Tiếp tục cái đầu anh, Từ Vị rút tay ra, “Đại Chu tổng là anh trai của anh?”
“Ừm.” Chu Tư Dịch liền đem tay Từ Vị kéo về, thuận thế dựa lên vai Từ Vị.
Gương mặt đẹp như tạc tượng dán vào mặt Từ Vị, tiếng nói cứng nhắc, “Cùng cha khác mẹ.”
Từ Vị nghiêng đầu nhìn Chu Tư Dịch, lông mi hắn dày đặc, da thịt kề cận.
Không khí có điểm gượng gạo, lệ khí ban nãy từ Chu Tư Dịch phát ra khiến Từ Vị có chút đau lòng.
“Hắn từng ức hiếp anh?”
Chu Tư Dịch soạt cười ra tiếng, ngồi dậy nhìn Từ Vị, “Có phải em đối với anh có hiểu lầm gì không?”
Mặt Từ Vị nóng lên, Chu Tư Dịch đụng xuống chóp mũi Từ Vị, cúi đầu hôn nhẹ lên.
Rất nhẹ, thanh âm tao nhã như lông vũ quét qua lòng Từ Vị, “Nhắm mắt.”
Từ Vị nhắm mắt lại, Chu Tư Dịch vừa muốn đưa lưỡi vào, lại có tiếng gõ cửa.
Chu Tư Dịch: “…”
Mẹ kiếp, không chịu để yên cho hắn hành sự sao! Đều phải đuổi hết đi mới chịu?
“Vào đi!” Chu Tư Dịch buông Từ Vị ra, đứng dậy đi tới bàn làm việc, giả vờ giả vịt chỉnh lý tay áo.
Từ Vị cấp tốc cúi đầu nhìn văn kiện, liền nghe đến phía sau có giọng nói quen thuộc, “Chu tổng.”
Từ Vị giật mình quay đầu lại, cậu sửng sốt, là Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc đại khái cũng không nghĩ tới lại gặp Từ Vị ở chỗ này, kinh ngạc vài giây, lập tức lộ ra biểu tình khinh bỉ, hắn từ trên cao nhìn xuống Từ Vị, sau đó mới nhìn về phía Chu Tư Dịch, “Buổi biểu diễn tháng mười ____”
“Lão Tống chết rồi à? Đến tìm tôi làm gì?”
“Không phải, em chỉ muốn _____ “ Thẩm Lạc bỗng nhiên không nói được gì nữa, thẳng tắp nhìn Từ Vị.
Từ Vị đi đến trước mặt Chu Tư Dịch đặt văn kiện xuống, nói rằng, “Chìa khoá xe đâu?”
“Muốn dùng xe?”
“Ừm.”
Chu Tư Dịch cũng không ngại có người lạ bên cạnh, “Không chờ tôi?”
“Buổi tối anh còn phải tham dự tiệc, chờ không được.” Từ Vị bước tới đưa tay từ trong túi quần Chu Tư Dịch lấy ra chìa khoá, “Tôi đi trước.”
Thẩm Lạc trợn mắt ngoắc mồm, Chu Tư Dịch chán ghét người khác đụng chạm như vậy, Từ Vị còn lấy đồ từ trong túi hắn.
“Đi đường chậm một chút, buổi tối không cần tới Bạch Nhật Mộng.”
“ừm.”
Từ Vị rời khỏi văn phòng, Vương Á nhìn thấy Từ Vị vội vã đuổi theo thay cậu bấm nút thang máy, tiền thưởng đều bị lão bản trừ hết, đành phải dựa vào nịnh bợ bà chủ thôi.
“Cảm ơn anh Vương.”
“Khách khí rồi, gọi tên tôi là được.” Vương Á cũng tiến vào thang máy, nhìn Từ Vị chần chờ trong chốc lát, nói rằng, “Cậu có gì cần cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được.”
“Cảm tạ.” Vương Á đột nhiên xuất hiện, lại còn khách khách khí khí, Từ Vị có chút không biết phải làm sao, cả người cứng nhắc.
Vương Á cung kính đưa Từ Vị đến bãi đậu xe, cả người Từ Vị nổi da gà, cùng không biết đến cùng anh ta có ý tứ gì.
Đi đến trước xe, Từ Vị bỗng nhiên tức giận, đạp lên ô tô một cước.
Còi báo động vang lên, Từ Vị ấn điều khiển tắt đi, kéo mở cửa xe ngồi vào.
Chu Tư Dịch chết tiệt, đào hoa kéo đến nhiều như vậy.
Từ Vị không có chỗ để đi, cậu ở trong xe ngồi một lúc, lại lái đến Bạch Nhật Mộng.
Tạm thời không thể về nhà, bây giờ vẫn chưa thể đối diện với mẹ được.
_____________
“Còn có việc gì?” Ánh mắt Chu Tư Dịch lạnh nhạt.
Thẩm Lạc đứng trước mặt Chu Tư Dịch, mặt của y tái nhợt, ngước nhìn Chu Tư Dịch, “Đến một cơ hội nhỏ nhoi em cũng không thể có sao? Lần trước em sai rồi, em không nên chọc giận ngài, cầu xin ngài cho em một cơ hội.”
Chu Tư Dịch một tay đút túi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Bạc, nghĩ khí lương bạc, “Nếu như cậu không muốn vĩnh viễn bị chôn vùi, ngay bây giờ cút khỏi phòng làm việc của tôi, đừng bao giờ xuất hiện.”
Chu Tư Dịch đẩy ra ghế xoay ngồi xuống, tâm trạng phiền chán, đám người kia cứ như là ruồi nhặng vậy.
Thẩm Lạc đột ngột ngồi xuống, cơ hồ là bán quỳ trước mặt hắn, “Chu tổng.” Y bởi vì căng thẳng, đầu ngón tay hơi phát run, “Em ngưỡng mộ ngài, em không để ý bên cạnh ngài có bao nhiêu người, chỉ cần giữ lại cho em một vị trí nhỏ, một vị trí thực nhỏ bé để em có thể ở bên ngài ____”
Ánh mắt Chu Tư Dịch thêm một tầng hàn ý, mang theo khí tức doạ người.
Tâm can của hắn rất nhỏ, chì cần Từ Vị đến liền được lấp đầy.
Đứng dậy ấn máy gọi thư ký riêng đến, âm thanh thư ký vang lên, “Chu tổng.”
“Gọi bảo an đến phòng làm việc của tôi.”
Thẩm Lạc ngẩng đầu nhìn lên Chu Tư Dịch cao cao tại thượng, Chu Tư Dịch cúp điện thoại, lạnh lùng nói, “Cậu không còn cơ hội.”
Thời điểm bảo an đến Thẩm Lạc đã đứng lên, Chu Tư Dịch gác chéo chân ngồi trên ghế làm việc rộng rãi, một bộ phong lưu, “Không được để cậu ta lại xuất hiện trong phòng làm việc của tôi.”
Mặt Thẩm Lạc hết xanh lại trắng, bảo an xem ý tứ Chu Tư Dịch, không thể làm gì khác hơn là đối với Thẩm Lạc nói, “Mời.”
Thẩm Lạc bước nhanh ra ngoài, Chu Tư Dịch híp mắt, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cửa phòng làm việc đóng lại, rất nhanh khôi phục sự yên tĩnh, Chu Tư Dịch gọi cho Tống Vũ.
“Chu tổng?”
“Huỷ hợp đồng với Thẩm Lạc, đưa cậu ta đi đi.”
“A? Chu tổng, đã xảy ra chuyện gì?”
“Vẫn là nên bắt đầu lại với người mới.”
“Chu tổng, nhóm nhạc Hoả Phong có buổi biểu diễn vào tháng mười, chúng ta đã chuẩn bị rất lâu, nếu như bây giờ từ bỏ Thẩm Lạc, sợ rằng sẽ gây ra ồn ào lớn đi? Việc này kết thúc không tốt.”
“Huỷ bỏ buổi biểu diễn.”
“Làm sao Thẩm Lạc lại chọc giận anh, tôi quay về sẽ dạy dỗ cậu ta một trận, chuyện này nên lo liệu gọn gàng một chút.”
“Tôi lập lại một lần nữa, huỷ buổi biểu diễn, huỷ toàn bộ hoạt động của Thẩm Lạc, tổn thất tôi đến gánh chịu.” Chu Tư Dịch sinh ra trong đống tiền, hắn không thiếu chút bạc lẻ.
_____________
Từ Vị đến bãi đậu xe Bạch Nhật Mộng, lại không có lập tức xuống xe.
Chu Tư Dịch bảo cậu không cần đến Bạch Nhật Mộng, cậu và công ty Chu Tư Dịch đã ký bản hợp đồng năm năm, Chu Tư Dịch đề nghị cậu nên đến trường âm nhạc bồi dưỡng.
Điện thoại vang lên, là một dãy số xa lạ, cậu do dự một hồi mới bắt máy.
“Đại ca à, tôi đã trở về.”
Từ Vị sững sờ, “A?”
“Cmn mau nói, cậu quên tồi là ai rồi à.” Âm thanh Trần khai từ điện thoại truyền tới, “Chỗ cũ, mau tới đây.”
Từ Vị nhếch miệng lên, “Được.”
Thời điểm Từ Vị đến nơi đã là hơn bốn giờ, mặt trời vẫn chói chang, hơi nóng hầm hập trên đầu.
Mặt đất bốc lên nhiệt khí, cả thành phố như cái lò nướng.
Từ Vị đóng kỹ cửa xe nhanh chân đi về phía trước, ngẩng đầu liền thấy Trần Khai đang đứng ở cửa hút thuốc.
Từ Vị một tay đút túi đi tới bên cạnh Trần Khai, vỗ vai hắn, “Ở đây tắm nắng làm gì? Còn ngại chính mình chưa đủ đen?”
Trần Khai nhìn lướt qua chiếc xe của Từ Vị dừng cách đó không xa, lão Miêu nói hắn còn không tin, con người Từ Vị thanh cao như vậy, làm sao lại chịu để tiền tài vật chất thao túng?
Nhìn Từ Vị từ trong xe đi ra, tâm tình Trần Khai đặc biệt phức tạp.
“Không đen chết cậu là được.” Trần Khai miễn cưỡng cười cười, dập tắt thuốc quay người đi vào trong, “Lão Miêu cùng Chu Phong đều đến rồi, Chu Phong còn dẫn theo bạn gái, buồn cười không?”
“Chu Phong không phải vẫn luôn có bạn gái sao? Có gì buồn cười?”
“Cậu còn dám nói?” Trần khai đột nhiên quay đầu nhìn Từ Vị, lập tức liền cảm thấy mình có phần quá khiêm khắc, “Thời gian mới qua bao lâu, cậu sẽ không rời bỏ hội độc thân chúng tôi đi?”
“Rời.” Từ Vị gật đầu.
Trần Khai đạp phải vũng nước, kém điểm ngã sấp xuống.
Từ Vị nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay Trần Khai, nói rằng, “Cần thận chút, cậu đừng có ngã chết ở đây.”
Trong nhóm bọn cậu Trần Khai là phú nhị đại, ngã một chút liền có người sót a.
“Được rồi.” Nơi Từ Vị nắm đã bỏng rát, Trần Khai thoát khỏi tay Từ Vị, nuốt khan nhanh chân hướng lầu hai đi lên, “Ở lầu hai.”
Hương vị dầu vừng hoà cùng mùi tôm hùm đất quẩn quanh, hun đến Từ Vị có chút choáng đầu.
Đã rất lâu cậu không ăn qua đồ ăn nặng mùi như vậy, Chu Tư Dịch không thể ăn cay cũng không thể ăn hải sản tươi, Từ Vị đi cùng với hắn, tất cả đều ăn theo hắn.
Trần Khai hơi gầy, so với Từ Vị vẫn cao hơn, xem như là thanh tú.
“Cậu thực sự rơi vào conđi tình yêu rồi à?”
“Ừm.” Từ Vị không muốn nhiều lời nhắc đến Chu Tư Dịch.
“Cậu lái xe của ai?”
“Của hắn.” Từ Vị nói thẳng.
Trần Khai suýt lăn từ cầu thang xuống, hắn đỡ tường nhìn Từ Vị.
“Cậu không phải đang nói đùa chứ?”
“Không phải.” Từ Vị nhìn Trần Khai sắp ngã, giơ tay đỡ vai Trần Khai, quay đầu hướng chủ quán hô, “Mau đem đồ ăn mang lên nha, cậu ta sắp xỉu rồi.”
“Này cũng không thể vội vã nha, rất bận!” Chủ quán cười ha ha trả lời.
Từ Vị buông Trần Khai ra, nói rằng, “Trường học tốt không?”
“Tốt nên mới bị trả về đây, nếu không sẽ còn phải chịu đựng.” Trần Khai hoàn toàn không nghe rõ Từ Vị đang nói cái gì, đầy đầu đều là Từ Vị thanh cao như vậy sao có thể lái xe người khác?
“Bạn gái cậu _____”
“Bạn trai.” Lời ra khỏi miệng, Từ Vị dừng vài giây, bứt lên khoé miệng bật cười, chợt phát hiện thừa nhận cũng không khó như vậy, “Hắn là nam.”
“A?” Trần Khai quay đầu nhìn Từ Vị.
Từ Vị chỉ chỉ cửa trước mặt, “Phòng này?”
“Ừ.” Trần Khai hoàn toàn ngơ ngác nhìn Từ Vị, triệt để mất năng lực suy nghĩ.
Từ Vị là gay, mà hắn lại là người cuối cùng được biết, nối như sớm một chút, dũng cảm một chút, có phải sẽ khác nhau? Từ Vị là gay, cậu ấy chọn người khác lại không nghĩ đến mình.
Tại sao?
“Mau tới đây.” Lão Miêu gọi.
Từ Vị đi vào kéo ghế ngồi xuống, hướng bạn gái Chu Phong ngồi đối diện gật đầu một cái, mới lên tiếng, “Gọi món chưa? Đêm nay cậu không đi hát lại ở đây ăn tôm hùm đất?”
“Đêm nay không có yêu cầu, cậu thì sao?”
Từ Vị lấy đũa, gõ xuống bát, âm thanh thanh thuý vang lên, “Không đi, phải chuẩn bị kiểm tra năng lực.”
“Kiếm tra cái gì?” Chu phong ném cho Từ Vị một cốc bia lạnh, trong đám người này duy nhất cậu ta vô tâm vô phế, hoàn toàn không biết nội tình, “Nếu đều không phải đi làm, đêm nay có thể hảo hảo uống một trận rồi.”
Từ Vị thật ước ao mình cũng vô tâm vô phế, nhận cốc bia Chu Phong đưa tới.
“Thi vào học viện âm nhạc, bây giờ còn chưa khai giảng, vẫn còn cơ hội.” Bọn họ đều đơn độc thi đại học, “Thành tích thi cử của cậu thế nào?”
“Bỏ đi, không muốn nhắc tới.” Chu Phong nghe vậy lông mày đều nhíu lại, “Đoán chừng sẽ vào Khoa học kỹ thuật Tây Bắc, mẹ tôi báo danh rồi.”
“Khả năng tôi thất bại hoàn toàn rồi.” Lão Miêu cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, “Mẹ tôi nói toàn bộ đều thi không nổi, vậy thì báo danh vào trường cao đẳng tại địa phương thôi.”
Từ Vị chờ bọt tan đi còn không nhiều lắm, mới nâng cốc cùng lão Miêu đụng xuống.
Thành tích của lão Miêu phi thường kém, so với Từ Vị còn kém hơn, muốn thi vào trường chính quy là kỳ tích.
Trong hiện thực nào có nhiều kỳ tích như vậy, bia đắng chát rót vào trong dạ dày, Từ Vị cũng không biết tương lai sẽ đến đâu, Chu Tư Dịch nói tương lai quá xa vời.
Từ Vị không dám mơ tưởng quá nhiều, Trần Khai phía đối diện bỗng nhiên mở miệng, “Từ Vị, cậu là gay?”
Tác giả có lời muốn nói: Không có ai trời sinh đã cứng rắn không thể phá vỡ..