Lão Bản Và Tiểu Chó Săn


"Dùng hết khả năng giúp cậu ấy thắng kiện." Chu Tư Dịch nhàn nhạt nói, "Không tiếc bất cứ giá nào."
Đầu bên kia điện thoại im lặng nửa ngày, Phùng Trình nói, "Tôi hiểu rồi."
"Chuyện này toàn quyền ủy thác hết cho cậu, không được để cho Từ Vị lộ diện." Chu Tư Dịch nói, "Sẽ ảnh hướng tới tiền đồ của cậu ấy."
Từ Vị còn nhỏ, tương lai của cậu vô lượng, không thích hợp xuất đầu lộ diện quá sớm.

"Được."
Chu Tư Dịch cúp điện thoại, điện thoại Từ Vị vẫn là cái cũ, màn hình có một vết nứt.

Chu Tư Dịch trả lại điện thoại cho Từ Vị, cậu vẫn đang ngủ, mặt nghiêng vào trong.

Ngũ quan Từ Vị thiên về nam tính, mày kiếm mắt sao, Chu Tư Dịch chạm khẽ vào môi Từ Vị.

Từ Vị đột nhiên mở mắt ra, mắt của cậu đen láy, tựa như phát ra ánh sáng.

Ngón tay Chu Tư Dịch vẫn đặt trên môi Từ Vị, bốn mắt chạm nhau.

"Tỉnh ngủ?" Chu Tư Dịch mở miệng, đồng thời dời tay đi.

Mắt Từ Vị dần dần lay động, cậu mới vừa là chưa tỉnh ngủ.

Ngồi dậy xoa xoa đầu, cảnh giác nhìn Chu Tư Dịch, "Chu tổng."
Chu Tư Dịch chỉ chỉ điện thoại trên đầu giường, "Ban nãy Phùng Trình gọi điện cho cậu."
Từ Vị ngây ra một lúc mới phản ứng lại vội vã đi lấy điện thoại, "Mấy giờ rồi? Tôi có phải đã bỏ lỡ phiên toà rồi?"
"Cậu không cần ra mặt." Chu Tư Dịch chỉnh lý quần áo, dự định rời đi.

"A?" Từ Vị choáng váng, "Tại sao?"
Chu Tư Dịch đi tới cửa đột nhiên xoay người lại, "Cậu nghĩ vụ kiện này nếu Phùng Trình không thắng thì cậu đứng ra có ích gì, không thành công thì hắn cũng nên nghỉ việc đi." Chu Tư Dịch dừng lại, châm chọc nói, "Cuốn gói lăn về nhà trồng trọt thôi."
Từ Vị "..."
"Rời giường, xuất môn đi ăn sáng." Chu Tư Dịch đói bụng.

Khi hắn đói bụng tâm tình liền đặc biệt kém, cũng không có quá nhiều kiên nhẫn.

Kỳ thực thời điểm Chu Tư Dịch nhận điện thoại Từ Vị tỉnh rồi, thế nhưng hoàn cảnh quá lúng túng, Từ Vị không dám mở mắt.

Mím mím môi, Từ Vị lục đục xuống giường mang dép "Ồ."
Từ Vị tiến vào phòng rửa tay rửa mặt đánh răng, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, giơ tay vỗ vỗ mặt.

Thở ra một hơi, sụp vai đổi Tshirt cùng quần bò sáng màu.

Tối qua ngủ cậu không thay quần áo, cả người đã có mùi mồ hôi, phi thường khó ngửi.

Thật không biết Chu Tư Dịch có tật xấu gì, cư nhiên ôm cậu một thân mồ hôi còn ngủ say.

Từ Vị kéo cửa đi ra ngoài liền thấy Chu Tư Dịch bên ban công hút thuốc, Từ Vị lập tức nhìn đến chiếc quần lót của chính mình đang phơi lơ lửng trên đầu Chu Tư Dịch, nhất thời mặt đỏ tới mang tai chạy gấp tới.

Chu Tư Dịch quá cao, cơ hồ cao bằng giá phơi đồ kia.

Cái này rất lúng túng rồi.

Từ Vị vọt tới đẩy cửa ra, Chu Tư Dịch dập tắt thuốc quay đầu lại, con ngươi trầm thuý sâu không thấy đáy, "Có chuyện gì?"
Từ Vị chết đứng, gật đầu.

Dư quang nhìn về phía quần lót, quần áo của cậu đều do mẹ mua, còn in nhân vật hoạt hình.

Chu Tư Dịch đem tàn thuốc ném vào thùng rác, quay đầu liếc nhìn quần lót treo trên móc, "Voi lớn?"
Từ Vị lướt qua Chu Tư Dịch đem quần lót vò thành cục nắm trong lòng bàn tay, nhanh chóng trở về phòng ngủ nhét quần lót vào tủ, sau đó cúi thấp đầu đi ra, "Gần nhà tôi không có thứ gì ngon lành cả, ngài muốn ăn cái gì?"
Tâm tình Từ Vị rất phức tạp, trải qua một ngày một đêm bình tĩnh, cậu đã không còn tức giận như trước.

"Cậu mời." Chu Tư Dịch một tay đút túi, đi ra ngoài trước.

Mời anh ăn cái đậu xanh!
Từ Vị ừ một tiếng, cầm lấy chìa khoá xuất môn, hai người tiến vào thang máy.

"Tiểu Từ?"
Từ Vị ngẩng đầu nhìn đến trong thang máy là một a di*, gật gật đầu, "Sớm hảo."
(a di: dì hàng xóm)
Cậu ấn nút đóng cửa thang máy, đi tới một bên đứng.

"Nghe nói con thôi học rồi?"
Từ Vị cảm nhận được bầu không khí bị đè nén trong thang máy, khiến người ta khó có thể chịu đựng, "Vâng."
"Nhỏ như vậy mà thôi học sau này làm cái gì đây?" A di kia giọng the thé, "Bây giờ phục vụ bưng đĩa cũng cần có trình độ nhất định, không có học thức thì có thể làm gì?"
Chu Tư Dịch nhìn nàng.

Nữ nhân nói chuyện vẩn vơ, nhưng trong mắt lại mang ý trào phúng, cao cao tại thượng.

Đây thực sự là xã hội, là đời sống hiện thực, tất cả mọi người đều như vậy.

"Cũng may con cũng không làm cái công việc bưng bê kia." Từ Vị hất cằm lên, cười khẽ, "Cảm ơn dì."
Thang máy dừng lại tại tầng một, Từ Vị đi ra ngoài trước.

Cậu rất sĩ diện, nhưng ở trước mặt Chu Tư Dịch, Từ Vị một chút mặt mũi đều không có, nội tình đảo lộn.

"Từ Vị."
Từ Vị ngẩng đầu, Chu Tư Dịch ném chìa kháo xe cho cậu, "Lái xe đi."
Từ Vị luống xuống tay chân tiếp được chìa khoá xe, Chu Tư Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, con ngươi đẹp đẽ tỏa ra ánh sáng lung linh.

Từ Vị nhìn đến sững sờ, thế giới xung quanh Chu Tư Dịch đều trở nên ảm đạm phai mờ.

"A?"
"Đi."
Từ Vị hoàn hồn, trên mặt nóng ran, nhanh chóng xoay người sang hướng khác.

Xe Chu Tư Dịch quá phong cách, đậu trong gara đặc biệt nổi bật, tựa thiên nga đứng cạnh bầy gà.

Từ Vị kéo mở cửa xe đi lên, lại là một chiếc xe mới, Chu Tư Dịch đến cùng có bao nhiêu cái xe? Từ Vị sờ sờ vô-lăng, khởi động động cơ lái đến trước mặt Chu Tư Dịch.

Hắn lên xe, vừa vặn a di kia cũng đi tới.

"Ai nha? Tiểu Từ con mua xe rồi? Đây là hãng xe gì? Hải mã?"
Từ Vị trên mặt nóng lên, vừa định giải thích, Chu Tư Dịch một bên gật đầu, "Hải mã."
Ra hiệu Từ Vị lái xe, Từ Vị nói, "Con còn có việc, phải đi trước rồi."
Rời khỏi tiểu khu, Từ Vị còn chút ngượng ngùng, mới vừa a di kia hiểu lầm xe này là của cậu, cậu còn không có giải thích, thật đê tiện đi.

"Aston Martin rất nhiều người chưa từng thấy." Từ Vị nói, "Dì ấy nhận lầm."
"Hải mã là nhãn hiệu gì?"
"Mazda, thân thích của nàng có Mazda Hải Nam, liền nhận lầm." Từ Vị nói, "Ngài muốn ăn cái gì? Gần đây có một nhà làm đậu hũ cũng được lắm."
Chu Tư Dịch cười đến híp mắt lại, ý tứ sâu xa, "Như thế là có ý gì?"
Từ Vị nhìn về phía Chu Tư Dịch, bốn mắt giao nhau, Từ Vị như bị điện giật dời mắt đi.

Cậu không dám thừa nhận, cũng không dám đối mặt.

Việc của ba đã khiến cậu vô cùng chấn kinh, Từ Vị không nghĩ tới lòng người có thể ác đến nhường này.

Sáng sớm hôm nay thời điểm nhìn thấy Chu Tư Dịch, Từ Vị để hắn vào nhà, cậu đối với Chu Tư Dịch đã tháo xuống lớp phòng tuyến thứ nhất.

"Ăn đậu hũ a?"
"Tuỳ cậu." Chu Tư Dịch không hứng thú.

"Vậy đi ăn phở bò đi." Từ Vị nhìn biểu tình Chu Tư Dịch, liền để cử một quán ăn, "Phụ cận có một nhà hàng phở bò nổi danh, vào lúc này cũng không phải xếp hàng."
"Được."
Quán phở bò nằm trong hẻm nhỏ, xe không thể đi vào, Từ Vị đậu xe xong, xuống xe đem chìa khoá trả lại Chu Tư Dịch, "Đi bộ 100m nữa liền tới."
"Đi."
Trong ngõ nhỏ nhiều người qua lại, cái thành phố này vốn đã nhộn nhịp rồi.

Hai người một trước một sau tiêu sái, Từ Vị đi theo phía sau Chu Tư Dịch, chú ý bốn phương, sợ có người đem ô dầu bẩn thỉu cọ đến trên người Chu Tư Dịch.

Hắn cùng địa phương này hoàn toàn không hợp, hắn tự phụ tao nhã, nơi này lại dơ bẩn rẻ tiền.

Từ Vị có chút hối hận về đề nghị này, Chu Tư Dịch hắn là loại người nên ngồi ở phòng cao cấp ăn đồ Tây.

Tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Từ Vị giật mình ngẩng đầu lên nhìn, Chu Tư Dịch liền buông Từ Vị ra, "Đừng thất thần, nhìn đường."
Trong lòng Từ Vị chính là đã nảy sinh tình cảm, nhưng không dám đối mặt, liền đem tâm tư này cưỡng ép đè xuống...!
Chu Tư Dịch quá thích chơi đùa, người như thế căn bản không đáng tin.

Hơn nữa hai nam nhân, đi chung một con đường, mãi mãi cũng không trở về được.

Từ Vị sớm đã biết mình cùng những nam sinh khác không giống nhau, cậu đối với nữ sinh không có cảm giác, thậm chí có chút phiền chán.

Từ Vị chưa từng cho ai biết việc này, cậu cũng vẫn luôn không dám đối mặt.

Cửa hàng phở bò nhỏ vô cùng, bàn bày ở bên ngoài.

Từ Vị lấy giấy ăn lau sạch ghế mời Chu Tư Dịch ngồi, cậu đi vào bên trong gọi đồ ăn, "Ngài cứ ngồi trước."
Chu Tư Dịch lần đầu tiên tại nơi như thế này dùng bữa, nhìn bốn phía chung quanh, trong lúc nhất thời không biết nên lấy tư thái gì để phù hợp với hoàn cảnh này.

Một hồi lâu sau, Chu Tư Dịch bỏ qua vấn đề này, hắn không thể dung hợp, đời này đều không thể.

Trong không khí tràn nhập mùi dầu ớt.

Phía sau có tiếng chủ quản hét to, nếu như không phải Từ Vị ở đây, Chu Tư Dịch một giây cũng sẽ không kiên nhẫn.

Từ đằng sau Từ Vị bưng một bát to phở bò nóng hổi đặt trước mặt Chu Tư Dịch, "Ngài muốn ăn kèm ớt hay dấm chua?"
"Không cần."
Từ Vị nóng đến rát tay, liền giơ hay tay nắm lấy tai, "Tôi đi lấy đũa."
Vị thịt nồng nặc, mấy viên hành thái tô điểm, dị thường thô lỗ.

Từ Vị cầm đũa cùng phần ăn của mình đi ra, "Ngài muốn uống nước không?"
"Không muốn."
Chu Tư Dịch nhìn thấy trên trán Từ Vị có mồ hôi rỉ ra, cậu mặc một bộ quần áo chất may không thể nói là tốt, lộ ra cánh tay thanh mảnh.

Chu Tư Dịch thu lại ánh mắt cầm lấy đũa, vị cũng không khó ăn lắm.

Từ Vị ăn rất nhanh, vội vã ăn xong một bát cậu vẫn là không nghĩ ra làm sao cùng Chu Tư Dịch ngả bài.

Từ Vị rút giấy lau mồ hôi, nói, "Ngài ăn bánh không?"
"Không cần."
Từ Vị chưa ăn no, liền đi tới cửa hàng sát cạnh mua hai cái bánh nhân thịt trở về, cậu ăn xong bánh Chu Tư Dịch mới đặt đũa xuống.

Từ Vị tim đập bùm bụp, nói, "Chu tổng."
"Hửm?"
Chuông điện thoại Chu Tư Dịch vang lên, Từ Vị lời muốn nói ra lại không thể, cưỡng ép nuốt trở vào.

Chu Tư Dịch liếc mắt nhìn màn hình, đứng dậy tiếp điện thoại.

"Chu tổng, Chu đại thiếu hiện tại đã đến sân bay D thành."
Chu Tư Dịch nhíu mày, ánh mắt âm trầm, lão đại và hắn không hợp, Chu Tư Dịch vẫn không nghĩ muốn về tổng bộ tập đoàn một phần cũng vì anh hắn.

Vừa bắt đầu liền nói chia D thành cho Chu Tư Dịch, hiện tại tới làm gì?
"Hạng mục Thế Bác hắn muốn nhúng tay." Vương Á nói, "Tôi mới vừa nhận được tin tức, tháng trước Chu đại thiếu ép Lưu quản lý đem toàn bộ tư liệu hạng mục Thế Bác đưa đến tổng bộ.

Chu tổng, hạng mục này chúng ta làm lâu như vậy, hiện tại hắn đây là tới hẫng tay trên đi."
Rõ ràng.

Trong năm năm tới, Thế Bác nhất định sẽ là hạng mục kiếm nhiều tiền nhất cho tập đoàn Chu thị.

Lão đại quá tham lam, hắn cái gì cũng muốn.

Chu Tư Dịch quay người nhanh chân rời khỏi quán ăn, khí thế lạnh lẽo.

"Chu tổng."
Chu Tư Dịch dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy Từ Vị chạy như bay tới.

Ánh mắt âm lệ dần hoà hoãn, cùng Vương Á nói, "Chuẩn bị một chút, long trọng nghênh tiếp Chu đại thiếu."
Aston Martin

Mazda
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui