Mới một ngày nhưng liền thấy người này hai lần, đều đụng phải xe của hắn, Từ Vị thoáng sửng sốt, vội vàng xin lỗi "Xin lỗi, tôi từ trong ngõ đi ra không thấy điểm mù, thực xin lỗi."
Chu Tư Dịch lười biếng xuống xe, tay chỉ xuống bên trái cửa sổ xe "Chỗ này." Hai người đứng đối diện nhau, Chu Tư Dịch muốn nói chuyện với cậu còn phải cúi đầu.
Từ Vị vội vã nói "Mong anh thứ lỗi, tôi sẽ bồi thường.
Mà tôi hiện tại không có thời gian, tôi đi trước nhé?"
Chu Tư Dịch đem điện thoại đưa tới, lời ít mà ý nhiều "Số điện thoại."
Từ Vị đón lấy điện thoại, không may đụng tới ngón tay Chu Tư Dịch.
Chu Tư Dịch da dẻ phi thường tốt, bóng loãng trắng nõn, so với nữ nhân còn được chăm sóc kỹ lưỡng hơn.
Từ Vị đang ghi lại số, tay bỗng nhiên bị nắm chặt, cậu giật mình ngẩng đầu, Chu Tư Dịch đang chăm chú nhìn cậu.
Từ Vị như mất đi thính giác, lỗ tai nóng như thiêu, hương thơm như có như không phảng phất.
Tô Mình Diễm cũng dùng nước hoa, mà mùi sặc người, Từ Vị vẫn cho là nước hoa luôn khó ngửi như vậy.
"Được." Chu Tư Dịch tiếng nói ngạo mạn, ý tứ sau xa "Tôi sẽ gọi cho cậu đòi bồi thường."
Từ Vị nào dám nghĩ tới phản ứng của chính mình có bao nhiêu kỳ quái, tiếp tục nhập số vào điện thoại, cậu không dám nhìn Chu Tư Dịch nữa, cúi đầu đưa tới "Được."
Chu Tư Dịch không lên tiếng, Từ Vị ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mắt đầy hứng thú, Từ Vị nhíu mày, hầu kết lên xuống "Vậy tôi đi trước?"
Chu Tư Dịch đem số lưu 'tiểu khả ái', đem điện thoại cất đi, chưa muốn để cậu đi "Sốt ruột? Hửm?"
Âm cuối được đè nén trầm thấp.
Lỗ tai Từ Vị như sắp cháy, thâm tâm nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, cũng không biết muốn mắng ai "Đúng thế."
Chu Tư Dịch rất nhẹ ừ một tiếng, gật đầu.
"Đền bù thế nào ngài gọi cho tôi." Từ Vị tay ra mồ hôi, nắm chặt tay xe đạp "Gặp lại sau."
Gặp lại cái búa! Từ Vị thực sự là hận đời này không muốn thấy Chu Tư Dịch.
Từ Vị chạy xe như bay, tay lái chuệnh choạng, đạp cũng không trôi chảy, cũng may không đạp hụt.
Từ Vị đi thẳng ra đằng sau Bạch Nhật Mộng, tiến vào hậu đài.
Không có thang máy, cậu một bước bước liền mấy bậc.
Còn chưa tới giờ làm việc, hậu đài yên tĩnh, Từ Vị vào cửa liền thấy lão Miêu ngồi trên ghế dài.
Cậu nhanh chân đi tới nắm vai lão Miêu, thở ra một hơi "Tôn tới muộn."
Lão Miêu ngẩng đầu nhìn cậu, Từ Vị bởi vì vận động mạnh, trên da một tầng hồng hào.
Một gương mặt anh Tuấn tinh xảo, trong đám bạn thì Từ Vị chính sở hữu sắc có giá trị nhất.
"Làm sao vậy? Sinh khí?" Từ Vị ghìm cổ Mao Thời Tuấn, nói "Mẹ tôi tỉnh rồi, tôi nhất thời quên thời gian, quản lý sẽ không cần ta nữa đi? Biểu tình nghiêm túc như vậy."
Lão Miêu bỗng ngũ vị tạp trần*, đẩy Từ Vị ra, đứng lên "Cậu ở chỗ này chờ, quản lý đi lấy hồ sơ, hảo hảo theo người ta nói chuyện.
Cậu cũng không đi học nữa, ký hợp đồng đi."
[ ngũ vị tạp trần: cảm xúc rối rắm ]
"Cậu đi đâu?"
"Chúng ta bây giờ không còn là nhóm nhạc nữa, tôi còn phải đi học——" tiếng cửa mở, lão Miêu vỗ vai Từ Vị, hướng bên ngoài đi "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Từ Vị ngẩng đầu nhìn quản lý đi vào, có chút mờ mịt.
"Từ Vị phải không?" Chủ quản cầm hồ sơ liếc mắt nhìn cậu, nói "Theo tôi tới phòng làm việc."
Mao Thời Tuấn bước nhanh ra ngoài, Từ Vị quay đầu nhìn lại Mao Thời Tuấn, vừa muốn mở miệng, quản lý quát lớn "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không đi? Còn muốn ký hợp đồng hay không?"
Từ Vị cùng quản lý người trước người sau tiến vào văn phòng, quản lý đưa hợp đồng vứt tới trên bàn, chỉ chỉ vị trí đối diện "Ngồi, có mang chứng minh thư theo không?"
Từ Vị từ trong balo lấy ra chứng minh thư, lật xem hợp đồng.
Trong hợp đồng chỉ có Từ Vị, Từ Vị ngẩng đầu "Chúng tôi là nhóm nhạc, sao chỉ có mình tôi kí?"
"Chỉ nhận một mình cậu." Chủ quản photo chứng mình thư, đem bản gốc đưa Từ Vị "Dưới góc phải ký tên cậu vào."
Từ Vị mím mím môi đứng lên "Vậy tôi liền không ký nữa, cảm ơn ý tốt."
Cậu khom người chào, mang theo đàn guitar cùng balo quay người nhanh chân rời đi.
Chủ quản há miệng, hừ lạnh "Thật ngu ngốc!"
Từ Vị kéo cửa lao ra, bên ngoài sắc trời đã tối sầm, ánh đèn mờ ảo, Từ Vị ngẩng đầu lên thở dốc.
"Từ Vị?"
Từ Vị thấy lão Miêu tay kẹp thuốc lá, nhanh chân đem lão Miêu kẹp vào lồng ngực.
Lão Miêu bị bức nóng, đẩy Từ Vị ra "Làm sao vậy?"
Từ Vị vỗ lên mặt lão Miêu "Đi thôi."
Lão Miêu tránh né gọng kìm của Từ Vị, cau mày "Đi cái gì? Hợp đồng đã ký xong chưa?"
Từ Vị cầm chìa khoá mở xe đạp "Không ký nữa."
"Cậu có bị bệnh không?" Lão Miêu tức giận chạy tới một cước khiến Từ Vị ngã khỏi xe đạp "Cậu là đồ ngốc à? Cậu cấp ba còn chưa tốt nghiệp tới chỗ nào tìm lương mười ngàn? Tiền thuốc cho mẹ cậu phải làm sao?"
Từ Vị ngồi chồm hỗn trên mặt đất, xe đạp đổ trước mặt cậu, cầm chìa khoá trong tay cũng không muốn đứng dậy, Từ Vị đem mặt chôn ở trong đầu gối.
Lão Miêu thở ra một hơi, cũng ngồi xổm xuống, hút một hơi thuốc, mắt híp híp vỗ vai Từ Vị, hạ giọng "Từ Vị, tôi còn được đi học, cơ hội của tôi nhiều hơn cậu."
Từ Vị mím chặt môi, một hồi lâu sau cậu quay trở lại.
Lão Miêu ngồi trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa kia, cười thành tiếng, cắn thuốc hút thêm một hơi.
Từ Vị lúc quay trở về phòng hoá trang đã có mấy người, cậu đứng trên hành lang hồi lâu, gõ cửa.
"Mời vào."
Từ Vị đi vào liền hướng người bên trong khom lưng, chủ quản trong tay đang cầm điện thoại, nhìn thấy Từ Vị liền giật mình.
Một câu chửi bậy xém ra đến miệng, tiểu tử này chơi trò gì vậy?
"Thư ký Từ, anh trước tiên báo lên trên, tiểu tử kia quay lại rồi."
Cúp điện thoại, chủ quản hắng giọng một cái, sắc mặt âm trầm "Quay lại làm gì?"
"Xin lỗi, tôi vừa nãy không suy nghĩ thấu đáo, hợp đồng còn có thể ký không?"
Chủ quản cười lạnh, đem hợp đồng ném lên bàn, bút cũng ném qua "Tiểu tử, ra xã hội phức tạp này kiếm tiền, tự tạo cho mình một đường lui mới là khôn ngoan."
Từ Vị cầm hợp đồng lật xem, không nhìn ra có gì lừa đảo, cầm bút lên ký tên, cậu giọng khàn khàn "Cảm tạ, tôi sẽ nhớ kĩ."
"Buổi tối có thể hát không?"
"Có thể."
Chủ quản nhìn kỹ Từ Vị, nói "Nếu cậu đi theo con đường làm ca sĩ thần tượng, cũng không nên mỗi ngày đều mặc T shirt, không phù hợp với khí chất của cậu."
Từ Vị không biết nên nói cái gì, chỉ gật đầu.
"Cậu chuẩn bị áo sơ mi trắng, lần sau diễn mặc cái đó."
Từ Vị a một tiếng "Cái gì?"
"Mặc áo sơmi, nhìn thuận mắt."
Từ Vị cho là trên người mùi mồ hôi khiến chủ quản ghét bỏ, cậu từ bệnh viện cuống cuồng chạy tới đây, trên người ướt đẫm.
Khẳng định có mùi mồ hôi, cúi đầu "Tôi biết rồi."
"Ngày hôm nay liền cứ như vậy, mười giờ cậu hát, muốn hát cái gì trước tiên báo cho bên âm thanh"
"Được."
Tiểu tử này tuy dễ nhìn, nhưng cũng không lanh lợi cho lắm.
"Đến phòng chờ nghỉ ngơi."
Từ Vị xuống lầu không biết làm gì, những người khác đều chưa tới, cậu tại ghế dài ngòi xuống lấy điện thoại ra nhắn tin cho lão Miêu "Cậu đang ở đâu?"
Lão Miêu không hồi âm, màn hình điện thoại dần dần tối sầm xuống, dưới ánh đèn vết nứt vỡ càng thêm rõ.
Cậu thở dài.
"Cậu tên là gì?"
Từ Vị ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái, người này trang điểm không dễ nhìn, phi thường khoa trương "Từ Vị."
"Tôi là Đan Ny.
Ca sĩ thực tập."
Từ Vị gật đầu, ngón tay xẹt qua lòng bàn tay, đâm đâm vài cái.
"Cậu thoạt nhìn tuổi rất nhỏ." Đan Ny nhìn Từ Vị "Mười tám tuổi đi?"
"Ừm." Từ Vị không muốn nói quá nhiều về chính mình, lấy ra đàn guitar chỉnh dây.
Nam sinh tuổi trẻ anh tuấn, trung tâm thu hút sự chú ý, Đan Ny vừa trang điểm vừa nhìn cậu "Cậu vẫn còn đang đi học?"
Từ Vị không quá yêu thích con gái quá chủ động, lại giống Tô Mình Diễm.
Buổi tối biểu diễn rất thuận lợi, một ca khúc, hát xong liền được nghỉ.
Cậu không ở lại lâu, thẳng đến bệnh viện.
Lần thứ hai ngủ tại bệnh viện, buổi sáng là được mẹ đánh thức, Từ Vị mở mắt ra liền thấy mẹ mắt rưng rưng, Từ Vị lập tức nắm lấy tay của mẹ.
"Mẹ." Từ Vị nói "Mẹ muốn cái gì? Con đi gọi bác sĩ?"
Trần Linh ( mẹ Từ Vị) khẩn khẩn cầm lấy tay cậu "Ba con đâu?"
Từ Vị sửng sốt, nhìn mẹ mình.
"Con trai?"
Từ Vị mặt chôn ở tay Trần Linh liền khóc lên, Trần Linh ho kịch liệt, Từ Vị mới hoàn hồn lập tức kêu bác sĩ.
Thời điểm tai nạn, Từ Hải vì bảo vệ Trần Linh, đem chính mình che chắn.
Từ Vị không dám nói cái gì nữa, chờ bác sĩ rời đi liền lấy nước đút cho mẹ, hai người đều trầm mặc, không nhắc lại chuyện này nữa.
Trần Linh tâm tư thông suốt, cũng đoán được rồi.
Tiền dùng quá nhanh, bệnh viện báo nộp thêm.
Mẹ cậu còn một cái thẻ, bên trong có bảy vạn.
Từ Vị giao xong tiền thuốc thang liền không thừa một đồng.
Ăn cơm trưa xong lại thẳng đến Bạch Nhật Mộng, chờ đợi thời gian lên đài, một cô gái mặc quần trắng tiến vào hậu đài, vênh váo tự đắc chỉ huy những người khác.
"Ra là ở đây."
Từ Vị quay lại đập vào mắt là Đan Ny với cái đầu xoăn tít, đi tới ngồi xuống.
Đan Ny đưa cho cậu hai viên kẹo, nàng một bên nhai một bên liếc mắt nhìn cô gái đang chỉ huy cả phòng kia, thấp giọng nói "Thật huênh hoang."
Từ Vị nhai kẹo, cậu đối với việc đố kị nhau của phụ nữ thật không thể hiểu được.
Cô gái kia rời đi, Từ Vị nói "Cô ấy cũng là ca sĩ?"
"Ừm." Đan Ny dựa vào tường, dựng thằng một ngón tay chỉ lên phía trên "Lầu bảy, VIP đó, kiếm được rất nhiều tiền.
Lầu một một tối kiếm hơn một ngàn đã tính là nhiều, các lầu trên người có vận khí tốt thường kiếm hơn vạn."
"Muốn lên lầu trên có yêu cầu gì không?" Từ Vị muốn mau chóng kiếm tiền, vì cậu còn phải lo mẹ.
Đan Ny cười ra tiếng, ghé vào tai Từ Vị "Ngươi muốn lên đó a? Đàn ông không thể đi bán sắc nha."
Mùi hương dâu tây, khí tức ngọt ngào ấm áp phả vào trong lỗ tai, Từ Vị lập tức cùng Đan Ny kéo dài khoảng cách "Hả?"
Đan Ny cười cười ý tứ sâu xa, mùi phấn son nồng nặc, đôi môi đỏ mọng mấp máy "Bạn nhỏ à, cậu hẳn có thể hiểu đi."
"Từ Vị!"
Phía sau truyền đến tiếng gọi, Từ Vị lập tức mang theo đàn guitar đứng lên "Quản lý."
"Lên lầu bảy.".