Nhị Hắc, thế nhưng nó chỉ tập trung vào dĩa cá khô trước mặt, nhìn dáng vẻ có vẻ như không muốn quan tâm gì tới hai người. 
“Anh tới nói xem chuyện này nên….”
Bạch Vong Xuyên thở dài nhìn về phía Khúc Mặc.
Người bên cạnh cậu chỉ biết cười khổ, nhìn về phía cậu nói: “Thật ra dù tôi muốn nói cái gì, thì cậu vẫn sẽ kiên trì với đạo lý trong lòng mình không phải sao?”
Bạch Vong Xuyên gật đầu: “Chuyện nhà của người khác, tôi không muốn xen vào.”
Khúc Mặc không nói.
Nói thật, anh cảm thấy Lưu Tĩnh làm như vậy có chút không đáng.

Thế nhưng cũng giống như tiểu đạo sĩ đã nói, hai người bọn họ một người muốn cho, một người muốn nhận.

Đến cuối cùng, nếu anh nhúng tay vào chuyện này thì có thể sẽ rước về một đống oán hận từ đối phương, chứ chả phải là cảm kích ơn cứu giúp gì đó.

Thậm chí nếu bây giờ đối phương có chọn phương án tự sát thì kết cục cuối cùng vẫn sẽ không thay đổi. 
Thế nên Bạch Vong Xuyên nói rất đúng.
Chuyện này không cần thiết phải nhúng tay vào.
Khúc Mặc thở dài: “Tôi chỉ là cảm thấy có chút tiếc nuối.”
Dù sao dựa vào khoảng thời gian tiếp xúc hằng ngày trong công việc, anh vẫn cảm thấy Lưu Tĩnh là một tiểu trợ lý đắc lực. 
Bạch Vong Xuyên hiểu ý của anh, cậu nhún vai, cũng không nói thêm cái gì nữa.
Cứ như vậy qua một lát sau, đồ ăn đã được làm xong, Lưu Tĩnh cùng Vương Trí Hàm liền bưng đồ ăn ra tới.

Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, bọn họ lấy thái độ người một nhà thật hạnh phúc ra mời hai người Khúc Mặc ăn bữa cơm.
Sau khi ăn xong, Bạch Vong Xuyên liền nói lời tạm biệt.
Nhị Hắc vẫn đứng yên ở trong nhà của Lưu Tĩnh, nó ra vẻ như không muốn rời đi chỗ này.

Bạch Vong Xuyên liền đi qua ôm nó lên, cậu ở bên tai nó nói nhỏ vài câu, tiếp đó xoay qua nhờ Lưu Tĩnh chăm sóc nó hai ngày, chờ tới đúng thời điểm nó sẽ tự động quay trở về. 
Đến khi cả hai đều đã ngồi an ổn trên xe, Khúc Mặc liền hỏi cậu muốn để lại Nhị Hắc để làm gì.
Bạch Vong Xuyên nói: “Nếu Lưu Tĩnh chết thì Nhị Hắc sẽ trực tiếp siêu độ hồn phách của cô ấy, sau đó nó sẽ trở về thông báo với chúng ta đến giúp cổ nhặt xác.

Còn nếu như Vương Trí Hàm tự sát thì Nhị Hắc sẽ chạy về báo cáo kết quả cuối cùng với chúng ta.

Thế nên để nó ở lại là tốt nhất.”
Khúc Mặc gật đầu, anh khởi động xe.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp ở nhà Lưu Tĩnh, Vương Trí Hàm đang cùng cô rửa sạch đống bát đĩa.
Dòng nước trong suốt chảy xuôi theo bộ bát đĩa sứ trắng, rửa sạch đi đống dầu mỡ cùng với đống bọt xà phòng.

Lưu Tĩnh nhìn chằm chằm vào những bọt xà phòng nhỏ vụn đó.

Trong đáy mắt cô ngoại trừ một mảng mệt mỏi ở ngoài, thì chính là một mảng hạnh phúc không thể nào đong đếm được. 
Thật ra cô vẫn luôn biết người luôn ở bên cạnh mình hiện tại không phải là Vương Trí Hàm thật.

Rốt cuộc là thứ gì thì cô cũng không biết, mà cô cũng không có ý định muốn biết.

Trong lòng của cô chẳng sợ thứ này có thể gây hại gì tới mình, cô chỉ cần biết thứ này có ký ức của Vương Trí Hàm cùng với phần tình yêu sâu đậm không thua gì so với trước kia của anh dành cho cô, thì đã đủ lắm rồi.  
Từ trước tới nay Lưu Tĩnh đều biết, bản thân không phải là một người có lý trí.
Thế nên vào lúc Khúc Mặc dẫn tới vị đạo sĩ tên Bạch Vong Xuyên.

Vào lúc anh nói có thể giúp cô, dù trong lòng cô rất cảm kích nhưng cô vẫn lựa chọn xé nát tấm bùa cùng với tờ giấy có ghi số điện thoại của vị đạo sĩ kia đi.

Vào thời điểm bọn họ tìm tới nhà của cô, trong lòng cô chỉ có sự sợ hãi cùng lo lắng không thôi. 
Cũng may vị đạo sĩ kia có vẻ nhìn không ra Vương Trí Hàm là quỷ, anh cũng không nói với cô thêm cái gì khác, cũng không nhân lúc cô không có mặt mà làm hại tới Vương Trí Hàm. 
Cô hít sâu một hơi, vào lúc rửa xong cái chén cuối cùng, thở ra một hơi thật dài.

Lưu Tĩnh duỗi tay mân mê chiếc nhẫn trên vòng cổ của mình.
Vương Trí Hàm từng cùng nàng nói qua, anh ta có thể ở bên trong chiếc nhẫn này.

Chỉ cần anh ta muốn, mặc kệ cô chạy tới nơi nào anh ta đều có thể trở về trong chiếc nhẫn mà đi tìm cô. 
Đây cũng là lý do vì sao Lưu tĩnh có thể bình tĩnh để Vương Trí Hàm ở lại cùng với vị đạo sĩ Bạch Vong Xuyên.

Bởi vì, vào lúc hai người Khúc Mặc tìm tới tận cửa nàng đã nghĩ không thể chính diện đối phó với bọn họ, chi bằng nàng đi ra ngoài trước nếu xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thì bắt Vương Trí Hàm chạy vào trong nhẫn rồi cùng nhau chạy trốn tới nơi khác là được rồi.
Lưu Tĩnh cảm thấy chính mình đúng là điên thật rồi, lại có thể nảy ra ý định như vậy.
Nhưng mà cô chính là cam tâm tình nguyện hóa thành một người điên cũng chẳng sao cả.
Khóe môi cô lộ ra một nụ cười tươi, bất giác cô cảm thấy trên cổ mình lành lạnh.
Lưu Tĩnh cảnh giác quay đầu lại, thế mà lại phát hiện ra Vương Trí Hàm đang đứng ở sau lưng mình.

Anh ta mang theo dáng vẻ ôn nhu mỉm cười giống như thường ngày mà chăm chú nhìn cô.
Lưu tĩnh hơi chút thả lỏng, có chút khó hiểu hỏi: “Anh làm gì mà muốn tháo vòng cổ của em?”
“Dính xà phòng rồi” Vương Trí Hàm ỷ vào việc cô đang cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm của mình mà qua loa tìm cớ nói dối cô.

Anh ta nói: “Để anh lấy xuống làm sạch giúp em, với lại đây dù gì vẫn là chiếc nhẫn, anh muốn nhìn thấy em đeo nó trên tay.”
Lưu Tĩnh cười ngọt ngào “Ừ” một tiếng với anh ta, cô hề nghi ngờ những lời anh ta vừa nói.
Cho nên chiếc nhẫn cứ thế bị lấy xuống.
Thế nhưng Vương Trí Hàm không có lau sạch nó, cũng không có giúp nàng đeo nhẫn vào lại. 
Anh ta chỉ đi đến bếp ga bên cạnh lấy tốc độ nhanh nhất mở bếp, rồi đem nhẫn ném vào ngọn lửa đang nhảy nhót kia.
Vào thời điểm Lưu Tĩnh nghe tiếng bếp ga được mở lên, cô đã xoay người lại.
Cô thấy chiếc nhẫn rơi vào ngọn lửa liền không chút do dự chạy về phía bếp ga.
Nhưng mà cô không thể.
Bởi vì có một người đã nhanh hơn cô, hắn túm lấy tay cô, gắt gao ghì chặt cô ở ngay vị trí cũ. 
Vương Trí Hàm còn đang đứng ngay bếp, lẽ ra trong nhà họ trừ 2 người bọn cô thì không còn ai nữa.
Vậy mà vào lúc này, Lưu Tĩnh đã quên hết mấy vấn đề này.

Nàng quay đầu giận giữ nhìn vào mắt của người áo đen trước mắt mình, giọng run run nói: “Buông tay.”
Lẽ ra câu nói này là một câu mệnh lệnh, thế nhưng trong giọng điệu của cô lại có chút âm thanh nức nở không kiềm chế được làm cho người khác có cảm giác cô như đang cầu xin người trước mắt.

Thế mà người nam nhân trước mắt không hề có chút đồng cảm nào cả, hắn tiếp tục ngăn cô bước về phía bếp ga.
Cánh nôi mỏng khép mở, hắn nói: “Anh ấy đã có quyết định của mình, cô không thể cứu anh ta được nữa, chi bằng ở đây nhìn anh ta lần cuối cùng đi.”
Lưu Tĩnh trừng mắt, trên mặt cô chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt.
Cô muốn giãy giụa thoát ra, lại bị người nam nhân kia dùng ngón tay cắt vài cái trên cổ tay của cô.

Sau đó, cô liên không thể động đậy được nữa, thậm chí đến việc mở miệng phát ra âm thanh đều không làm được.

Cô chỉ có thể đứng ngây ngốc một chỗ như một pho tượng nhìn hình dáng của Vương Trí Hàm ngày một mờ nhạt mà im lặng rơi nước mắt.
Vương Trí Hàm mỉm cười, trước khi anh ta hoàn toàn tan biến nói với cô một câu, “Lưu tĩnh, em đừng khóc, anh yêu em.” 
Đến cuối cùng vào lúc bóng dáng của Vương Trí Hàm hoàn toàn tan biến trong không khí, người nam nhân áo đen kia liền đi qua tắt bếp lửa.

Tay hắn giống như không có cảm giác được hơi nóng, cầm lên chiếc nhẫn trong bếp.

Hắn thổi đi lớp bụi trên mặt nhẫn, đem nó ném vào túi mình.
Lưu Tĩnh vẫn chưa được giải cấm chế, cô cũng không thể phát ra tiếng động nào.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hành động của người đàn ông trước mặt, cô dùng ánh mắt của mình để biểu đạt ra phẫn nộ cùng bi thương trong lòng mình. 
“Vật này đã từng biến ra ‘dư niệm’ để phòng ngừa sau này sẽ xảy ra chuyện giống như thế này nữa, ta không thể để cô giữ lại nó” người nam nhân áo đen nói, hắn đi tới trước mặt cô.

Hắn ta ở trên trán nàng vẽ vài đường, tiếp tục nói: “Những kí ức cô đã trải qua cùng anh ta cũng không nên tồn tại nữa, nhớ những thứ này cũng không có lợi ích gì đối với cô.

Ta sẽ giúp cô xoá bỏ tất cả chúng, không cần cảm ơn.”
Từ khi hắn nói, đồng tử của Lưu Tĩnh co rụt lại, ý thức của cô bắt đầu trở nên mơ hồ giống như bị người khác chuốc thuốc quá liều. 
Đến trước khi Lưu Tĩnh hoàn toàn mất đi ý thức, hình như cô đã thấy cái người mặc áo đen kỳ lạ kia đã biến lại thành con mèo đen mới xuất hiện ở trong nhà cô sáng nay.

Hình như nó là mèo của vị Bạch Vong Xuyên kia.
Đương nhiên toàn bộ ký ức này sẽ giống như một giấc mơ, một khi cô tỉnh lại sẽ hoàn toàn quên hết. 
Một khi tỉnh mộng, mọi thứ trong mơ liền như bọt biển mà tan đi, không còn tồn tại nữa.
Đến cả đoạn tình yêu triền miên không dứt ở trong lòng cô, cũng nên bị mồi lửa năm đó chôn vùi.

Chúng sẽ không biến mất, nhưng cũng không nên một lần nữa sống lại…
Khúc Mặc chạy xe về đến nhà.
Hai người một trước một sau từ trên xe đi xuống.
Cả một chặng đường về cả hai đều im lặng, Khúc tổng vừa định kiếm chuyện để phá vỡ bầu không khí này thì anh liền thấy một bóng đen xuất hiện.

Một con mèo đen không biết từ đâu vụt ra, nó nhảy lên vai của Bạch Vong Xuyên.
Là Nhị Hắc.
Khúc Mặc có chút kinh ngạc: “Đây là…”
Không phải Lưu Tĩnh còn lại tới ba ngày sao? Như thế nào mà chết nhanh vậy?
Khúc Mặc nghĩ ở trong lòng, trên cơ bản anh cũng không nghĩ Lưu Tĩnh còn có thể có kết cục nào khác.
Bất quá anh chưa kịp hỏi xong, Nhị Hắc đã cùng Bạch Vong Xuyên nói chuyện:  “Meow..meow…” Cậu giống như đã đoán trước được kết quả, trên mặt lộ ra ý cười.

Cậu vuốt đầu Nhị Hắc, mi mắt cong cong: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Nhị Hắc lúc lắc cái đuôi, “Meow” một tiếng.
Âm thanh này cũng không có hàm nghĩa dư thừa nào, Bạch Vong Xuyên vẫn tiếp tục duy trì mỉm cười, cậu trầm mặc không nói.
Khúc Mặc cũng biết  một người một mèo trao đổi tới tận bây giờ cũng coi như xong rồi, vì thế anh cũng đem thắc mắc ban nãy của mình ra nói lại: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vương Trí Hàm tự sát” tiểu đạo sĩ bình tĩnh nói, “Hoặc có thể nói anh ta dựa theo cách tôi đã nhắc nhở, tự đem dư niệm còn tồn tại của bản thân tan biến đi.”
Đồng tử Khúc Mặc co rụt lại: “Vậy….”
“Ký ức với dư niệm của Lưu Tĩnh đã được Nhị Hắc xoá sạch sẽ rồi, chờ khi cô ấy tỉnh lại, cổ sẽ không còn nhớ rõ những việc giữa mình với dư niệm nữa.

Hơn nữa cô ấy cũng sẽ không nhớ rõ ràng những sự việc xảy ra trong khoảng thời gian có dư niệm.

Thậm chí trong kí ức của cô ấy về cái nhẫn kia cũng là mình không cẩn thận để mất ở nơi nào rồi, như vậy cô ấy sẽ không cố gắng kiếm lại nó nữa.”
Bạch Vong Xuyên biết anh muốn hỏi mình điều gì, nên cậu cũng không chờ anh mở miệng đã chủ động giải thích với anh một lần.
Khúc Mặc nghe xong tâm tình trở nên phức tạp.
Mày anh nhíu lại, anh suy nghĩ tới lui rất nhiều lần mới hít sâu một hơi nói:” Có phải cậu đã sớm đoán được kết quả này rồi đúng không?”
Vong Xuyên gật đầu: “Chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi.

Tôi tưởng rằng lúc tôi nói Lưu Tĩnh còn dư lại ba ngày thì anh ta sẽ làm vào buổi tối ngày mai hoặc là sáng mốt mới đúng.”
Khúc Mặc mím môi.
Anh ngừng một lát, lại nói: “Cho nên chuyện cậu nói với Nhị Hắc lúc chúng ta rời đi…”
“Chính là nhờ nó giúp đỡ xoá bỏ ký ức của Lưu Tĩnh, việc này đối với ‘người đưa đò’ như nó dễ như trở bàn tay.” Bạch Vong Xuyên nói: “Bởi vì nếu Lưu Tĩnh còn nhớ đoạn ký ức này, thì chúng ta sẽ không biết cô ấy có làm ra chuyện điên rồ nào khác không.

Nếu tất cả đều không nhớ được, vậy mọi chuyện sẽ quay lại như lúc đầu, giống như không hề có chuyện gì xảy ra cả, sinh mệnh của cô ấy dù là dài hay ngắn sẽ không bị thay đổi nữa.”
Khúc Mặc gật gật đầu.
Bạch Vong Xuyên cười nói: “Anh còn muốn hỏi chuyện gì nữa, cứ nói ra hết đi.”
Khúc Mặc khó khăn kéo khóe môi, anh trưng ra cho cậu một nụ cười khó coi.

Sau đó anh lắc đầu, thở dài nói: “Chỉ là tôi đột nhiên nghĩ tới việc anh ta biến mất chính là anh ta sẽ hoàn toàn tan biến đi.

Nếu như đến cả Lưu Tĩnh cũng quên anh ta, vậy không phải sự tồn tại của anh ta cũng…”
Anh ta hoàn toàn không thể lưu lại dấu vết của mình ở dưới bất kỳ hình thức nào sao?
“Dư niệm chính là như vậy” tiểu đạo sĩ buông tay, “Bọn chúng vốn dĩ đã không nên tồn tại trên thế gian này, kết quả như vậy cũng là tuân theo tự nhiên.”
Khúc Mặc thấp thấp âm “Ừ” một tiếng.
Bạch Vong Xuyên lại vỗ vỗ vai anh: “Nhưng mà so với những dư niệm khác anh ta vẫn có phần may mắn hơn.”
Khúc Mặc khó hiểu.
Bạch Vong Xuyên cười nói: “Mặc dù cuối cùng Lưu Tĩnh đã quên mất anh ta, nhưng ít ra chúng ta vẫn còn nhớ rõ không phải sao? Điều này so với những đồng loại khác của anh ta thì số anh ta đã may hơn họ rất nhiều rồi.”
Khúc Mặc sửng sốt.
Ngay sau đó anh theo Bạch Vong Xuyên nở nụ cười.
Tuy biết đây là tiểu đạo sĩ đang an ủi mình nhưng không thể không nói, những lời an ủi này rất có có hiệu quả.
Tình không biết từ khi nào, vì một khắc mà đậm sâu.
Mặc kệ kết quả có ra sao, ít nhất Lưu Tĩnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, chính mình từng yêu đậm sâu một người đàn ông.
Anh ta tên là Vương Trí Hàm.

Giống như những gì Bạch Vong Xuyên đã nói, ngày hôm sau khi Lưu Tĩnh đi làm đã khôi phục lại như bình thường.

Dù sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng rõ ràng là có chuyển biến tốt hơn trước.

Hơn nữa lúc cô và anh nói chuyện, trên mặt đã treo lại nụ cười mỉm như bình thường.
Khúc mặc liền biết cô gái nhỏ đã hoàn toàn bình phục.

Hơn nữa tiểu đạo sĩ đã nói ký ức của cô đã được xoá bỏ, anh cũng liền không nhắc lại chuyện cũ với cô.
Bạch Vong Xuyên nói lần này mình lại làm một vụ không công, thể hiện chút tâm tình không vui của mình với Khúc Mặc.

Khúc tổng lại cười cười không nói, anh cũng không nói sẽ giúp trả tiền dùm, cũng không có nói lời dư thừa nào khác.
Thật ra Vong Xuyên cũng chỉ nói một chút ngoài miệng như vậy thôi, dù gì đối với việc này cậu cũng không để ý nhiều lắm.

Cứ coi như là giúp Khúc Mặc một chút vì anh đã giúp cậu có chỗ ở, thiếu chút tiền này cũng không có vấn đề gì.
Nhưng cậu vạn lần không thể ngờ tới là vào một ngày cuối tuần, Khúc tổng tài lại lần nữa ngăn cản hành động chuẩn bị bày sạp ngồi xổm ở cầu vượt của cậu, ngược lại anh còn lôi kéo cậu tới một cái nhà mặt tiền cách chỗ bọn họ ở không xa.
Căn nhà có hai tầng, không tính là quá lớn, nhắm chừng khoảng ba bốn mươi mét vuông.
Bên trong vẫn chưa có gì cả, cũng chẳng bày biện thứ gì.
Bạch Vong Xuyên khó hiểu, cậu quay đầu lại nhìn Khúc Mặc, cậu dùng ánh mắt hỏi anh đang có ý gì.
Người phía sau cậu cười cười: “Chuyện của Lưu Tĩnh lần trước, nói đi nói lại cũng coi như là tôi nhờ vả cậu, cho nên việc trả tiền vẫn là để tôi trả cho cậu mới đúng.”
Bạch Vong Xuyên nghiêng đầu: “Cho nên?”
“Cho nên tôi đã mua cái mặt tiền này, chờ cửa tiệm trang hoàng xong cậu đừng đi bày sạp ở cầu vượt nữa” Khúc Mặc nói, “Thứ nhất, ở cầu vượt không thể tránh mưa gió được, đến khi vào mùa thu cậu sẽ rất khó để bày sạp.

Thứ hai, bày ở cửa hàng như thế này sẽ có nhiều khách hơn.

Người bình thường đều như vậy, chẳng sợ đồ bày trong tiệm bán mắc hơn đồ bày ở sạp, bọn họ vẫn tin tưởng đồ ở trong tiệm hơn đồ ở ngoài sạp.”
Bạch Vong Xuyên nhíu nhíu mày.
Đạo lý này không sai, nhưng mà….
“Cậu không cần rối rắm quá” Khúc Mặc mở miệng trước khi cậu nghĩ kĩ, anh cắt ngang suy nghĩ của cậu, khẽ cười nói, “Người đứng tên cửa hàng này không phải là cậu, mà là tôi.

Cho nên tôi tính để cho cậu thuê lại chỗ này, tiền thuê sẽ tính bằng 5% số tiền lời cậu kiếm được.

Cậu cảm thấy như thế nào?”
Bạch Vong Xuyên không trả lời.
Bởi vì từ trước tới nay cậu đều không có khái niệm về tiền bạc.
Cho nên cậu một lần nữa lựa chọn quay đầu lại nhìn Nhị Hắc, muốn nó cho cậu chút ý kiến.
Con mèo phía sau cậu lập tức “Meow” một tiếng.
Vong Xuyên liền hiểu rõ, cậu quay đầu đối với Khúc Mặc nói: “Vậy… cảm ơn anh?”
Khúc Mặc mỉm cười nói: “Không cần khách khí.”
Vào lúc Bạch Vong Xuyên quay đầu đi đánh giá nơi làm việc trong tương lai của mình, Khúc tổng liền cùng Nhị Hắc trao đổi ánh mắt, từ trong ánh nhìn của đối phương nhìn thấy được sự hài lòng.
Khúc Mặc ở trong lòng âm thầm nghĩ, chờ thêm hai ngày nữa sẽ mua thêm cho Nhị Hắc mấy phần cá khô.

Sau đó anh liền đi theo Vong Xuyên dạo một vòng trong cửa hàng, anh nói: “Đồ nội thất ở chỗ này tôi còn chưa có đặt mua, nghĩ chờ có thời gian sẽ cùng cậu đi xem.

Hai ngày nay chỉ mới lót gạch nền cùng dán giấy tường mà thôi.

Cậu muốn cửa hàng trông như thế nào?”
“Anh chọn là được, dù sao cửa hàng này cũng là của anh” Bạch Vong Xuyên thuận miệng đáp.
Khúc Mặc nhếch môi, may mắn anh đã sớm biết tiểu đạo sĩ cũng không có ý tứ gì đối với anh nên anh cũng không cảm thấy khó chịu lắm.
Chờ Bạch Vong Xuyên kiểm tra xong tất cả cửa phòng cùng cửa sổ, anh mới lại tiếp tục nói: “Thế nào?”
“Chỗ đặt cửa sổ không tệ lắm, lúc mới đầu nhìn chỗ này vị trí cũng không tệ,” Bạch Vong Xuyên nói, “Còn lại là việc bày biện nội thất, việc này anh cứ đi mua, tôi tới sắp xếp là được.”
Khúc Mặc miệng đầy lời đáp ứng.
Bạch Vong Xuyên nói: “Vậy trước khi chỗ này bày biện xong, tôi vẫn nên…”
“Trước mắt đừng đi bày sạp nữa” Khúc Mặc ngắt lời cậu, “Công ty tôi đang có kế hoạch đi du lịch tập thể, đại khái hơn hai mươi người sẽ tham gia, tôi cũng sẽ đi.

Nếu cậu không ngại thì chúng ta cùng nhau đi, có được không?”
Ngay lập tức Bạch Vong Xuyên liền muốn từ chối.
Dù sao cậu vẫn thấy mình không có lý do gì để đi cùng với Khúc Mặc cả.
Chính là lúc cậu mới nói được chữ “Tôi” đầu tiên, trên đầu đã bị Nhị Hắc đánh tới.

Mèo con ở phía sau kêu “Meow..Meow..”, Khúc Mặc nghe không hiểu những gì nó nói, nhưng dựa vào âm điệu của nó thì có vẻ nó đang biểu hiện sự bất mãn của mình.
Khúc Mặc hứng thú nhìn một người một mèo trước mặt.

Anh cũng biết câu nói người khác hay truyền nhau “Muốn theo đuổi một cô gái, trước tiên hãy mua chuộc được bạn thân của cô ấy” là có bao nhiêu đạo lý.
Ít nhất hiện tại anh có thể xác định, có Nhị Hắc can thiệp, Bạch Vong Xuyên sẽ không có cách nào từ chối được đề nghị của anh.
Quả nhiên, một người một mèo cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm cả nửa ngày, rốt cục tiểu đạo sĩ một lần nữa cùng anh đối mắt, cậu từ trong cổ họng nghẹn ra một câu: “Mọi người đi nơi nào chơi?”
“Là một làng du lịch suối nước nóng, ở trên núi ngoại ô thành phố này” Khúc Mặc nói, “Nhưng mà lúc trước có nghe qua một ít tin đồn, người ta nói ở trên núi có yêu quái linh tinh gì đó.

Tôi không biết là thật hay giả, nhưng tóm lại vẫn cảm thấy mang theo cậu đi cùng sẽ yên tâm hơn.”
Lần này Bạch Vong Xuyên không có từ chối nữa, cậu chỉ gật đầu coi như đã đồng ý. 
Thật ra thời gian cậu tới thành phố này cũng chưa lâu lắm, huống hồ cậu lúc nào cũng bày sạp ở cầu vượt, cũng chưa nghe nói tới địa điểm du lịch làng suối nước nóng linh tinh gì đó.

Đến nỗi, tên ngọn núi có yêu quái đó cậu còn chưa từng nghe người khác nói qua, thì đến việc trong núi có thứ gì tồn tại hay không cậu càng không biết.
Cho nên lời Khúc Mặc nói không sai, anh mang cậu đi theo cũng đúng.
Nếu như không có cái gì thì giống như Nhị Hắc nói, cậu cứ coi nó như một chuyến đi du sơn ngoạn thuỷ thư giãn chút.

Còn nếu thật sự có thứ gì kỳ quái, thì coi như là làm vệ sĩ cho Khúc Mặc, cũng coi như là cậu trả một phần tiền thuê nhà cho anh.
Bạch Vong Xuyên nghĩ thông cũng thấy không có vấn đề gì, chủ yếu là do Nhị Hắc đã nói không sao hết.

Thế nên cậu cứ như ngày thường, nói với chính mình không cần suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại xem xong cửa hàng vẫn còn sớm, Khúc Mặc cũng không cho cậu đi bày sạp nữa, anh dẫn cậu đi tới trung tâm thương mại để mua quần áo cho tiểu đạo sĩ.
Bạch Vong Xuyên liền nói không cần, Khúc Mặc lại nói, cậu đi theo anh với danh nghĩa là bạn bè của anh.

Nếu đã là bạn của chủ tịch vậy thì không thể mặc đồ quá rẻ được, bằng không, không chỉ là vứt hết mặt mũi của Vong Xuyên mà còn là mặt mũi của anh.
Bạch Vong Xuyên ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, cho nên cậu liền thuận theo ý anh.
Ánh mắt Khúc Mặc khá tốt, hay có thể nói quần áo trong mấy cửa tiệm này thiết kế đẹp, style quần áo trong cùng một cửa hàng cũng sẽ không khác biệt nhau nhiều lắm nên lúc phối lại cũng không quá khó.

Tóm lại Khúc Mặc liền giúp Bạch Vong Xuyên chọn vài bộ, liền kêu cậu đi thử, bất luận là bộ nào, mặc trên người tiểu đạo sĩ anh đều cảm thấy rất hợp, rất đẹp.
Khúc tổng giống như đang thưởng thức một show thời trang mà nhìn cậu thay từng bộ quần áo.
Nếu Bạch Vong Xuyên đã chấp nhận việc đi mua quần áo cùng anh, thì cậu cũng không để ý tới việc đối phương không ngừng bắt mình thử một bộ quần áo rồi tới một bộ quần áo khác.
Lúc đầu cậu vẫn luôn nghĩ tới cuối cùng mình sẽ là người trả tiền, cậu để Khúc Mặc chọn cả nửa ngày, đến lúc tính tiền, tiểu đạo sĩ nhìn một hàng dài số không trên mác áo mà há hốc mồm.

Cậu xác định mình không thể trả được mấy thứ này.
Khúc tổng liền vung tay lên trực tiếp quẹt thẻ.
Sau đó anh liền lôi kéo Bạch Vong Xuyên tới cửa hàng tiếp theo. 
Một ngày này, Khúc mặc giúp Vong Xuyên chọn ra năm bộ quần áo có kiểu dáng khác nhau.

Đây không phải bởi vì Khúc tổng keo kiệt mà là vì anh sợ nếu một lần mua quá nhiều sẽ doạ chạy tiểu đạo sĩ, cậu không chịu nhận đồ của anh nữa liền không xong. 
Nhưng mà anh không biết, dù chỉ có năm bộ này cũng đủ đem tiểu đạo sĩ của anh dọa sợ cho nhảy dựng.
Bởi vì trong quá trình mua sắm anh không để cho Vong Xuyên có cơ hội từ chối, anh đều là dùng động tác nhanh nhất mà quẹt thẻ tính tiền làm cho người ta cũng không có thời gian mở miệng từ chối.

Cho nên sau một ngày mua sắm này, Bạch Vong Xuyên nhìn những cái túi đồ ở băng ghế sau lưng Khúc tổng, vốn dĩ cậu muốn nói câu “Tôi có tiền sẽ trả lại cho anh” thế mà lại xoay vài vòng trong lòng liền đành ép buộc nuốt trở về.
Bạch Vong Xuyên vẫn biết tự lượng sức mình.
Cậu sâu sắc biết, số tiền để mua những món hôm nay, có khả năng cậu cả đời đều không thể trả nổi.
“Hôm nay bận cả một ngày, chắc là cậu cũng mệt rồi.

Tối nay đừng nấu cơm, tôi đưa cậu đi ăn ở ngoài.”
Khúc Mặc nói, ngữ khí anh kiên định không chừa cho người khác ý muốn từ chối đề nghị của anh.
Vong Xuyên ngẫm nghĩ, dù gì cả một ngày nay đều là Khúc tổng quét thẻ trả tiền, cậu do dự một lát, mở miệng nói: “Vậy… để tôi mời anh ăn cơm.”
“Lần này để tôi mời” Khúc Mặc cười nói, “Lần trước cậu đã mời tôi rồi, lần này đến lượt tôi mời.

Chúng ta mỗi người một lần, không thành vấn đề chứ.”
Bạch Vong Xuyên chớp chớp mắt.
Khúc Mặc lại bổ sung: “Không tin cậu có thể hỏi Nhị Hắc.”
Bạch Vong Xuyên cúi đầu.
Nhị Hắc lười nhác “Meow” một tiếng, ý nói là “Không sao đâu”.
Bạch Vong Xuyên nhíu nhíu mày.
Vì lý do gì mà cậu luôn cảm thấy Nhị Hắc dạo gần đây càng ngày càng đứng về phía Khúc Mặc? Dù sao vị đại tổ tông này cũng là “người đưa đò”, hẳn sẽ không dễ dàng mà bị một nhân loại bình thường mua chuộc đó chứ?
*Edit có lời muốn nói: chương này nhiều chữ quá đánh xong mún nghỉ hưu lun~
*Beta cũng có lời muốn nói: tui cũng muốn kiệt sức lun~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui