Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!

Phòng pha cà phê dường như đã trở thành nơi mà Thi Ánh Điệp và Khương
Xảo Quân mỗi khi công việc bận rộn, không có cách nào cùng nhau ra ngoài ăn trưa thì trốn vào đây tám chuyện. Khương Xảo Quân biết rõ ngày nào
cũng tầm này, Thi Ánh Điệp nhất định sẽ bị trưởng phòng “quý hoá” của cô ấy bắt đi pha cà phê, cho nên liền chạy đến nơi này tìm cô ấy. “Hôm nay công việc như thế nào?” Xảo Quân vừa bước vào đã nhìn thấy Thi Ánh Điệp đang pha cà phê vội hỏi.

“Cũng tạm ổn.” Thi Ánh Điệp mang cho cô ấy một cốc cà phê mới pha.

“Thế còn cái báo cáo tài chính kia thì sao?”

“Cô ta còn có thể làm cái gì được nữa đây?” Thi Ánh Điệp xoay người tựa vào thành ghế nghỉ ngơi lắc đầu cười khổ.

“Uông Thải Ngọc thực sự không chịu giúp cậu sao?”Xảo Quân nhíu mày.

“Cô ta chỉ cần không giở trò ngáng chân mình lần nữa là mình đã cảm tạ trời đất lắm rồi!” Thi Ánh Điệp khinh thường nói.

“Mình nghe nói gần đây tổng tài hình như đã mất hứng thú với cậu rồi
hả, cũng không tiếp tục triệu gọi câụ nữa mà, bọn họ còn nói câụ bị thất sủng đuổi vào lãnh cung rồi mà sao mấy ả đó vẫn không chịu buông tha
cho cậu vậy?” Khương Xảo Quân vội kể ngay cho nàng nghe tin đồn nóng hổi nhất đang lan truyền trong công ty thời gian gần đây.

“Ố ồ có thể là ghen tỵ với bộ dạng xinh đẹp và sự tài hoa của mình chăng?”

Khương Xảo Quân nghe vậy liền đơ ra, lập tức bị sự tự tin cùng lời nói vô cùng tự nhiên của nàng làm cho bật cười.

“Khó trách tổng tài lại yêu quý học muội của mình đến như vậy, nếu
mình mà là nam nhân, chắc chắn cũng không cưỡng lại được mị lực của cậu
mất thôi!”

“Mình có nên nói cảm ơn cậu đã khen ngợi không nhỉ?” Thi Ánh Điệp mờ ám cười nhìn Khương Xảo Quân.

“Không khách khí a~” Khương Xảo Quân hướng nàng nhếch mép cười, nàng cũng không nhịn được mỉm cười theo.

“Nói thật, cậu rõ ràng đã kết hôn, nhẫn cũng đã đeo, trên cổ còn chình ình một chuỗi vòng kim cương to sụ của lão công đeo lên cho, ấy thế mà
mấy nữ quái kia vẫn nghi ngờ cậu có dã tâm bừng bừng khí thế một lòng
muốn bay lên đầu bọn họ làm tổng tài phu nhân kia chứ?” Cô quả thực
chẳng thể hiểu nổi (k phải là dã tâm mà thực sự là như thế mà J)

“Chỉ có thể nói rằng bọn họ là suy bụng ta ra bụng người a, là tại
trong lòng bọn họ mỗi người đều có cái suy nghĩ quái dị ấy thôi.”

Khương Xảo Quân nghe vậy, lại nhịn không được bật cười khanh khách.


“Đấy là cậu còn chưa biết đấy thôi? Cũng tại bọn họ đều mơ tưởng trở
thành tổng tài phu nhân, cho nên mới xem mình có tính uy hiếp đe doạ đến bọn họ, đấy vì thế mà bọn họ đoàn kết lắm cơ dồn toàn bộ sức lực ra
“chiến” mình, buồn cười nhất chính là, bọn họ thậm chí tổng tài kết hôn
rồi hay chưa cũng không biết a!” Thi Ánh Điệp vừa nghĩ vừa tức giận lại
vô cùng bất đắc dĩ.

“Nghe cậu nói cứ như là tổng tài đã kết hôn thật rồi ấy.” Khương Xảo Quân hoài nghi liếc mắt nhìn nàng hỏi.

“Tôi đúng là đã kết hôn rồi!”

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang từ ngoài cửa phòng làm cho Thi
Ánh Điệp và Khương Xảo Quân đang nhàn nhã nói chuyện phải giật mình
hoảng sợ, Xảo Quân vội vàng xoay người đập vào mắt cô là vị tổng tài
trong truyền thuyết với bao lời đồn thổi của giang hồ thật tình cờ lại
đứng ở cửa nhìn hai cô chăm chú, hại cô hai mắt như muốn lồi ra, chân
như mềm nhũn thiếu chút nữa không tr vững là quỵ xuống rồi.

“Tổng…tổng tài?” giọng nói của Xảo Quân khẽ run lập cập.

“Tổng tài.” Trái ngược với phản ứng sợ hãi của Xảo Quân, Thi Ánh Điệp ngược lại tỏ ra rất bình thường.

“Thì ra là cô ở đây!” Ân Nghệ nhìn nàng nói.

“Tổng tài có việc tìm tôi sao ạ?” Nàng nhịn không được nheo hai mắt
lại, tự nhiên linh cảm thấy có chuyện không ổn cho lắm. Hắn sẽ không mới yên phận được mấy ngày lại muốn tiếp tục cùng “học muội” nói chuyện
tình nghĩa tiếp chứ?

“Tôi tự nhiên muốn thưởng thức hương vị cà phê do cô pha, vậy phiền cô mang cho tôi một tách đến văn phòng của tôi được không, học muội?”

Quả nhiên! Nhất định là mấy hôm rồi nàng vì mang tài liệu công ty về nhà làm, không có thời gian tẩy não hắn a. Nàng nhíu mày.

“Bây giờ ư?”

Ân Nghệ cũng nhíu nhíu mày “Cô hiện tại có việc bận sao?” (chắc anh ý hỏi thế để nếu có ai giao chị ấy việc n là trảm luôn ấy)

Không phải vấn đề có hay không bận, mà là hắn rõ ràng biết nàng muốn
hai người họ ở công ty càng ít tiếp xúc càng tốt mà, nếu bây giờ hắn lại tìm nàng thì chẳng phải lại có lời đồn nàng đã được “sủng ái trở lại”
sẽ loan đi nhanh chóng sao, muốn giải thích thế nào cũng chẳng có ích gì a~


“Được rồi, tôi sẽ đi pha cà phê cho tổng tài ngay đây!” Nàng bất đắc dĩ nói.

“Vậy phiền cô rồi.” Ân Nghệ nhìn nàng thật lâu rồi mới xoay người rời đi.

Hắn vừa rời đi, Khương Xảo Quân lập tức dùng giọng nói không thể tin
đựơc đè giọng nói với nàng: “Ánh Điệp, sao cậu lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với tổng tài a, cậu không muốn sống nữa hay sao?”

“Khẩu khí như thế có gì không đúng?” Thi Ánh Điệp không cho lời Xảo Quân hợp lí tẹo nào cả.

“Hắn là tổng tài đấy!”

“Tổng tài thì có thể nghe lén người khác nói chuyện sao chứ?” Ánh mắt
lúc hắn rời đi làm nàng hiểu được hắn là nghe hết toàn bộ những gì hai
người nói rồi. Thật sự là xong đời!

“Cái gì?”

“Không
có gì.” Nàng lắc lắc đầu “Mình đang bình tĩnh suy nghĩ đến ngày mai a,
đám nữ nhân dã man kia mà biết mình lại được tổng tài đại nhân yêu quý
trở lại thì dám nổi điên cho xem.” Hơn nữa bọn họ càng không chịu nghe
nàng giải thích, kì này thảm rồi, nàng thầm nghĩ.

“mình có nên hâm mộ họăc đồng tình với cậu không đây?” Khương Xảo Quân sửng sốt một chút sau đó cười cười nhìn nàng đùa nói.

“Không thành vấn đề, miễn là không tuyệt giao với mình là được.”

“Điều này cậu cứ yên tâm đi, bởi vì mình phát hiện mình càng ngày càng yêu quý cô bạn nhiều vẻ mặt như cậu rồi đó.” Khương Xảo Quân trêu ghẹo
“Giữa trưa cùng ăn cơm chứ?”

“Mình thì không có vấn đề gì chỉ sợ lão công không đồng ý thôi!” Thi Ánh Điệp thì thào nói.

“Hả?”

“Mình sẽ gọi lại cho cậu sau nha!” Thi Ánh Điệp giơ hai tay ra dấu gọi điện thoại.

“Ok, mau đi pha cà phê đi! Cậu phụ trách văn phòng tổng tài để mình lo văn phòng cậu cho.”


“Ừ!”

Thi Ánh Điệp bưng một tách cà phê nóng hôi hổi hương thơm ngào ngạt
đến văn phòng tổng tài, thư kí Trương với vẻ mặt thù hận trừng trừng
liếc nàng, tâm không cam lòng tình không muốn nàng vẫn phải tự mình mang tách cà phê đi vào văn phòng.

Gõ gõ cửa, vừa đẩy cửa bước vào, nàng liền đặt tách cà phê xuống bàn. Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm
túc của lão công đang ngồi trên bàn làm việc chờ nàng đến, Thi Ánh Điệp
bất đắc dĩ tiến lại gần.

“Em quả thực bị anh hại chết rồi!” Nàng nhẹ giọng trách cứ.

“Vì sao không nói cho anh biết ở công ty có người khi dễ em cơ chứ?
Lúc trước em chẳng phải đã hứa với anh rồi hay sao?” Không để ý đến lời
trách cứ của nàng, Ân Nghệ trầm giọng hỏi.

“Cái này cũng không
phải việc đại sự gì, em vốn cùng không được đồng nghiệp nữ hoan nghênh
mà, với lại lúc trước chúng ta đồng ý là nếu bọn họ quá đáng quá thì mới nói cho anh biết mà!” Nàng đưa tách cà phê cho hắn, không cho là đúng
trả lời.

“Bị bọn họ ỷ đông hiếp ước mà chưa phải là quá đáng
à?” Hắn lớn tiếng mắng “Em làm ở công ty của anh, thân là vợ anh, tổng
tài phu nhân, lại chịu cho ngừơi ta khi dễ—”

“Thì bọn họ vốn không biết em là tổng tài phu nhân a”

“Vậy làm cho bọn họ biết đi!” Hắn giận dữ át lời nàng nói.

“Đừng náo loạn!” Thi Ánh Điệp tới ngồi trên đùi hắn, hai tay vòng ôm
lấy cổ hắn, chủ động tặng hắn một cái hôn “Dù sao hiện giờ em cũng khá
nhàn nhã, chơi cùng bọn họ một chút cho vui cũng không tốn thời gian a,
anh nói có đúng không?” Nàng mỉm cười nịnh nọt hắn.

Ân Nghệ sửng sốt một chút, sự tức giận vô tình bị cái hôn nhẹ lên má của nàng làm tiêu tan đi không ít.

“Công ty nhận em vào làm để giết thời gian à?” Hắn lại nhíu nhíu mày nhìn nàng.

“Anh làm gì mà cứ vặn vẹo em hoài vậy? Anh còn không hiểu ý tứ của em sao?”

“Anh chính là không thích có người khi dễ em.” Ân Nghệ tức giận nói.

“Em cũng đâu có thích đâu, chẳng qua là bọn họ chưa đạt tới trình độ
khi dễ em, nếu bọn họ thực khi dễ em thì em nhất định sẽ không khách khí đâu.” Nàng xin cam đoan “Nhưng thật ra anh đừng kích động mấy nữ quái

đó là được rồi!”

“Anh kích động bọn họ ư?”

“Không còn
nghi ngờ gì nữa, chính là anh, đại đại soái ca.” Thi Ánh Điệp tựa đầu
vào ngực hắn dụi dụi “Anh mỗi lần điểm danh tìm em một lần là mỗi lần
bọn họ lại nổi điên, anh chẳng lẽ không biết cái đám nhân viên nữ đó ba
phần thì hai là của anh thầm mến, coi em như hồ ly tinh tiết độc mồi
chài anh sao?”

“Cho nên ý của em là, anh thích ai còn phải được sự cho phép của bọn họ hả?”

“Nguyên tắc hàng đầu là anh thích ai chỉ cần không ở trong công ty là được rồi.” Nàng tự hỏi một chút rồi trả lời.

“Tốt lắm, vậy em xin thôi việc đi!”

“Vì sao không phải bọn họ thôi việc mà lại là em?” Nàng không thể tin được kháng nghị.

“Ý em là hy vọng anh sẽ giải thể tất cả bọ họ hả, được.” Hắn đột nhiên xoay người vớ lấy cái điện thoại trên bàn.

“Được cái gì? Anh lấy điện thoại làm gì?” Nàng cảm thấy có gì không ổn, đưa tay chặn hắn lại hỏi.

“Thì gọi cho phòng nhân sự!”

“Gọi cho phòng nhân sự làm cái gì chứ?”

“Kêu bọn họ chuẩn bị đợt tuyển nhân viên mới chứ sao.”

“Anh điên à!” Nàng mở to mắt trừng hắn hét lớn, nhìn bộ dạng vô cùng
nghiêm túc, một chút đùa giỡn hình như cũng không có “Anh định làm thế
thật à?”

“Anh đã nói rồi, anh không thích người khác khi dễ em.”

“Chính bởi lí do này mà anh cứ khoa trương sự việc lên thế. Anh tin
tưởng em một chút có được không, em không có nhu nhược như vậy, việc này em có thể tự giải quyết đựơc, không cần em động tay vào đâu, được
không?”

“Một tháng.” Ân Nghệ im lặng nhìn nàng trong chốc lát,
cuối cùng cấp cho nàng một cái kì hạn “Nếu sau một tháng mà tình trạng
này không được cải thiện, công bố thân phận của em cho tất cả mọi người
biết, em nghe thấy không hả?”

“Được rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận