Lão Bản Và Tiểu Chó Săn


Lòng Từ Vị mềm nhũn như chó con được chủ nhân nựng, Chu Tư Dịch sờ sờ trán Từ Vị, “Có mệt không?”
Trong phòng vang lên tiếng ho khan, hai người lập tức tách ra, ai làm việc nấy.
Chu Tư Dịch đến đây có dẫn theo một người tài xế, hắn muốn gặp Từ Vị, liền đem tài xế đuổi đi.

Cơm tối ăn tại nhà hàng xóm sát vách, đôi vợ chồng già cả bữa đều khen Chu Tư Dịch trường tuấn, khen đến mặt Trần Linh hết xanh lại trắng.

Này nếu khen người khác thì thôi đi, hoặc con nàng là nữ nhân, đó cũng là chuyện tốt.

Nhưng con nàng là con trai, mặc dù Chu Tư Dịch một thân ưu tú, Trần Linh đối với hắn vẫn không có một chút hảo cảm.
“Tiểu tử cậu đúng là nhân tài nha, đã đính hôn chưa?”
“Vẫn chưa.” Chu Tư Dịch trả lời.
“Này còn không lo tìm đi.”.

truyện ngôn tình
Từ Vị vùi đầu bới cơm, kiên quyết không ngẩng đầu lên.
“Cũng rất đáng lo.” Chu Tư Dịch nói, “Cậu* ấy không phải người bình thường.”
他 /Tā/: Ở đây Chu Tư Dịch nhắc đến là cậu ấy, trong tiếng Trung cô ấy (她 /Tā/) hay cậu ấy (他 /Tā/) đều phát âm như nhau.
Tai Từ Vị dựng đứng, da đầu tê dại, ở dưới bàn dùng chân đụng Chu Tư Dịch một chút.

Chu Tư Dịch cũng không có tiếp tục đề tài này.
Đối diện là Trần Linh nhìn như sắp khóc đến nơi.
Buổi tối Chu Tư Dịch cùng Từ Vị trong coi tại linh đường, đến mười giờ Trần Linh nói, “Đưa khách nhân đi ngủ trước đi.”
“Vậy ngủ phòng của con đi.” Từ Vị nói, “Tôi dẫn anh đi.”
“Không được!” Trần Linh vội bật thốt lên.
Từ Vị quay đầu nhìn sang, Trần Linh liền tìm cho mình bậc thang, “Như thế nào lại để khách nhân ngủ chung bất tiện như thế, phòng của mẹ nhường lại mới tốt.”
“Đều là nam nhân, ngủ cùng cũng thuận tiện.” Đôi vợ chồng bên cạnh phân phó, “Người trẻ ở với nhau dễ nói chuyện, phòng của cô có nhường lại vẫn thiếu mà.”
Trần Linh như người câm ngậm hoàng liên, có miệng lại khó trả lời.
Cuối cùng vẫn là Từ Vị cùng Chu Tư Dịch ngủ chung một phòng, đêm đã khuya, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách.

Từ Vị đem đầu gác dưới cằm Chu Tư Dịch, hoàn cảnh kém như vậy, đại công chúa Chu Tư Dịch cư nhiên lại không chê.
Mùi hoa lan thoang thoảng xa gần, gian phòng ngập mùi ẩm mốc khó có thể chịu đựng, Từ Vị nhắm mắt lại, “Nơi này hoàn cảnh thật không tốt.”
“Ừm.”
“Anh chịu được?”

Ôm người bên cạnh vào trong lòng, Chu Tư Dịch suy nghĩ muốn đi ngủ nhưng cũng không biểu hiện ra.

So với việc nhẫn nhịn ngủ cùng Từ Vị mà không có làm gì mờ ám, thì nhận nhịn chút khó chịu này có là gì.
“Ngày mai sẽ về?”
“Ừm.”
Từ Vị hơi mệt chút, mấy ngày nay cậu vẫn luôn gắng gượng chống đỡ.

Băn khoăn về việc của ba đến buổi tối cũng không ngủ được.

Chu Tư Dịch đã ở đây, Từ Vị có người tâm phúc, tâm lý liền thư thả không ít.
“Mẹ em đã biết rồi?”
“Ừm.”
“Em và mẹ em tính khí thật giống nhau.” Cả nhà đều giống đà điểu châu phi.
Từ Vị nhắm mắt, do dự một chút vòng tay ôm em Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch vươn mình đem Từ Vị đặt dưới thân, tiếng ho sát vách truyền tới, Chu Tư Dịch liền nằm xuống, véo một cái lên mặt Từ Vị, ghé sát tai cậu thì thầm, “Ngủ đi.”
Gian phòng nhỏ hẹp, giường chật chội, hai nam nhân cao lớn chen chúc nhau.

Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi, sát vách là mẹ Từ Vị đang ngủ, việc này quá kích thích rồi.
Chu Tư Dịch chịu đựng kích thích, mặc vật kia đã cương cứng, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau Chu Tư Dịch chiếu theo quy củ của con rể cùng Từ Vị đưa ba cậu chôn cất, Từ Vị đem một gốc cây bách đến trước mộ phần, quỳ xuống dập đầu lạy ba lạy mới đứng dậy.

Chu Tư Dịch đẩy xe lăn dẫn Trần Linh tới, mưa đã tạnh, bất quá đường xuống núi vẫn đặc biệt khó đi.

Bùn kẹt vào bánh xe, Từ Vị muốn bế Trần Linh, Chu Tư Dịch đẩy tay cậu ra, trong ánh mắt khiếp sợ của Trần Linh bế nàng lên, ra hiệu Từ Vị đẩy xe lăn.

Xe lăn vẫn nhẹ hơn, còn có bánh xe.
“Dì à, thất lễ rồi.”
Trần Linh: “…”
Bây giờ nói gì đi nữa cũng quá quái dị, nhưng như vậy cũng phi thường khó coi.

Trần Linh nghẹn một bụng khí, nhưng nàng cái gì cũng không thể nói.


Còn phải làm bộ Chu Tư Dịch chỉ là bằng hữu của Từ Vị, bằng hữu!
Bằng hữu cái chó gì!
“Có về nhà không?” Chu Tư Dịch hỏi Từ Vị.
“Không cần về nữa.” Từ Vị nói, “Trực tiếp về D thành đi.”
Đến đường lớn, Chu Tư Dịch nói, “Tới mở cửa xe.”
Từ Vị vội vã chạy tới mở cửa xe, Chu Tư Dịch bế Trần Linh vào xe, quay lại gấp xe lăn đặt sau cốp.
“Xe của anh đâu?”
“Tài xế lái đi rồi.” Chu Tư Dịch đóng cốp sau lại, càng nhind Từ Vị càng cảm thấy quá đáng yêu, giơ tay xoa nhẹ tóc cậu, “Đi thôi.”
“Đợi lát nữa.”
Từ Vị vào trong xe lấy giấy, bước tới khom lưng ngồi xổm xuống lau bùn dính trên chân Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch sững sờ, giật mình vội ngồi thụp xuống, bị Trần Linh nhìn thấy khẳng định sẽ giết hắn.
Trần Linh vốn đã nhìn hắn không vừa mắt.
“Để tôi.”
Từ Vị nghiêm túc lau bùn trên giày Chu Tư Dịch, ném giấy xuống, “Đi thôi.”
Dọc đường đi Trần Linh đều ngủ, có ngủ hay không cũng không muốn mở mắt.

Từ Vị cùng Chu Tư Dịch cũng không thể nói nhiều, liền trầm mặc lái xe đến D thành.
“Lực lượng cảnh sát bên kia có chứng cứ mới.” D thành kẹt xe, đi một bước dừng một bước, Chu Tư Dịch tìm đề tài nói chuyện.
“Chứng cứ gì?”
“Máu của ba cậu được kiểm tra lại một lần nữa, bên trong có lượng lớn chất hoá học, có người bỏ thuốc bác ấy.” Chu Tư Dịch nói, “Đây là án hình sự, không còn là tranh cãi dân sinh.

Lực lượng cảnh sát đã khống chế Tần Kiến, đêm đó Tần Kiến bỏ thuốc ba cậu nguỵ tạo tai nạn xe.

Vốn phải là một vụ án rất đơn giản, không có bất kỳ độ khó nào, có thể hết thảy đều trùng hợp tạo nên cục diện bây giờ.”
“Chúng ta đối với hắn tốt như vậy! Tần Kiến hắn lại dám làm ra chuyện như thế!” Trần Linh bỗng nhiên mở miệng.
Chu Tư Dịch quay đầu nhìn nàng một cái, nói rằng, “Có thể là vì tiền tài.”
Một, hai triệu, từ góc độ Chu Tư Dịch mà nói, hắn cảm thấy người vì số tiền nhỏ này mà giết người thật ngu ngốc.

Nhưng đối với phần lớn nhóm người, cả đời cũng không kiếm được số tiền như thế.
(1tr tệ ~ 3,5 tỉ VND)

Lòng người hiểm ác.
Dọc theo đường đi Từ Vị đều có chút hoảng hốt, chuyện này quá khó tiếp thu, tinh thần Trần linh cũng trở nên suy sụp.

Xe đến dưới lầu, lúc này Trân fLinh kiên quyết cự tuyệt để Chu Tư Dịch bế, Từ Vị liền ôm nàng ngồi vào xe lăn.
“Anh có vội đi ngay không?” Từ Vị quay đầu nhìn Chu Tư Dịch.
“Không vội.”
“Vậy cơm nước xong rồi đi nhé?”
Chu Tư Dịch nhìn sang Trần Linh, nàng miền cưỡng lên tinh thần, nói rằng, “Từ Vị mời cậu ở lại ăn cơm, vậy cứ ở lại đi.”
“Vâng.”
Chu Tư Dịch đẩy cửa xe ra bước xuống, tiến vào thang máy, Chu Tư Dịch nhìn thấy góc áo Từ Vị dính lá cây, liền giơ tay muốn giúp Từ Vị lấy xuống.

Trần Linh từ cửa thang máy phản quang trông thấy được, đột nhiên ngẩng đầu, Chu Tư Dịch liền đem tay đặt xuống.
Cha mẹ vợ khó tính, phải có chừng mực.
Sau khi vào cửa liền dặn dì giúp việc làm cơm, Từ Vị vào nhà bếp lấy nước.
Trần Linh cùng Chu Tư Dịch ngồi ở phòng khách bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau Trần Linh mới hắng giọng một cái, “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Ba mươi ạ.” Chu Tư Dịch nói.
Trần Linh từ trên xuống dưới đánh giá Chu Tư Dịch, “Vậy cũng không còn trẻ.”
Chu Tư Dịch: “…”
So với Từ Vị, hắn xác thực không còn trẻ.
“Vậy cậu ngồi đi, tôi về phòng.” Trần Linh đẩy xe lăn về phòng, cửa phòng ngủ đóng rầm.
Từ Vị bưng nước từ nhà bếp đi ra, liếc nhìn phòng ngủ của mẹ, đem nước đặt tới trước mặt Chu Tư Dịch, “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Chu Tư Dịch uống nước, trong nước có hoà mật ong, còn có hương hoa nhàn nhạt, “Mệt rồi?”
“Sợ anh lái xe mệt.” Từ Vị nói.
Chu Tư Dịch đem nước uống hết, vén tay áo lên một đoạn, nhìn Từ Vị, “Ăn xong đến chỗ tôi xem hợp đồng được không?”
Thanh âm Từ Vị trầm thấp đầy từ tính, từng câu từng chữ rơi vào trong trái tim Từ Vị, có chút ngứa ngáy.

Tựa như gió nhẹ tháng ba, làm tâm trí rối bời.
“Được.”
Dì giúp việc tuy hơi kiệm lời, nhưng nấu ăn phi thường tốt.

Bữa trưa vô cùng phong phú, Từ Vị cùng Chu Tư Dịch ngồi một bên, Trần Linh ngồi phía đối diện.
Bữa cơm, Từ Vị tiện tay giúp Chu Tư Dịch múc một bát canh gà, ánh mắt Trần Linh liền bắn qua.

Từ Vị bưng bát đối diện ánh mắt sắc bén của mẹ, do dự một chút, đem bát canh đặt tới trước mặt mẹ, “Mẹ uống canh đi.”
Từ Vị không đối xử khác biệt, cũng múc cho a di một chén canh, cuối cùng mới lấy cho Chu Tư Dịch.
Rất uỷ khuất!
Ăn cơm xong, Từ Vị tiễn Chu Tư Dịch xuống lầu, sau đó mới trở về phòng thay quần áo rồi rời khỏi nhà.
“Con đi ra ngoài à?” Trần Linh hỏi.

“Buổi chiều con có làm việc.”
“Công việc gì?”
“Bàn bạc một cái hợp đồng.” Từ Vị nhìn mẹ, nói rằng, “Buổi tối có lẽ sẽ về rất muộn.”
“Muộn hay không muộn chẳng phải đều phải về?”
Từ Vị mặt áo phông nhạt màu, quần bò màu trắng, nghe vậy liền dừng bước.
Huyết áp Trần Linh tăng vọt, phút chốc tái mặt đi hận không thể đem mình tức chết, lời chưa kịp ra khỏi miệng, liền thấy a di từ nhà bếp đi ra, đem lời nuốt lại, “Con theo mẹ lại đây.”
Từ Vị đi theo mẹ vào phòng ngủ.
“Đóng cửa lại.”
Từ Vị đóng cửa lại, nhất thời liền nghe thấy tiếng khóc nức nở của Trần Linh, Từ Vị bó tay toàn tập, liền vội vàng ngồi xuống nắm chặt tay Trần Linh, “Mẹ khóc cái gì a?”
Trần Linh chỉ khóc, Từ Vị rất nhức đầu, lấy giấy lau mặt cho nàng, “Có lời gì muốn nói mẹ cứ nói đi.”
“Con không thể tìm một người con gái để quen biết sao?”
Từ Vị đầu ong một tiếng, “A?”
Trần Linh cũng ý thức được mình nói sai, việc này không thể làm rõ, bọn họ cũng không thể làm rõ.

Lời một khi đã ra khỏi miệng, mọi người đều phải đối diện với sự thật phức tạp.
“Con đừng chiếm tiện nghi của vị giám đốc kia.”
Từ Vị tê dại gật đầu, trong đầu đều là câu hỏi ban nãy.
“Đừng nhận tiền của người ta, cũng đừng nhận đồ vật gì nữa.”
Từ Vị mím mím môi, ngẩng đầu, “Mẹ cảm thấy Chu Tư Dịch thế nào?”
Trong nháy mắt Trần Linh như rơi vào sương mù, Từ Vị trực tiếp đem lời nói rõ.
"Con rất yêu hắn.”
Ngón tay Trần Linh run lên, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Con không thể yêu nữ hài, con yêu không nổi.” Từ Vị nửa quỳ trên sàn nhà, cậu nắm chặt tay Trần Linh, “Mẹ, con đối với nữ hài không có cảm giác, mẹ có thể hiểu cho con không?”
“Không phải là Chu Tư Dịch thì cũng sẽ là những người khác.” Hầu kết Từ Vị khẽ lăn, cậu thừa thế xông lên, “Con yêu thích nam nhân.”
Âm thanh rời khỏi miệng, không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Hoá ra thừa nhận cũng không có khó khăn lắm, cuối cùng cũng nói ra.
Từ Vị biết rất nhiều người có cái gì phiến diện về vấn đề này, thế giới của bọn họ, đồng tính luyến ái quá xa vời.

Nếu như sự tình không phát sinh trên người Từ Vị, cậu cũng khó mà tin nổi.
Có thể đã xảy ra, Từ Vị nhận thức rõ ràng.
Xác thực cậu cùng phần lớn người không giống nhau, cậu yêu thích người đồng tính.
Khó? Rất khó, rất nhiều người sẽ dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cậu.
Từ Vị không muốn nói cho lão Miêu, cũng không muốn nói cho những bằng hữa kia, cậu sợ bị kỳ thị.

Có thể mẹ là người yêu cậu nhất trên đời, là thân nhân duy nhất, Từ Vị ôm mong chờ đợi.
“Con cho rằng, con với mẹ cần phải thẳng thắn, con là con trai của mẹ.”
Trần Linh đột nhiên nâng bàn tay lên, cao giọng, “Con lặp lại lần nữa!” Thanh âm phát run, hiện tại Từ Vị đem lời nuốt trở về, con trai nàng không thừa nhận chính mình là đồng tính luyến ái, Trần Linh sẽ cho rằng hết thảy sự tình đều không có phát sinh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận