Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân

[Nguyên]
Thật ra béo không phải chuyện gì ghê gớm. Chẳng qua là nói thế thôi, chứ khi ngọt ngào qua, cảm động đi mất, những lời đấy cũng chỉ là lời tự an ủi bản thân.
Mỗi ngày soi gương đau khổ thấy mình chẳng khác gì một cục thịt viên, chỉ muốn đập vỡ quách cho rồi…
Mập lên rồi, sinh hoạt bình thường sẽ có nhiều chuyện không tiện, chẳng nói đâu xa, quanh quẩn chuyện ăn, mặc, ở, đi đứng thôi…
Này thì chuyện ăn mặc.
Tôi béo, quần áo đương nhiên đều phải mua mới, vì thế, tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm hoi trong khi đang ôn thi, tôi cùng mẹ và em gái đến cửa hàng bách hóa mua sắm. Tục ngữ có câu, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, tôi cũng hi vọng thế, mong sao ăn mặc đẹp hơn một chút thì có gì là quá đáng.
Thế mà…
Mặc cho tôi đang xem bộ nào đi chăng nữa, nhân viên bán hàng lúc nào cũng nói như sau – ‘Xin lỗi quý khách, bộ này không có cỡ của chị!’
Sao mà biết không vừa, tôi còn chưa mặc thử thì sao mà biết không vừa?!
Đi dạo hết một vòng, quần áo chẳng mua được bộ nào, niềm tin trong tôi bị đả kích nghiêm trọng.
Được lắm, bà đây không thèm mua đồ nữ nữa!
Mua đồ nam!!
Nhưng mà… lại chỉ có đồ thể thao với vừa.
Huhuhu….
Sau ăn mặc thì tới chuyện ăn uống.
Bạn nói đi, tôi béo đến thế này rồi, làm sao mà dám ăn bừa bãi? Kem que, bánh ngọt, chocolate, chân gà chiên, thịt kho tàu, những món này toàn là đồ béo lại nóng.
Thức ăn ngon đều cùng tôi nói lời tạm biệt.
Đến nỗi tôi ăn gà luộc và phải lột da cho đi nữa là!
Đau khổ quá đi!
Tiếp theo là chuyện ăn ở…
Cái vấn đề ăn ở này đương nhiên không phải nói tới chuyện phòng lớn hay phòng nhỏ, dù có béo thế nào thì diện tích nhà tôi vẫn có thể chứa được cái thân này, nhưng bồn tắm thì lại không. Tôi rất thích tắm bồn, dù là mùa nào, xuân hạ thu đông, đều thích ngâm người trong bồn tắm. Thế nhưng hiện tại thì, ngồi vào thì còn được, chứ muốn nằm xuống thì lại không thể.
Ngày đó, bồn tắm tam giác có massage cỡ lớn vẫn là đồ hiếm, hơn nữa, họa có điên mới mua cái bồn tắm lớn như vậy, tốn rất nhiều nước, tắm trong đó một lần, còn tốn hơn nhà người tăm tắm ba lần một ngày.
Buồn ơi là sầu…
Cuối cùng là chuyện đi đứng…
Nói một câu, chạy vài bước thôi tôi đã bắt đầu thở hổn hển. Đi cầu thang, mới lên lầu ba thôi đã cảm thấy lết không nổi, như thể quá khứ huy hoàng 400m trước kia của tôi như là chuyện từ đời kiếp nào.
Đáng thương cho thân tôi…
“Sống thế này còn ý nghĩa gì nữa chứ!!!” – Tôi ngồi ôn tập ngữ văn, than thở, than xong, đem đầu đập thật mạnh lên bàn, – “Chi bằng chết đi cho xong!!”
“Khỉ gió, ít ra chị còn có bạn trai!! Em đã có đâu!!”
Diễm Diễm cũng đang ngồi ôn tập trên giường, thấy tôi ồn ào không yên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tiện tay lấy quyển bài tập tiếng Anh đã làm xong ném thẳng vào sau ót tôi.
Nằm dài trên đống sách vở ôn tập, tôi ngẩng đầu lên… Phải rồi, tôi còn có một anh bạn trai cơ mà!!

Cực kì đẹp trai…
Lại còn một lòng một dạ với tôi nữa.
Được rồi… bà đây nhịn!!
Chỉ cần nghĩ tới Khang Duật, buồn bã oán trách trên mặt nãy giờ đều biến đâu hết, chỉ nghĩ mình cần phải sống thật tốt, cầm quyển sách giáo khoa ngây ngô cười trong vô ý thức.
Diễm Diễm đảo mắt, bộ khinh bỉ – “Chị cứ thế đi, lúc thì khóc, chốc thì cười, ra ngoài đừng nhận là chị em, dọa người lắm!!”
Tôi chả thèm quan tâm tới nó, trong lòng nghĩ, ngày mai là thứ bảy, sẽ được cùng Khang Duật ôn tập. Nhìn lên đồng hồ báo thức ở trên bàn, á, đã 11 giờ đêm rồi sao. Không được, không được, ngủ đủ giấc rất quan trọng, nếu không sẽ có quầng thâm mất.
Tôi vội vàng dọn lại bàn học, chạy đi rửa mặt, sau đó về phòng, nhảy thẳng lên giường rồi nằm xuống – “Ngủ ngon!”
Nhắm mắt lại, tôi cũng chả thèm để ý đến Diễm Diễm đang cú lầm bầm ở trên giường. Bây giờ chuyện ngủ nghê là quan trọng nhất.
Ngủ đủ giấc thì mới có tinh thần, da mới đẹp được.
Sau khi mập ra, tôi phát hiện mình càng ngày càng chả khác nào con heo, vừa lên giường đã chìm ngay vào giấc ngủ. Sáng hôm sau chút nữa là ngủ quên mất, chạy sầm sập như voi dộng nhà tới lui, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, không quên mang theo mũ, đầu tóc tôi bây giờ thuộc nhà họ Trọc, không thể không để ý. Tôi nói mẹ qua nhà bạn ôn tập, sau đó như chim sổ lồng, chạy như bay đến nhà Khang Duật. Không dè mới được vài ba bước, liền ôm cột điện thở hổn hển.
Sức hút trái đất với người béo thật là một vấn đề đau lòng muôn thuở.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Khang Duật sau khi mập lên, đúng lúc bác Thẩm vừa ra khỏi cửa đi mua đồ ăn sáng, bác nhìn tôi nhận không ra, thấy tôi chào, hỏi Khang Duật có phải ở trên lầu không, sau đó lủi thủi bước thẳng vào nhà, liền kéo lại hỏi – “Nè cháu gái, cháu là ai?”
Tôi xấu hổ không biết nói mình là ai, sợ làm cho bác giật mình. Từ khi ‘thay da đổi thịt’ đến nay, mọi người sau khi biết tôi là ai liền bị dọa đến phát hoảng. Bác Thẩm lớn tuổi thế rồi, nhỡ đâu dọa bác ảnh hưởng đến tim mạch thì chẳng phải là lỗi tôi sao.
Thế là tôi vẫn còn đang ấp úng, chả biết nên trả lời thế nào.
Thấy tôi chẳng nói gì, chẳng ngờ bác Thẩm lại tưởng tượng theo hướng khác, ra vẻ như thấu suốt chuyện tình cảm trai gái, nói với tôi – “Cô bé này, Tiểu Duật nhà bác đã có bạn gái rồi, dù là thời đại mấy cháu có thoáng đến đâu thì chuyện cướp bạn trai của người khác là không được, không được làm. Bác là người từng trải, nhìn cháu, sau này lớn lên sẽ…” – Bác nhìn tôi lần nữa, ngừng một phút như thể đang cố tìm từ, cuối cùng cũng tìm ra, – “Nhìn cháu, lớn lên sau này sẽ rất… trắng trẻo tròn trịa, Tiểu Duật nhà bác thì gầy nhom như thế, cũng chẳng hợp với cháu. Ông bạn bác có đứa con trai, rất xứng đôi vừa lứa với cháu, bác có thể giới thiệu hai đứa với nhau…”
Tôi chảy mồ hôi hột, thằng con trai của bạn bác ấy, tôi cũng đã gặp qua, so với tôi còn béo hơn tôi ba phần.
Tôi xấu hổ đứng tồng ngồng trước cổng, vào không được, lui không xong, miệng bác vẫn đang hoạt động liên tục, liến thoắng không ngừng nghỉ. Đến lúc tôi không chịu được nữa, định bảo bác tôi chính là Âu Dương Miểu Miểu thì vừa lúc ấy, Khang Duật vẫn còn ngái ngủ, người đang mặc quần đùi áo ba lỗ bước xuống gác, mới giữa tháng 6 nên anh cũng chẳng sợ lạnh.
Cơ mà dù cho chỉ mặc có quần đùi áo ba lỗ thôi thì trông anh vẫn rất đẹp trai.
Vừa thấy tôi, đôi mắt đang ngái ngủ kia tức thì sáng trưng như đèn pha, – “Miểu Miểu, sao em đến sớm vậy!”
Tôi nghĩ thầm trong đầu, sớm con khỉ mốc ấy, không thấy em đang bị chặn lại đây à, giải thích hộ em đi.
Bác Thẩm nghe Khang Duật gọi như vậy, khuôn miệng như bị trúng gió, đứng hình, lệch sang một bên – “Tiểu Duật, cháu… cháu gọi cô bé này là gì?”
Khang Duật như không hề phát hiện ra điều gì bất thường, trả lời tỉnh bơ – “Thì là Miểu Miểu, vợ cháu.”
Như thể không chỉ bị trúng gió không thôi, bây giờ thì cả người bác Thẩm cũng run lên. Bấy giờ thì Khang Duật đã hiểu chuyện gì, nói tiếp – “À, cháu quên không nói cho bác, Miểu Miểu…” – Anh liếc sang tôi, hình như muốn nói do tôi bị thuốc kích thích gây ảnh hưởng nên mới thế, nhưng biết tôi bị ám ảnh mấy chữ ‘thuốc kích thích’, nghe thấy thì như bị động kinh, vì thế liền thay đổi cách giải thích, bảo – “Miểu Miêu dậy thì lần hai, phát triển chiều ngang, cũng bình thường thôi mà.”
Dậy thì lần hai? Dậy thì lần đầu đã xong đâu, dậy thì lần hai là gì!!
Bác Thẩm đứng ngây người.
Khang Duật đành giục bác ra ngoài – “Không phải bác bảo đi mua sữa đậu nành sao, coi chừng người ta bán hết bây giờ, bác mau đi nhanh đi!”
Lúc này bác Thẩm mới hoàn hồn – “Ờ, ờ đúng rồi, sữa đậu nành…” – Nhưng vẫn tò mò, chốc chốc lại quay nhìn về phía tôi – “Tiểu Duật, không phải đâu, dậy thì đâu có nhanh đến vậy. Mới tháng trước bác gặp còn thấy Miểu Miểu gầy như que tăm, làm sao hôm nay lại…”
“Cũng có phải vợ bác đâu, bác hỏi kĩ làm gì, đi mau mau, đi mua sữa đậu nành đi…” – Khang Duật tiếp tục đẩy bác về hướng chợ.
“Không được, bác muốn biết…” – Bác Thẩm không ngừng quay đầu nhìn lại.
Khang Duật cũng không cho bác cơ hội hỏi thêm, ngay lập tức liền kéo cửa đóng lại, không để bác nhìn gì nữa.

Bác Thẩm đành ôm một bụng thắc mắc đi mua sữa đậu.
Khang Duật quay sang tôi nói – “Anh đi đánh răng rửa mặt, em lên lầu trước đi.” – Tôi gật đầu, ngoan ngoãn lên phòng ngồi chờ anh.
Chỉ chốc sau, anh vệ sinh cá nhân sạch sẽ thoải mái xong rồi đi lên gác, – “Ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” – Tôi đặt cặp sách lên bàn học của anh, lấy sách tiếng anh định ôn ra.
“Tốt, ngoan lắm.” – Khang Duật thân thiết ngồi cạnh bên tôi – “Để anh lấy mấy bài đã làm đưa em xem, có mấy đề anh nghĩ có khả năng sẽ ra thi.”
“Thiệt hả? Mau mau lấy cho em xem với!!” – Tiếng anh của tôi rất kém, trong khi quả thật anh lại có khả năng đoán đề rất tốt.
Anh cầm tập đề, chỉ vào mấy phần đã đánh dấu bằng bút đỏ, – “Có mấy chỗ này đây, em xem trước đi, coi như phòng ngừa, cũng chẳng thừa đâu.”
Tôi nhìn chăm chú – “Là chia thì động từ sao? Em ghét nhất là chia thì.” – Các thì trạng thái trong tiếng Anh đúng là rất biến đổi chả biết đâu mà lần.
“Xác suất ra đề trắc nghiệm và điền khuyết là rất lớn, em phải luyện nhiều, tuy điểm không cao, nhưng được phần nào hay phần nấy.”
Tôi chép mấy đề kia vào sách, dùng bút dạ quang đánh dấu lên, đột nhiên nhớ tới bác Thẩm, – “Mà anh lần sau đừng nói thế với bác Thẩm, anh xem ban nãy bác ấy bị anh dọa hết hồn.”
“Haha, thà dọa bác ấy còn hơn là dọa em!”
Nói thế cũng đúng!
Bây giờ tôi đối với những từ như thuốc kích thích, mập béo, viêm cơ tim thì ghét cay ghét đắng, nghe thấy thôi cũng muốn chịu không nổi.
“Nhưng mà… cũng đừng nên. Bác Thẩm đâu phải người ngoài.” – Bác ấy là ân nhân, mà anh còn phải ở nhờ nhà người ta dài dài nữa mà.
“Không sao đâu, bác ấy hiểu mà. Còn em thì sao, có thấy khó chịu chỗ nào không? Một tuần nữa là thi rồi, em đừng gắng quá, không khéo lại lợi bất cập hại.”
“Anh yên tâm, mẹ em quản kĩ lắm, em chỉ học đến 11 giờ mà thôi, quá một hai giây rồi mà phòng vẫn còn sáng đèn là mẹ sang ném thẳng lên giường liền.”
Hôm qua nhờ tôi đi ngủ sớm nên mới không có cơ hội ra tay.
“Hôm đi thi, bố mẹ em đưa em đi à?” – Trong mắt anh bỗng lộ vẻ hi vọng.
Tôi nghĩ nghĩ, trả lời – “Em cũng không muốn để bố mẹ đưa đi, hai người chắc chắn sẽ đứng trước trường đợi, thế càng làm em thêm căng thẳng thì có.”
“Vậy được rồi! Để anh đưa em đi, anh chờ em!” – Hai mắt anh lộ vẻ cao hứng, sáng trưng cả lên.
“Càng không cần!! Thế thì chả làm em căng thẳng hơn à!” – Cứ nghĩ tới việc anh đứng đợi trước cổng trường thì tôi còn tâm trí đâu mà làm bài.
“Căng thẳng gì cơ chứ, anh làm hậu cậu chứ có làm gì em đâu? Thi xong, anh đưa em về, nếu tiện thì đi ăn vặt cái gì đó, rồi tản bộ một vòng chẳng hạn.”
Tại sao tôi lại cảm thấy mục đích của anh là chỗ ‘sau khi thi’ cơ chứ.
Rõ là anh muốn hẹn hò, đúng là cái đồ bấp chấp cả thời điểm.
Nhưng mà nghĩ cũng đúng, nếu để bố mẹ đưa tôi đi, chắc chắn sẽ đợi tôi thi xong rồi đưa thẳng về nhà, làm sao có cơ hội gặp anh được, thế thì tính ra là ba ngày sẽ không được gặp mặt nhau.
Ừ nhỉ… nghĩ đi nghĩ lại càng thấy có lí.
Tôi thỏa hiệp.
“Được rồi, có điều không được về muộn quá đâu!” – Nếu không thì tôi biết giải thích thế nào với bố mẹ đây.

“Em nghĩ anh là cái loại không có chừng mực thế đấy à?” – Anh liếc nhìn tôi, nhưng giọng điệu thì lại có vẻ rất vui.
Đúng là đồ con trai, chỉ biết chờ có nhiêu đó.
Sau đó, cả hai đứa chúng tôi bắt đầu ôn tập thật chăm chỉ. Bác Thẩm có mấy lần lên gác nhìn lén tôi, đều bị Khang Duật đẩy xuống. Tới khoảng ba giờ chiều, Khang Duật nói muốn nghỉ giải lao, nên đưa tôi đi dạo vỉa hè một vòng.
Buổi tối đương nhiên là anh đưa tôi về.
Tại tôi không đi học suốt một tháng, bây giờ gần đến kì thi, tôi càng ôn tập chăm chỉ. Không chăm không được. Nguyện vọng một của tôi là vào trường trung học Nữ Trung, nhưng tôi cũng biết với thành tích trước giờ của mình thì viết vào như thế cũng chỉ cho đẹp vậy thôi, chứ nguyện vọng hai mới quan trọng – trung học Hồng Kiều, trường cũ của tôi. Đó mới đúng là mục tiêu chính của tôi. Điểm đầu vào trường chúng tôi không thấp, nhưng vì muốn có thể học chung một trường với Khang Duật, tôi nhất định phải cố hết sức.
Chớp mắt đã đến ngày thi, tôi nói mãi thì bố mẹ mới tha cho, không đưa tôi đi thi, vừa ra khỏi cửa tôi liền nhắm thẳng đến bến xe, Khang Duật đang đứng đợi ở đó.
Tôi chạy tới, thở hổn hển, Khang Duật đưa tay đỡ lấy chiếc cặp tôi đang đeo – “Mang bút chưa?”
“Rồi.”
“Tẩy?”
“Có.”
“Còn bài ghi chép mấy điểm quan trọng?”
“Cũng mang rồi!!” – Anh thật là dài dòng.
“Phiếu dự thi?”
“Mang rồi!!” – Ai lại dám quên cơ chứ.
“Tốt rồi!!” – Anh mỉm cười gật đầu hài lòng.
Tôi lườm quýt, bộ coi người ta là con nít à?
Trên xe buýt, anh như một vệ sĩ, giành chỗ ngồi, sau khi tôi ngồi xuống mới phát hiện anh đang cầm cái bao gì đó trong tay.
“Anh mang theo cái gì vậy?” – Tôi tò mò hỏi, anh nào có tham gia thi cử gì.
“Nước, khăn mặt, dầu, với đồ ăn vặt.” – Anh trả lời.
“Cho em à?”
“Hỏi thừa, anh dùng sao được. Em yên tâm đi, nước này là đã qua chưng cất, khăn mới, dầu này thì… dù là hiện giờ không nóng, nhưng khi cần thì em dùng để nâng cao tinh thần cũng được, đồ ăn là món bò khô em thích ăn nhất, đảm bảo là thịt bò sạch, không có tinh bột, khi em ngồi ôn tập buổi trưa có cái nhai cũng được.”
Ngày thi là của tôi, vậy mà anh lại chuẩn bị chu đáo đến thế.
So với bố thì anh còn giống bố tôi hơn.
Nhưng quả thật, tôi rất cảm động.
Chúng tôi không thi ở trường cũ mà ở trường khác, một phần ba tụi học sinh trung học Hồng Kiều chúng tôi được phân đi thi ở trường Thiên Sơn, rất gần trường tôi, mất 30 phút đi xe, một số khác ở trường Tiên Hà, vì Diễm Diễm chuyển trường vào sau nên số thứ tự giấy báo thi không gần với tôi, phải thi ở Tiên Hà, hơi xa so với trường tôi thi một chút, nên phải đi sớm hơn tôi 10 phút.
Khi tới trường, các học sinh khác cũng vừa đến. Tôi nhìn thấy cặp song sinh, Từ Doanh, Tông Lê Quân, thì vội vàng chạy tới chào tụi nó. Lưu Lý Quân và Phàn Tuyển thì khỏe rồi, tụi nó được tuyển thẳng, chả cần tham gia thi.
Bình thường, chúng tôi chỉ có một câu để hỏi – “Ôn tập sao rồi?”
Sau đó thì mọi người đều trả lời như một – “Tao chưa kịp coi, nguy rồi, không biết đề có ra đúng phần tao chưa học không nữa.”
Các bạn chú ý nhé, nếu câu này do tụi học sinh học lực trung bình khá, hoặc hơi kém một chút nói thì còn tin được, chứ mà lũ học sinh giỏi nói ra thì đừng tin làm gì. Đây là một trong bảng xếp hạng mười lời nói dối nhiều nhất của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đó.
Nghe tai này, cho qua tai kia luôn đi.
Tranh thủ lúc trường thi chưa mở cửa, đầu tiên, mọi người dò lại số báo danh của mình, sau đó kiểm tra phòng thi, tiếp theo là tụ lại một chỗ ráng cứu vớt lần chót — đọc lại sách, xem lại vở ghi bài, xem lại đề, xem lại tất cả mọi thứ có thể có liên quan đến kì thi, chỉ mong sao hai mắt có thể có chức năng như máy quay phim.
Khi cổng trường mở ra, chúng tôi đều lũ lượt kéo vào.
Khang Duật gọi tôi lại dặn – “Đừng căng thẳng!!”
Trước giờ tôi chẳng cảm thấy căng thẳng gì, thế mà mà nghe anh nói xong, lại cảm thấy hơi hồi hộp.

Anh lấy khăn mặt lau mồ hôi cho tôi, nhưng tôi có chảy giọt mồ hôi nào đâu. Lau cho tôi xong, anh lại tự lau ình, quả thật anh mới là người chảy mồ hơi.
“Miểu Miểu, nhớ phải làm bài cẩn thận, nhưng làm xong thì cũng đừng kiểm tra làm gì, càng kiểm càng thấy sai.”
Đúng là chí lí, lúc nào thi cũng vậy hết.
Tôi gật đầu.
“Được rồi, em đi đi!!” – Anh nói, nói xong, lại thấy anh đang hướng vào trường tôi.
Tôi giữ tay anh kéo lại – “Em mới là người thi!!”
Anh vỗ đầu một cái, – “À à đúng rồi, em thi, vậy em vào đi mau lên!!”
Tôi thở dài, bảo – “Em không sao đâu, anh đừng có căng thẳng quá như thế.”
“Anh nào có căng thẳng gì!!”
Ừ đúng rồi, không căng thẳng, thế sao còn nắm tay người ta thế làm gì, lại còn run run. Biết thế tôi không cho anh đến đây, ngược lại thành ra tôi cần phải chăm sóc để ý anh hơn.
Lằng nhằng với anh suốt mấy phút đồng hồ, sau đó tôi mới tiến vào phòng thi. Quay đầu lại thấy anh đang đi qua đi lại trước cổng như kiến bò trên chảo lửa. Thật tình, không biết khi tôi thi xong rồi có có kiệt sức mà chết không nữa!
Các thầy cô ở trường vội giục tôi mai tiến vào phòng thi, tôi cũng cố hết sức. Bước vào phòng thi, ngồi tại vị trí của mình, ngoại trừ đặt bút chì, giấy báo thi, tẩy ra thì tôi chẳng bỏ cái gì lên bàn nữa cả.
Trước khi thi, trong đầu ngoại trừ Khang Duật, tôi vẫn còn nghĩ về bài tập ban nãy chưa kịp xem cho xong.
Chờ giáo viên coi thi bước vào lớp, tôi không dám nghĩ tới cái gì nữa, luôn tự nhắc mình phải hít thở sâu.
Chuông vừa đổ, các thầy cô mở đề, đem phát, các thí sinh truyền đề cho nhau, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Kì thi tốt nghiệp vào cấp 3, Thượng Hải thi 6 môn, tổng cộng 510 điểm, trong đó ngữ văn, toán, và tiếng anh mỗi môn 120 điểm, vật lí, hóa học và chính trị mỗi môn 50 điểm.
Ngày thi đầu tiên, buổi sáng thi ngữ văn, chiều là chính trị.
Ngày thứ hai sáng thi toán, chiều thi lí.
Đến buổi thứ ba, sáng tiếng anh chiều thi hóa.
Thông thường khi thi xong, mọi người thường tập trung lại một chỗ hỏi nhau – “Thi được không?”
Thật ra, hỏi câu này xong, ai cũng muốn người khác trả lời rằng thi không tốt. Nhưng nếu Từ Doanh nói thi không tốt, thì trong đầu hãy nghĩ ngược lại đi. Rõ ràng là nó làm bài rất được.
Bình thường toàn thế, rõ ràng là thi rất tốt, nhưng cứ toàn phải bảo làm bài không được để phù hợp hoàn cảnh.
Đây cũng là lời nói dối được xếp hạng trong bảng mười lời nói dối của Trung Quốc.
Sau ba ngày thi, chuyện làm đầu tiên là xé sách, hoặc đem bán quách cho ve chai, trừ khi ở trường hợp ngoại lệ. Tôi cũng nằm trong trường hợp ngoại lệ này, tôi không xé, chỉ đem đốt. Đem đưa cho bà nội làm củi đốt. Tôi có mà hận mấy quyển sách này chết đi được.
Giữa tháng 7, ngày chúng tôi lên trường tập trung, các thầy cô sẽ phát phiếu điểm.
Đây là lúc hồi hộp nhất, dày vò tôi suốt từ tối qua đến nay, đến khi nhìn vào kết quả thi của mình, tôi khờ cả mắt.
Không thể nào, sao lại có thể như vậy?
Không, ít ra còn chút hi vọng!!
Ngày 28 tháng 7, khi tôi đang ở nhà gặm dưa hấu, nhận được giấy báo trúng tuyển của trường trung học Nữ Trung.
Tôi cũng không biết mình thi cử may mắn kiểu gì lại đậu nguyện một, không phải ai cũng bảo điểm đầu vào năm nay của trường Nữ Trung sẽ cao hơn mọi năm rất nhiều sao?
Sao lại như thế!?
Hi vọng sụp đổ tan tành.
Tháng 9 năm 1996, tôi trở thành nữ sinh năm nhất, trường cấp 3 Nữ Trung.
Cuộc sống trung học của tôi, sắp bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận