Lão Công Của Tôi Rất Nhiều Tiền!


Lúc bốn người đến phim trường, tổ đạo diễn đã bắt đầu làm việc.
Bởi vì hot search đêm qua, nên Bắc Bắc vừa đi vào đã nhận được không ít ánh mắt tò mò.
Cô nhận lấy tất cả, chạy nhanh vào phòng hóa trang, chuẩn bị thay đồ.
Lúc sau đi vào, Bắc Bắc mới thấy nhẹ nhỏm hơn một ít: "Những người bên ngoài gây áp lực quá lớn cho em."
Trần Tĩnh nhướng mày, ghét bỏ nhìn cô: "Trần Lam cũng chưa cho em cái áp lực lớn như vậy à."
Bắc Bắc: ".......!Không có."
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện ăn sáng lúc nãy, Trần Lam có vẻ tò mò về vòng bạn bè hùng hậu của cô.
Cô nuốt xuống miếng há cảo cuối cùng, Trần Lam bắt chuyện với cô, "Bắc Bắc."
"Hả?" Bắc Bắc coi như cũng quen cô ta, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ ngây ngốc đáp lại: "Đàn chị có chuyện gì cứ nói thẳng."
Trần Lam cười dịu dàng, bưng ly nước lên nhấp một miếng, tự nhiên nói: "Từ khi nào mà cô quen được Mã đạo vậy?"
Bắc Bắc khựng lại, đối với ánh mắt tò mò của Trần Lam, cô cũng tự nhiên nói: "À, tình cờ gặp nhau, đàn anh cũng biết, lần trước chúng tôi đi ăn lẩu thì quen biết."
Trần Lam cũng biết đến chuyện này, ở buổi thử vai Tống Tuấn Phong đã nói trước mắt tất cả diễn viên.
Tống Tuấn Phong đang bận ăn sáng ở một bên cũng tranh thủ trả lời: "Đúng vậy, không sai, nhưng mà tôi không biết Bắc Bắc và Mã đạo ban đầu quen biết nhau như thế nào."
Nói đến chuyện này, Bắc Bắc cũng không có giấu giếm.
"Chúng tôi gặp nhau ở trên đường."
Cô nói ra chuyện mình đi ăn cơm thì gặp phải Mã Viễn, chỉ là không nhắc đến sự tồn tại của Chu Thịnh.
Trần Lam đối với cuộc gặp gỡ của hai người rất ngạc nhiên.
"Hai người cứ như vậy mà quen biết nhau."
"Đúng vậy." Bắc Bắc cười cười, thấp giọng nói: "Lúc ấy tôi đang đợi bạn, Mã đạo đã chạy đến hỏi tôi, có hứng thú đóng phim không."
Trần Lam càng tò mò, kích động hỏi Bắc Bắc: "Vậy lúc đó cô trả lời như thế nào?"
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: "Lúc ấy tôi không trả lời, bạn của tôi đến nên đã rời đi."
"À? Chỉ vậy sao?" Trần Lam rõ ràng không tin Bắc Bắc, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.
Bắc Bắc mỉm cười, không thèm để ý nói: "Đúng vậy, chính là như thế, lúc sau là gặp lại ở quán lẩu, Mã đạo để lại số điện thoại cho tôi, nói nếu muốn đóng phim thì gọi cho ông ấy, rồi sau đó chính là tôi đi thử vai....."
Nói ra những chuyện này, Bắc Bắc cũng không thấy có gì phải giấu giếm,, cũng phải không thể nói ra, nếu Trần Lam đã tò mò, cô sẽ nói rõ quan hệ giữa cô và Mã đạo cho cô ta nghe, cũng đỡ sau này phải giải thích.
Chỉ là Bắc Bắc không biết, hôm nay cô tốt bụng nói ra những điều này, trong tương lai sẽ bị phóng đại lên, khó có thể vãn hồi.
Nói ra quan hệ giữa mình và Mã đạo, lúc sau đến Manh Manh và Lê Tiêu đều là đóng phim mới quen biết, chuyện này là do Tống Tuấn Phong nói thay cô.
.......
Ngồi ở trong phòng thay đồ, Bắc Bắc nghĩ đến sắc mặt của Trần Lam, cảm khái lắc đầu: "Có phải em lại có thêm người ghét không?"
Trần Tĩnh cười nhẹ: "Có thể, ai bảo em may mắn đến như vậy."
Không thể không nói, Trần Tĩnh cũng mới biết hai người quen nhau như thế nào, cho nên lần này nghe Bắc Bắc nhắc lại, chị thấy ông trời đã ban cho cô ấy một bát cơm này, ăn vô đều có thể gặp được đạo diễn, đã thế còn hai lần! May mắn như vậy, quả thật người bình thường không có.
Bắc Bắc khẽ cười, cong môi nói: "Em cảm thấy lúc đó Mã đạo thấy em rất xinh đẹp."
"Đúng là em rất đẹp." Chuyện này Trần Tĩnh có thể hiểu chồng mình, "Chị đã xem qua bộ phim điện ảnh kia của em, quả thật em rất phù hợp với nhân vật đó, trách không được ông ấy ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng em, nếu không đã không bắt chuyện với em một cách liều lĩnh như vậy."
Bắc Bắc cười, liếc mắt nhìn Trần Tĩnh nói: "Tĩnh tỷ đối với Mã đạo thật là hiểu biết."
Trần Tĩnh kiêu ngạo nâng cằm nói: "Chứ sao, tụi chị đã bên nhau mười năm, không phải là mười tháng."
Nghe vậy, Bắc Bắc tính tính thời gian, yên lặng nói: "Tụi em còn chưa đến mười tháng."
Trần Tĩnh: "......"
Bởi đây là bộ phim vườn trường, nên Bắc Bắc trang điểm rất đơn giản, không cần phải phức tạp như phim cổ trang, về phần trang phục, tất cả đều giống nhau, đều là đồng phục học sinh.
Do phải quay phim ở trường học, nên có rất nhiều học sinh ở đó, nhưng tổ đạo diễn đã nói trước, nên lúc này có rất nhiều diễn viên quần chúng.
Cảnh đầu tiên là cảnh Bắc Bắc và Tống Tuấn Phong ở trong phòng học.
Thật ra cũng hơi khó quay, tại vì có quá nhiều người nên cảnh quay không được đẹp lắm, nhưng vì đạo diễn Lưu đã thương lượng với phía nhà trường từ trước nên lúc này trong lớp chỉ có thể quay một phần lớn những cảnh này.
Tóc của Bắc Bắc được cột thành đuôi ngựa, tóc xoăn của cô bị duỗi ra, trở nên rất mượt mà tự nhiên, về phần quần áo, đồng phục rất to, bao lấy thân hình gầy gò của cô bên trong.
Lưu đạo bắt đầu hô quay, sau nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng cũng qua.
Cuộc sống trong đoàn phim trôi qua rất nhanh, phim vườn trường đối với Bắc Bắc không khó, tính cách của nhân vật được hình dung rất rõ ràng.
Cô rất thích đối diễn với Tống Tuấn Phong, đừng thấy hằng ngày Tống Tuấn Phong hi hi ha ha, làm việc không đàng hoàng, nhưng khi nhập vai, cả người đều rất nghiêm túc, Bắc Bắc rất thích những người nghiêm túc.
Ngoài Tống Tuấn Phong, còn có Thẩm Thanh và những người khác đều rất tốt, tuy là người mới, nhưng họ rất nghiêm túc, đạo diễn Lưu cũng rất kiên nhẫn chỉ bảo mọi người.
Trong thời gian Bắc Bắc quay phim, hai ngày Chu Thịnh sẽ qua đây một lần, có những lúc bận rộn không thể đến, cũng sẽ cử người qua đây, đưa cho Bắc Bắc một ít trái cây linh tinh.
Bắc Bắc không quá thích ăn trái cây, chỉ khi bị bắt ăn, cô mới miễn cưỡng ăn vài miếng.
Cho nên Chu Thịnh không còn cách nào khác, cách hai ngày mang trái cây qua cho cô, tất cả đều là những loại cô thích, còn bắt cô ăn xong phải chụp lại gửi cho anh.
Đối với hành vi này của Chu Thịnh, Bắc Bắc không biết nên làm gì.
Nhưng cũng không thể không làm theo.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, nháy mắt đã tới giữa tháng 5, hơn nửa tháng trôi qua, ngày kỷ niệm thành lập trường của H đại cũng đã đến.
Là một sinh viên của trường, nên cô bắt buộc phải tham gia.

Tất cả sinh viên trong trường đều phải có mặt, bởi vì sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng xuất hiện trong ngày kỷ niệm trường.
Sau khi xin phép ở đoàn phim, Bắc Bắc chuẩn bị về nhà trước một ngày cho Chu Thịnh một bất ngờ lớn.
Trần Tĩnh đối với chuyện 'bất ngờ' này, rất khinh thường.
"Em nghĩ như vậy sẽ ngạc nhiên hả?"
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng, cúi đầu nhắn tin với Triệu Manh Manh: "Không phải rất bất ngờ sao, đáng lẽ ngày mai em mới về nhà."
Trần Tĩnh: ".....!Cứ cho là vậy đi."
Bắc Bắc cười hì hì, cong môi nói: "Đúng không."
"Đúng rồi, thật may là buổi sáng chị đã từ chối Trần Lam." Bắc Bắc đột nhiên nhớ đến chuyện hồi sáng, hai người thu nhập đồ đạc ra khỏi khách sạn, thì đụng phải Trần Lam đang đến phim trường.
Trần Lam nhìn hai người, tò mò hỏi câu: "Bắc Bắc hai người phải về nội thành hả?"
Bắc Bắc gật đầu: "Đúng vậy.

Khi nào thì đàn chị trở về?"
Trần Lam dừng lại, nhìn về phía hai người: "Là hôm nay, xe còn chỗ ngồi không, có thể chờ tôi một chút không? Chúng ta cùng về?"
Nghe vậy, Bắc Bắc theo bản năng nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh ho nhẹ, nghiêm túc nói: "Trần Lam."
"Hả?"
"Không phải lát nữa cô phải quay phim sao?"
Trần Lam nghĩ nghĩ rồi nói: "Không cần, chẳng qua tôi có đồ còn chưa dọn dẹp."
Trần Tĩnh nghe xong, tiếc nuối nói: "Vậy chắc không chờ cô được rồi, trừ khi cô có thể xuống trong vòng hai mươi phút nữa, bởi vì đưa Bắc Bắc về nội thành, tôi còn có chuyện gấp phải làm, cần phải đi máy bay, cô xem có thể làm nhanh được không?"
Trần Lam đeo khẩu trang nhìn hai người, nhíu mày suy nghĩ, "Hai mươi phút không được, tôi cần khoảng một tiếng."
Trần Tĩnh: "......!Vậy chúng tôi đi trước nhé?"
Bắc Bắc chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì nghe được âm thanh quen thuộc, là trợ lý của đạo diễn Lưu vội vàng chạy tới, nhìn Trần Lam nói: "Trần Lam tỷ, Lưu đạo nói phân cảnh vừa rồi có chút không đúng, cần phải quay lại."
Cứ như vậy, Trần Lam tiếp tục đóng phim, Bắc Bắc và Trần Tĩnh cùng nhau về nội thành.
Trần Tĩnh nhún vai, tiếc nuối: "Không phải là chị từ chối, mà là do Lưu đạo."
Bắc Bắc câm nín, đồng ý với cách nói này: "Thật là."
"Đúng không, nhưng mà chị tò mò hôm nay cô ta quay cảnh gì thế? Tại sao không trang điểm?"
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ một lát, nói với Trần Tĩnh: "Không hoàn toàn là mặt mộc, hôm nay quay dưới nước, nếu trang điểm xuống nước sẽ bị trôi đi, nên mới trang điểm nhẹ nhàng."
Trần Tĩnh nhướng mày: "Vậy sao?"
"Không rõ lắm."
Đối với chuyện của Trần Lam hai người cũng không nói nhiều, chẳng qua trong đoàn phim có tin đồn, bọn họ nói có thấy Trầm Lam ở cùng với một người, còn đi vào trong phòng.
Đối với chuyện này, cũng không có bằng chứng, cho nên chỉ có thể nói một câu liền cho qua.
Bắc Bắc thở dài, cảm thán: "Không nói chuyện của người khác nữa, em đi ngủ một lúc, đến nơi chị nhớ gọi em."
Trần Tĩnh gật đầu nói: "Ừ, yên tâm ngủ đi."
"Cảm ơn Tĩnh tỷ."
Trần Tĩnh cười: "Ngủ ngon, mới có thể cho Chu tổng một bất ngờ đặc biệt."
Bắc Bắc: "....!Tại sao em cảm thấy.....!Chị đang nói đến chuyện không đâu vậy?"
Trần Tĩnh nhướng mày: "Không đúng sao, cái này cũng bị em phát hiện? Không hổ là Chu tổng phu nhân."
Bắc Bắc: ".......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui