Lão Công Của Ta Thực Trẻ Tuổi

Quan Chi Yên không biết làm thế nào mà mình vào được trong nhà, chỉ biết giây đầu tiên nhìn thấy hắn đứng trước mặt thét lên thì giây thứ 2 đã
bị hắn gắt gao ôm lấy rồi.

Sau đó, khi vừa tiếp xúc với thân
nhiệt ấm áp cùng mùi hương quen thuộc, mắt nàng lập tức nóng lên, nước
mắt tuôn rơi, khóc rất nhiều. Tiếp theo thì nàng phát hiện bản thân mình đã ở phòng khách, cả người ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm vào trong lòng.

Nàng nghĩ hoài mà vẫn không rõ lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
bọn họ làm thế nào vào được nhà, là nàng tự vào hay là bị hắn ôm vào?
Bọn họ đứng ở ngoài cửa hết bao lâu, vào nhà từ khi nào? Nàng không nhớ
gì nhiều, chỉ nhớ mỗi 1 việc là nàng đã khóc không ngừng mà thôi. Chi
Yên tự cảm thấy bản thân mình quá mất mặt.

« Đỡ hơn chưa? » Cảm thấy nàng đã bình tâm lại, Tề Sóc đột nhiên mở miệng hỏi.

« Thực xin lỗi. » Nàng khàn khàn giọng nói, 2 tay nhẹ nhàng đẩy hắn
ra, giãy dụa muốn nhảy khỏi đùi hắn, hắn lấy tay ôm ngang thắt lưng
nàng, nháy mắt đem nàng kéo lại vào trong lòng.

« Ngươi muốn đi đâu? » Hắn gắt gao vây quanh nàng.

Lòng nàng bây giờ tràn đầy chua xót, lại không biết nên nói từ đâu. Vị trí này đã không còn thuộc về nàng nữa rồi, không phải sao?

« Vì sao không nói gì hết? » Sự im lặng của nàng làm cho hắn lại 1 lần nữa mở miệng hỏi.

« Trước tiên ngươi để cho ta ngồi vào sofa có được không? » Nàng vừa
dùng tay tạo khoảng cách giữa bản thân mình và hắn, vừa lên tiếng yêu
cầu.

« Vì sao? » Hắn hỏi.

Vất vả lắm Chi Yên mới ngừng khóc, vậy mà suýt chút nữa lại không kềm chế được. Vì sao hắn có thể
bình tĩnh đến tỉnh bơ hỏi như vậy? [Vì sao?] Chẳng lẽ hắn không biết đạo lý sao? Nếu làm cho bạn gái đương nhiệm của hắn biết hắn còn cùng bạn
gái cũ này ôm ấp nhau thân mật, là chuyện không chỉ không tốt đối hai
người bọn họ mà đối với đứa con còn đang nằm trong bụng nàng cũng không
tốt.

Cuộc sống của nàng vất vả lắm mới có thể bình thường được
một chút, đã vào trật tự được một chút, nàng không hy vọng hắn lại tới
đây gây nhiễu loạn tâm tình và cuộc sống hiện tại mà nàng vất vả mới có
được.

« Ngươi biết vì sao. » Nàng nói.

« Bởi vì chúng
ta chia tay phải không? » Hắn ôn nhu nhìn nàng « Nếu thật sự là nguyên
nhân này, vậy thì rất đơn giản. Hủy bỏ chuyện chia tay, một lần nữa lại
kết giao tùy ý ngươi chọn, quan hệ của chúng ta cũng không có thay đổi. »

« Ngươi không cần như vậy. » Quan Chi Yên nhịn không được cất tiếng
khóc cầu xin « Nếu ngươi nói như vậy, thế thì Đoàn tiểu thư kia phải làm sao bây giờ? »

Hắn nhịn không được sửng sốt ngây dại một chút, hoài nghi nhìn nàng. « Cái gì mà có Đoàn tiểu thư ở đây? » (khổ..thế ta mới nói, trans cái chuyện này mà quay đi quay lại toàn 2 nam nữ nv9 cứ
đi ăn dưa bở của nhau TT^TT…rõ khổ với cái cặp này..ăn dưa no quá riết
thành bệnh lun à)

« Bạn gái của ngươi. » Nước mắt vẫn còn rơi nhẹ, dần dần đọng lại nơi vành mi.

« Bạn gái của ai ? » Hắn nhăn mặt nhăn mày nhìn nàng chằm chằm hỏi.

« Ngươi không cần lại gạt ta cũng không cần giấu giếm ta nữa, bởi vì ta đã sớm biết rồi. » Nàng lắc đầu nói.

« Rốt cuộc là ngươi biết cái gì? » Tề Sóc đột nhiên dự cảm có lẽ đây là nguyên do mà nàng bỗng dưng muốn chia tay hắn.

Cái gì mà Đoàn tiểu thư, cái gì mà bạn gái? Ngoại trừ nàng ra, hắn làm gì còn có bạn gái nào nữa?

« Chi Yên? » Sự im lặng của nàng làm cho hắn nhịn không được thúc giục.

« Ta nhìn thấy các ngươi sóng đôi cùng nhau bước vào khách sạn thuê
phòng. » Nghĩ đến hình ảnh mãi không quên ấy trong nháy mắt lại làm nàng bật khóc, nước mắt rơi xuống.

« Cái gì?! » Tề Sóc trong nháy
mắt ngạc nhiên kêu to « Ngươi vừa mới nói cái gì, ai cùng ai vào khách
sạn thuê phòng? » Hắn lấy vẻ mặt khó có thể tin, mắt trừng mắt không di
chuyển nhìn nàng lớn tiếng hỏi.

Trong đôi mắt đỏ au của Chi Yên, từng giọt nước mắt lại nối tiếp nhau rơi xuống, cuồn cuộn không ngừng.

Đột nhiên Tề Sóc cứng đờ, nhìn khuôn mặt rơi đầy lệ của nàng, hắn cảm
thấy rất tức giận rất phẫn nộ, cảm thấy trong lòng có chút lạ lùng, rồi
lại đau lòng không thôi.


Đương nhiên hắn biết nàng vừa mới nói
[Các ngươi] nhất định là chỉ hắn cùng vị Đoàn tiểu thư kia, nhưng chính
hắn cảm thấy khiếp sợ cùng khó tin nên mới cố hỏi cho rõ hơn.

Cái nữ nhân này, rốt cuộc là do đâu mà nàng có thể nghĩ ra cái việc gây hiểu nhầm to đùng thế này chứ?

Khó trách nàng nói muốn chia tay, khó trách sau khi chia tay ngay cả 1 cuộc gọi cho hắn cũng không, khó trách nàng lại tự làm cho chính mình
tiều tụy, tự mình đau khổ như vậy, giống như hắn là cái người mặt dày
siêu cấp vô lại, phụ lòng nàng. Cái nữ nhân này.

Nhưng tuy rằng nàng là nữ nhân thường làm hắn tức giận muốn hộc máu, nhưng hắn vẫn hảo hảo yêu nàng.

« Đừng khóc. » Giọng của hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng, đôi tay mềm mại nhẹ nhàng thay nàng lau đi những giọt nước mắt « Chuyện hiểu lầm của chúng
ta đợi tí nữa hãy nói đi, ngươi ăn cái này trước xem.» Hắn ngẫm lại rốt
cuộc là sai sót ngẫu nhiên thế nào lại tạo thành sự hiểu lầm lớn như
vậy.

« Hiểu lầm? » Chi Yên hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nhìn 2 má cùng thân người nàng gầy gò xanh xao yếu ớt, hắn nhịn không được than nhẹ, đau lòng không thôi.

« Ăn cái này trước đi. » Hắn không khỏi phân trần trả lời nàng, trước
tiên đem nàng chuyển qua sofa ngồi, sau đó mới lấy tay đem túi đồ nilon
mà nàng mua về mở ra.

Một mùi hương nồng đậm ghê tởm nháy mắt ở trước mũi hắn bay ra, bị nghẹn, hắn không thể không nhăn mặt, thật cẩn thận nín thở.

[Chao] hắn biết. Khó trách sau khi vào nhà, hắn đã mơ hồ ngửi được cái mùi là lạ đến đáng sợ.

Cho dù có như vậy, Tề Sóc vẫn thay nàng chuẩn bị hết thảy thật tốt,
đem hộp [Đậu hủ thúi] có mùi hương khủng khiếp muốn té xỉu kia đưa cho
nàng, sau đó nhanh chóng đứng dậy xoay người mở toang hết tất cả cửa sổ
ra.

Nàng cúi đầu không hề có vị giác đem từng miếng bỏ vào
trong miệng, nàng không muốn nhìn, cũng cự tuyệt nhìn hành động nhường
nhịn nàng của hắn. Nhưng cho dù không nghĩ, không xem, không nghe, nàng
cũng biết trước tiên hắn sẽ mở hết tất cả cửa sổ ra, rồi vào nhà bếp bật cả quạt hút, cuối cùng bật cả quạt điện gần đó – cái quạt mà hắn đã mua vì nghĩ nó sẽ giúp cho việc thông gió, nó đang được treo ở trên cao để
thổi bay mùi hương ra ngoài cửa sổ!

Lần đầu tiên thấy hắn dùng
phương pháp này bài trừ mùi [hôi] trong phòng, nàng vừa buồn cười vừa
tức giận, sau đó thì cười đến đau bụng.

Hiện tại bây giờ, cơ
bản là nàng không nên cười, mà phải thấy cảm động mới đúng, bởi vì nhìn
rõ những hành động của hắn đủ biết hắn sợ hương vị [Chao] đến thế nào,
nhưng vì nàng thích ăn nên hắn chưa bao giờ oán trách 1 câu nào cả, thậm chí ngay cả ý đồ ngăn cản nàng ăn [Chao] cũng không hề có lấy 1 lần.

Như vậy hắn đối với người bạn gái hiện tại cũng hết sức nhường nhịn săn sóc có phải không?

Nàng không muốn cứ tự hỏi vấn đề này mãi, nhưng cứ suy nghĩ là lại nghĩ đến vấn đề này.

Không phải hắn cũng sẽ nấu thứ này thứ nọ cho bạn gái hiện giờ của hắn ăn đấy chứ? Có hay không cũng mỗi ngày đưa nàng ấy cùng đi làm? Có hay
không nếu không ôm nàng ấy thì sẽ không ngủ được? Hiện giờ có yêu nàng
ấy… ác!

Đột nhiên 1 cơn buồn nôn làm cho vị giác của Chi Yên bị đảo lộn, nàng nhanh chóng đứng dậy phi về phía toilet.

“Nôn ~ nôn ~ nôn ~”

Nàng ngồi ở trên sàn phòng tắm ôm bồn cầu nôn như điên, lại không nghĩ rằng do mình bị ốm nghén, mà cho rằng do ý nghĩ đau lòng kia vừa rồi
làm nàng như thế. Nàng rất khổ sở, thật sự rất khổ sở.

« Chi
Yên, ngươi làm sao vậy, đừng làm ta sợ. » Sắc mặt Tề Sóc trở nên trắng
bệch, 2 tay không biết làm sao đặt nhẹ trên vai nàng hỏi.

« Ngươi tránh ra, không cần lo cho ta. » Nàng yếu ớt đẩy hắn.

« Ngươi đang nói cái gì, ta làm sao có thể mặc kệ ngươi! » Hắn có chút tức giận gầm nhẹ, lập tức ôn nhu nói « Có đứng dậy được không? Ta đưa
ngươi đi bệnh viện nhé. »

« Không cần. » Nàng lại đưa tay đẩy hắn ra.

« Chi Yên, đừng tùy hứng. » Hắn nhẫn nại dịu dàng nói, đưa tay ra ôm nàng, lại bị nàng đẩy ra.

« Tránh ra, van cầu ngươi rời đi được không, không cần lo cho ta. » Quan Chi Yên nghẹn ngào cầu xin.

Nháy mắt môi hắn khẽ nhếch lên, cằm rung nhẹ, vẻ mặt ôn nhu lo lắng
bỗng nhiên nghiêm túc cùng tuấn lệ *. (*: đẹp trai, anh tuấn, tiêu

sái…:”3 các nàng muốn dùng từ nào thay thế cũng được )

« Ngươi muốn chính mình đi, hay là muốn ta bế ngươi? » Hắn hỏi nàng.

« Ta muốn ngươi đi…» Nàng còn không có tới kịp nói hết câu, Tề Sóc đột nhiên xoay người ôm lấy nàng.

Nàng hơn sửng sốt một chút, sau đó liền động thủ giãy dụa không muốn
sự giúp đỡ này, hắn lại nói « Ngươi mà còn động đậy, ta sẽ như thế này
bế ngươi trực tiếp đến bệnh viện a. »

Cả người nàng cứng đờ,
không dám cục cựa nữa, bởi vì nàng biết chắc hắn sẽ không nói giỡn,
nhưng mà cho dù hắn có nói như thế đi nữa thì hành động này của hắn cũng thật thô lỗ a.

« Sóc, làm ơn đó, ngươi thả ta xuống có được không? » Nàng cất tiếng cầu xin.

« Ngươi phải đi bác sĩ. » Hắn dừng lại, cúi đầu, vẻ mặt kiên định nhìn nàng.

« Ta không sao. »

« Ngươi vừa rồi ngay cả đồ ăn lúc nãy đều nôn ra hết vậy còn nói không có sao sao? » Hắn không đổi sắc, vẻ mặt nghiêm túc cúi nhìn nàng chằm
chằm.

« Ngươi đặt ta xuống trước được không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi. »

Hắn hoài nghi nhìn nàng, do dự mà không hề động đậy, giống như hắn sợ nếu buông nàng ra dường như nàng sẽ chạy trốn.

« Ta sẽ không chạy. » Nàng nhìn hắn cam đoan.

« Có chuyện gì thì để sau khi ta đưa ngươi đi bác sĩ xong rồi nói. »
Rốt cục hắn vẫn quyết định đưa nàng đến bệnh viện trước quan trọng hơn,
sau đó tiếp tục kiên định bước về phía cửa chính.

Quan Chi Yên
hoàn toàn không biết phải làm sao, đành phải thừa dịp chính mình lùi
bước, nhắm mắt mở miệng nói với hắn « Ta có thai. »

Tề Sóc đột
nhiên dừng bước, nín thở cúi đầu nhìn nàng, trên mặt ngây dại, không
biểu hiện gì hết, sau đó bỗng mở to đôi mắt, lộ ra vẻ mặt vui sướng.

« Ngươi nói ngươi có thai? » Giọng hắn khàn khàn, tim đập liên hồi, mặt mày hớn hở.

Chi Yên ngạc nhiên khó hiểu nhìn thái độ của hắn, không rõ làm thế nào mà hắn lại có phản ứng như vậy.

Không phải hắn sẽ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ hoặc khó tin hoặc tức giận
phiền não sao? Vì sao lại có thái độ cao hứng giống như là đã mong chờ
nàng mang thai từ lâu vậy a?

« Cho nên sở dĩ vừa rồi ngươi nôn
như vậy tất cả đều là vì mang thai nên nôn nghén ? » Đôi mắt hắn rạng rỡ nhìn vào mắt nàng hỏi.

Nàng do dự gật đầu.

« Ha ha……» Hắn đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó ôm nàng ngay tại chỗ xoay vòng.

« A!» Nàng bị hoảng sợ, nhịn không được kêu lên sợ hãi.

« Thật xin lỗi. » Hắn vội vàng dừng hành động xoay, vẻ mặt như cười
cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười giải thích với nàng « Nhưng ta thật sự là
rất cao hứng, bởi vì ta sắp được làm cha, ta muốn làm cha a, ha ha……»

Hắn lại nhịn không được cất tiếng cười to, tiếng cười khoái trá cùng
đôi tay hắn gắt gao ôm nàng chặt hơn, còn hôn lên đầu của nàng nữa, làm
nàng hoàn toàn không rõ ràng tình hình hiện tại là như thế nào hết a.

« Sao ngươi lại có vẻ không vui vậy? » Hắn đã ôm nàng ngồi xuống sofa
lúc nào không hay, cũng không cười nữa, vẻ mặt tò mò dịu dàng tươi cười
ngóng nhìn nàng.

« Ngươi cao hứng thật sao? » Nàng hỏi.

« Đương nhiên. Ngươi không vậy sao? » Hắn nhếch miệng cười vui vẻ.

« Cho nên ngươi thích trẻ con? »

« Ta thích con của chúng ta. » Tay hắn đặt nhẹ lên cái bụng bằng phẳng của nàng, hoàn toàn không nhìn ra nàng đang mang thai, hơi cười nói.


« Cho nên ngươi sẽ không bắt ta bỏ đứa nhỏ đi à? »

« Vì sao ta lại muốn ngươi phá thai chứ? Đứa nhỏ này là do ta hao tổn
tâm cơ, thật vất vả mới làm cho ngươi thụ thai nha. » Hắn khiếp sợ nhìn
nàng nói.

« Hao tổn tâm cơ? »

Nhìn vẻ mặt ngây ngô
đáng yêu của nàng, Tề Sóc nhịn không được hôn nàng một cái « Đến bậy giờ ngươi vẫn không có phát hiện ra sao? » Đầu hơi gục gặc, hắn cười toe
toét nhìn nàng nói.

« Phát hiện cái gì? »

« Phát hiện lần trước ta mua thuốc tránh thai cho ngươi cùng trước kia bất đồng. »

Nàng không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nói như vậy « Ngươi nói loại kia vừa vặn bán hết. »

« Ta nói dối, kỳ thật loại thuốc mới này là thuốc bổ. » Hắn đắc ý nhếch miệng nói.

« Thuốc bổ? » Nàng ngây ngốc nhỏ giọng hỏi.

« Ai nói ngươi vẫn không chịu cùng ta kết hôn? Ta chỉ còn có cách làm
ngươi có thai trước, để ngươi vì mang thai mà không thể không lấy ta »
Hắn nói « Bất quá cho dù ngươi không có thai, ta cũng đã quyết định rồi, ba ngày sau cho dù có phải bắt cóc, ta cũng buộc ngươit tới hội trường
hôn lễ, muốn ngươi ở trước mặt người thân bạn bè gả cho ta. »

« Cái gì…… Cái gì? »

Quan Chi Yên mờ mịt khó hiểu nhìn hắn, căn bản là nghe không hiểu hắn
đang nói cái gì. Cái gì kết hôn? Cái gì ba ngày sau? Cái gì hội trường
hôn lễ? Cái gì người thân bạn bè? Rốt cuộc là hắn đang nói cái gì ?

« Nói đơn giản chính là ba ngày sau chúng ta sẽ kết hôn, mặc kệ ngươi
có nguyện ý hay không, ngươi đều phải gả cho ta, vợ yêu của ta à. » Hắn
vừa ôn nhu vừa ngang ngược nói với nàng « Đời này trừ ta ra, ngươi đừng
mơ tưởng lấy người khác. »

Quan Chi Yên ngây như phỗng nhìn
hắn, sau đó nước mắt đột nhiên từ trong hốc mắt chảy ra, từng giọt từng
giọt, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

« Làm sao
vậy? Chẳng lẽ đến bây giờ ngươi vẫn không muốn gả cho ta sao? » Hắn nhăn mặt nhăn mày, tâm tư có chút phiền muộn hỏi.

Nàng ra sức lắc đầu, đột nhiên cả người ngả về phía hắn, gắt gao ôm hắn rống to khóc như trút được gánh nặng.

« Ô ô…… Ngươi không hề muốn ta, không hề muốn cùng ta kết hôn, không
hề muốn có con, không có, không có…… Ô ô……» Nàng vừa khóc vừa nói.

« Ngươi đang nói cái gì vậy ? » Hắn chỉ cảm thấy thật lạ lùng, nhưng
sau đó đột nhiên nhớ tới lúc nãy nàng có nói cái gì bạn gái…

«
Chi Yên nhìn ta này. » Hắn dùng tay nâng khuôn mặt nàng lên, lại dịu
dàng giúp nàng lau nước mắt sau đó biểu hiện thái độ nghiêm túc nhìn
nàng nói « Từ nay trở về sau, ta sẽ không giao thiệp với nữ nhân khác,
cũng không thương nhớ bất kỳ ai, càng không qua đêm ở bên ngoài. Nếu ta
có lời nào lừa gạt ngươi, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây. »

« Không cần. » Nàng tưởng có thể ngăn cản hắn, nhưng đã không kịp.

« Không cần lo lắng, bởi vì những gì ta nói đều là sự thật. » Hắn nói « Còn về chuyện bạn gái lúc nãy ngươi nói, ta có suy nghĩ lại, ta chỉ
biết có 1 người gọi là Đoàn tiểu thư, Đoạn Lại Lăng tiểu thư của tiệm
coffee Hạnh Phúc, có phải người muốn nói tới là nàng ta ? » Hắn nheo mắt hỏi.

Nàng dùng sức lắc đầu.

« Vậy theo ta nghĩ… » Tề
Sóc ở trước mặt nàng có vẻ đăm chiêu gật đầu mở miệng nói « Như vậy theo ta nghĩ cũng chỉ còn có 1 vị Đoàn tiểu thư, là người phụ trách tìm
thiết kế sư cho đám cưới của chúng ta, Đoạn Đ*** Tinh tiểu thư. »

Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Tìm thiết kế sư cho đám cưới ?

« Ngươi nói ngươi đã nhìn thấy nàng ta, có phải nàng ta có thân hình
cao cao gầy gầy, tóc ngang vai, mặt không nóng không lạnh, còn đeo mắt
kính viền đen? »

Nàng nhất thời tròn to đôi mắt.

« Quả nhiên là nàng ta. » Tề Sóc nhướng nhướng mày, bất đắc dĩ thở dài, cuối
cùng hắn cũng tìm đầu sỏ gây ra chuyện này « Vậy đây là lý do ngươi chia tay với ta, cuối cùng thì ta cũng hiểu. »

Quan Chi Yên ngây
ngốc ngạc nhiên nhìn hắn, cảm thấy thoáng như giấc mơ. Cho nên tất cả
chỉ là hiểu nhầm, là nàng không đủ tin tưởng hắn, không tin tưởng vào
chính mình? Nàng thật sự ngu ngốc…ngu ngốc…ngu ngốc a!

Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải hắn cự tuyệt lời kết hôn của
nàng, như thế nào mà nàng lại nghi ngờ hắn, cũng không tự tin vào bản
thân mình ?


« Thế vì sao lúc trước ngươi lại nói muốn ta chờ
ngươi 5 năm? » Nàng lên giọng hỏi, sự lo lắng này vẫn làm nàng không thể yên lòng được.

« Bởi vì lúc ấy ta rất tức giận. » Hắn nhìn nàng khẽ thở dài, đúng là do hắn gieo gió gặp bão.

« Tức giận? » Nàng tựa hồ nghe không hiểu hai chữ [tức giận] này là ý gì.

« Lý do ngươi đột nhiên quyết định muốn kết hôn làm cho ta rất tức giận. » Hắn ôn nhu nói.

Nàng nhìn hắn, trong lúc đó đột nhiên kinh ngạc khẽ nhếch miệng, rốt cục cũng đã nghĩ thông suốt vì sao hắn lại tức giận.

« Trời ạ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải…… Ta……» Nàng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể không ngừng lắc đầu để cho
hắn biết nàng không có cái ý tứ kia.

Với nàng mà nói hắn tuyệt
đối không chỉ là công cụ để tranh đua với những đối thủ 1 mất 1 còn thời ĐH, làm sao nàng có thể chỉ vì một cuộc cá cược mà tùy tiện kết hôn a?

Sở dĩ nàng không chút do dự nói muốn kết hôn, bởi vì đối tượng là hắn, bởi vì nàng biết hai người bọn họ yêu nhau, bởi vì gả cho hắn thì bọn
họ nhất định có thể bách niên giai lão, vĩnh dục bể tình, cho nên mới có thể muốn cùng hắn kết hôn.

Nàng đương nhiên không thể phủ nhận việc đó và cuộc cá cược với mấy cô nàng đối thủ kia là không có liên
quan, nhưng cũng chỉ có thể xem như tiếp thêm 1 bước mà thôi, mà dựa vào tình yêu say đắm nồng nàn của bọn họ hoàn toàn không can hệ gì.

Nàng yêu hắn. Làm thế nào mà hắn nghĩ nàng sẽ đem chuyện kết hôn ra để nói đùa được chứ?

« Ta biết ngươi không ý đó, là ta không suy nghĩ kỹ nên phản ứng như
vậy, thật xin lỗi. » Hắn thật sự nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt ôn nhu cùng hối lỗi.

Hắn dịu dàng phá tan sự nhu nhược của nàng cùng phòng tuyến vững chắc kia, làm cho nàng trong nháy mắt thốt ra 3 chữ mà từ
trước đến giờ nàng không thể nói « Em yêu anh. »

Trong nháy mắt vẻ mặt của hắn trở nên nhiệt tình như có lửa, mắt sáng như đuốc nhanh
chóng nhìn chằm chằm nàng « Nói lại lần nữa xem. »

« Em yêu anh. » Tay nàng khẽ chạm mặt hắn, nhẹ giọng nói, sau đó lại tiếp tục nói thêm lần nữa « Sóc, em yêu anh. »

Tề Sóc bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, như là không thể thừa nhận giờ
khắc có quá nhiều cảm xúc này. Rồi sao đó lại mở mắt ra, hắn mang theo
tâm tình tha thiết nhìn nàng, thận trọng mở miệng.

« Quan Chi Yên tiểu thư, xin hỏi ngươi nguyện ý gả cho ta chứ? »

Trong nháy mắt hai mắt nàng mơ hồ rơi lệ, nàng không thể ngăn được
chính mình, vừa khóc vừa cười nhìn hắn gật đầu nói « Ta nguyện ý. »

« Tân nương tử, ta đến đây. »

Cửa phòng của tân nương bị người từ bên ngoài đẩy ra một chút, khuôn
mặt tươi cười của Dương Bách Huệ bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa.

« Bách Huệ! » Chi Yên kinh hỉ kêu lên « Ngươi trở về từ lúc nào thế? »

« 12h tối qua. » Dương Bách Huệ bước vào phòng, mỉm cười đánh giá nàng « Chi Yên, ngươi thật xinh đẹp nha. »

« Cám ơn. Bách Huệ, tình hình bác trai thế nào rồi? » Nàng vui vẻ hỏi.

« Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hai ngày sau sẽ được chuyển sang phòng bệnh bình thường. »

« Thật tốt quá. »

« Ừm. » Dương Bách Huệ gật gật đầu đồng ý.

Im lặng 1 lúc lâu, Chi Yên bỗng nhiên hít một hơi, lộ ra vẻ mặt tính toán như đang muốn tính sổ ai đó…

« Bách Huệ, ngươi thật sự quá đáng nha, vậy mà ta còn nghĩ ngươi là
bạn thân nhất của mình. » Nàng nhìn Bách Huệ, giả bộ tức giận nói.

Không cần nhiều lời, Bách Huệ lập tức biết rõ ý nàng đang nói đến chuyện gì.

« Thực xin lỗi, chỉ là ta cảm thấy Tề Sóc có điểm đáng thương, hơn nữa qua chuyện này còn có thể giúp các ngươi yêu lại càng yêu, cho nên ta
mới đi giúp hắn. Ai biết sau đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy,
thật sự xin lỗi. » 2 tay Bách Huệ chắp lại, lộ ra vẻ mặt cầu xin tha
thứ.

« Ta không nhận lời xin lỗi này của ngươi. » Quan Chi Yên nói.

« Chi Yên? » Dương Bách Huệ hơi ngây ngốc sửng sốt.

« Trừ phi ngươi đồng ý làm mẹ nuôi của đứa con trong bụng của ta, ta mới nhận. » Nàng nói.

« Thế thì có vấn đề gì đâu? » Bách Huệ lập tức nhếch miệng mỉm cười.

[Knock…knock…knock]

Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cửa chợt bị đẩy ra, thiết kế sư hôn lễ Đoạn Đ*** Tinh bước vào, mỉm cười đi tới chỗ nàng.

« Tân nương tử đã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị bước vào lễ đường. » Nàng hỏi.

Quan Chi Yên nhắm mắt lại, đột nhiên hít sâu 2 cái, sau đó mới mở hai mắt, kiên nghị nhìn Đoạn tiểu thư gật gật đầu.

« Tốt lắm. » Đoàn Điểm Tinh nói, đồng thời nghe thấy bên ngoài đã bắt đầu vang lên điệu nhạc mừng đám cưới.

[HOÀN]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận