Lần này Lục Cẩm Thành gặp phải rắc rối nên mới bị trễ tới nửa giờ.
Hắn không thể liên lạc cho Cố Nguyên, bởi vì đã bị đối phương cho vào danh sách đen.
Hắn biết thiếu niên có thể đã trở về nhà, nhưng vì tránh bị đối phương làm khó, hắn vẫn lái xe đến đây đón người.
Cố Nguyên như một chú dê con được chủ nhân đến đón, hai mắt sáng lấp lánh nhìn nam nhân, trong mắt hiện lên sự vui vẻ nhảy nhót.
Lúc này hệ thống lại lần nữa nhắc nhở cậu phải chú ý.
Cố Nguyên thay đổi biểu tình, ra vẻ hung ba ba nói: “Sao bây giờ anh mới đến hả?”
Ngữ khí trẻ con như đang làm nũng, hoàn toàn không có vẻ gì đáng sợ, lại giống một chú mèo con đang tức giận meo meo hơn.
Lục Cẩm Thành rũ xuống tầm mắt, tay kéo cửa xe mở ra, giọng điệu trước sau như một giải thích: “Bởi vì có một chút rắc rối cho nên đến chậm, rất xin lỗi, thiếu gia.”
Chẳng qua là Cố Lâm gây rắc rối cố tình làm khó hắn mà thôi.
Lục Cẩm Thành sắc mặt lạnh nhạt.
Hắn biết thiếu niên rất tức giận, có lẽ buổi tối không thể tránh khỏi bị phạt.
Này đã là chuyện thường ngày đơn giản giống như uống nước.
Cố Nguyên nhấp môi, vừa định đứng dậy, nhưng bắp chân tê mỏi không có chút sức lực nào.
Cậu ngồi im trên đất, không biết phải làm sao.
Lục Cẩm Thành nhìn thiếu niên không cử động, lại tưởng đối phương muốn làm khó mình.
Hắn nhìn qua, giọng điệu mang theo chút lạnh nhạt không dễ phát hiện: “Thiếu gia?”
Cố Nguyên ngồi xổm trên mặt đất, ngước mặt lên, mắt trông mong nói: "Chân...chân của tôi đã tê rần rồi.”
Lục Cẩm Thành không nói chuyện, trực tiếp đi đến.
Thân hình hắn cao lớn đầy khí thế khiến thiếu niên cảm thấy rất áp lực.
Lúc Cố Nguyên đang sợ hãi nghĩ có phải mình quá hung dữ làm Lục Cẩm Thành tức giận nên muốn đánh mình hay không, nam nhân đã đến trước mặt hắn, cong lưng đem hắn ôm lên.
Cố Nguyên đần người không kịp phản ứng.
Trên người Lục Cẩm Thành có một mùi hương thanh đạm, không giống mùi nước hoa, lại giống như là từ cơ thể hắn phát ra.
Bắp tay của đàn ông trưởng thành đầy rắn chắc, vân da ẩn ẩn đầy lực lượng, Cố Nguyên theo bản năng vươn tay nắm lấy đối phương.
Cậu không yên tâm nói: “Lục Cẩm Thành, anh không được ném tôi xuống đâu đấy.”
Lục Cẩm Thành không để ý cậu, đem cậu đặt ở ghế sau xe.
Cố Nguyên nhìn hắn một cái, hơi khẩn trương nhấp môi, có chút bối rối.
Nam nhân không nói gì, tay giúp cậu đeo tốt đai an toàn.
Sau đó đi đường vòng, trở về vị trí lái xe.
Cố Nguyên lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Lục Cẩm Thành sao lại cao như vậy, bị bế lên thực sự rất sợ ngã.
Rốt cuộc đối phương ăn gì mà lớn vậy.
Xe ở trên đường nhẹ nhàng chạy, nhưng đột nhiên đến nửa đường thì dừng lại.
Nam nhân quay đầu, ngữ khí bình tĩnh mà nói một câu: “Thiếu gia, xe bị thủng.”
Cố Nguyên nhìn qua đi: “Chúng ta phải đi bộ trở về sao?”
Lục Cẩm Thành không nói chuyện, lại là dùng cặp mắt thâm thúy nhìn hắn.
Cố Nguyên bị nhìn chằm chằm, có chút da đầu tê dại.
Cậu không biết mình sai cái gì, có điểm ấp úng nói: “Bằng không gọi taxi cũng được? Tôi có đem theo tiền.”
Hệ thống: “Cậu phải hung! Cậu phải hung!”
Cố Nguyên nhìn Lục Cẩm Thành, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Tôi mặc kệ, anh phải tìm cách đưa tôi về nhà.”
Nam nhân lúc này mới thu hồi tầm mắt, mở miệng nói: “Tôi sẽ sửa xe.
Tôi chỉ muốn nói thiếu gia hãy đợi trong xe một lúc.”
Lục Cẩm Thành xuống xe, từ cốp xe lấy ra công cụ.
Sau đó xắn tay áo, để lộ bắp tay đầy lực lượng.
Cố Nguyên đợi một hồi lâu, chỉ nghe được âm thanh khí cụ va chạm.
Cố Nguyên ở trên xe ngồi trong xe rất nhàm chán, liền xuống xe.
Nhìn Lục Cẩm Thành đang sửa chữa bánh xe..