Tại quán cà phê sang trọng bậc nhất của thành phố, một người phụ nữ trung niên với dáng vẻ nho nhã đang ngồi cạnh cửa sổ vừa nhìn ra đường vừa thưởng thức tách cà phê nóng hổi.
Vân Hạ nhấp nhẹ ngụm cà phê sữa, đôi mắt khẽ híp lại khi trông thấy chiếc xe màu trắng sang trọng vừa dừng lại ở vệ đường.
Từ trên xe một cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng bước xuống, Chu Linh khoác trên người chiếc váy trắng tinh khiết.
Phần vai được thiết kế theo kiểu hai dây với cổ áo chữ V làm tôn lên đôi gò bồng đầy đặn.
Đuôi tóc được cột đuôi ngựa gọn gàng phối với đôi giày thể thao cao cổ.
Nhìn tổng thể cả bộ váy lẫn cách phối đồ đều cho thấy rằng cô nàng có gu thời trang vô cùng tốt.
Cổ áo chữ V tuy rằng hơi hở nhưng không vì thế mà trở thành khuyết điểm phản cảm trong mắt người ngoài.
Ngược lại vì được phối với giày thể thao và mái tóc dài cột cao càng làm Chu Linh thêm phần năng động.
Cô từ tốn bước vào quán cà phê nơi có người đang đợi, tiến đến gần người phụ nữ Chu Linh khẽ lên tiếng:
- Thẩm phu nhân!
Biết được Chu Linh gọi mình Vân Hạ lặng lẽ đặt tách cà phê xuống, bà ta xoay sang nhìn cô với nụ cười thản nhiên nói:
- Chu tiểu thư đến rồi à! Vậy chúng ta bắt đầu buổi trò chuyện thôi.
Chu Linh nghe vậy thì chỉ im lặng không nói gì, hàng chân mày cô khẽ nhướng lên nhìn người phụ nữ trước mắt, chất giọng ngọt ngào vang lên mang theo ý cười:
- Thẩm phu nhân, tôi không thích bị mọi người xung quanh chú ý.
Đặc biệt để đề phòng các paparazzi chụp lén tôi nghĩ tôi và bà vẫn nên đến góc khuất thì hơn!
Câu nói của Chu Linh khiến Vân Hạ có vài phần hơi sượng, mặt bà ta đơ ra mất mấy giây vì ngỡ ngàng nhưng vì không tiện từ chối nên cũng chỉ đành đồng ý:
- Được!
Nói rồi Vân Hạ đứng phắt dậy, ánh mắt bà ta chột dạ khẽ liếc nhìn Chu Linh rồi xoay đi bước đến bàn khác.
Thật ra ngay từ lúc ban đầu khi nhận được cuộc gọi Chu Linh đã có những nghi ngờ, chỉ vì không có bất kỳ căn cứ nào nên cô không dám khẳng định vội.
Nhưng khi bước vào bên trong Chu Linh đã ngay tức thời khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, việc Vân Hạ chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ đã phần nào chứng minh được suy đoán của cô lúc ban đầu.
Cuộc gọi sáng nay và cả cuộc gặp gỡ này thực chất chính là một cái bẫy, Vân Hạ đã dày công chuẩn bị sẵn chiếc bẫy này chỉ với một mục đích là khiến danh dự của cô và Cố Giai Thụy sụp đổ.
Sau khi nhận lời gặp gỡ Vân Hạ Chu Linh đã cẩn thận sai người điều tra rõ hành tung của bà ta vài hôm trước, kết quả cô nhận được không nằm ngoài suy đoán.
Vân Hạ đã âm thầm liên hệ với các tòa soạn báo và cả phóng viên để chuẩn bị tung ra một tin đồn thất thiệt, bà ta muốn mượn cuộc gặp gỡ này để dựng lên một màn kịch nhằm kéo gần quan hệ với Cố gia và vu cáo Chu Linh là kẻ phản bội.
Cụ thể kế hoạch của Vân Hạ rất đơn giản, bà ta đã cho người đợi sẵn bên ngoài để chụp lại tất cả.
Vân Hạ muốn lợi dụng lúc Chu Linh không để ý cố tình tạo ra một vài hành động thân mật nhằm chụp một vài tấm hình.
Sau khi đã có đủ chứng cứ để vu cáo bà ta sẽ tung chúng ra ngoài rồi đồn thổi rằng Chu Linh ép buộc bà ta phản bội Thẩm Ngụy để lấy tài liệu mật.
Chỉ cần tin đồn ấy lên các trang báo lớn sẽ là sự ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng cho cổ phiếu của Chu thị và thậm chí liên lụy luôn cả giá cổ phiếu của Cố thị.
Một mũi tên trúng hai đích quá mức hoàn hảo nhưng chỉ đáng tiếc rằng lại tính kế sai người.
Tại góc khuất của quán cà phê Vân Hạ bắt đầu lên tiếng:
- Chu tiểu thư, ở đây đã đủ kín đáo rồi có thể nói chuyện rồi chứ?
Nghe vậy Chu Linh khẽ mỉm cười, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ung dung đáp:
- Thẩm phu nhân có việc gì cứ nói!
- Nếu Chu tiểu thư đã đến vậy để không làm mất thời gian tôi sẽ nói thẳng.
Tôi muốn làm một cuộc trao đổi với Chu tiểu thư!
Chu Linh nghe vậy thì chỉ im lặng không nói, ánh mắt cô nhướng lên nhìn chằm vào Vân Hạ hỏi:
- Thẩm phu nhân muốn trao đổi cái gì? Tôi không có gì để trao đổi với phu nhân cả.
- Chu tiểu thư, thứ tôi muốn rất đơn giản mà thứ này chỉ mình cô có.
- Thứ chỉ tôi có? Là gì vậy?
- Chu tiểu thư, tôi sẽ chuyển nhượng cho cô 5% cổ phần của Thẩm thị.
Đổi lại tôi muốn cô nhường Cố tổng lại cho Mộng Dao!
Chu Linh sau khi nghe đề nghị này thì cả người bỗng run lên bần bật, cô không thể kìm chế cảm xúc của mình mà bật cười khanh khách.
Khẽ đưa tay lau đi vài giọt nước mắt chảy ra do cười Chu Linh nói:
- Thẩm phu nhân đúng là thú vị! Tôi thật sự không nghĩ bà dám đưa yêu cầu này.
Nếu Thẩm phu nhân đã mở lời thì tôi sẽ nói thẳng, bà cảm thấy 5% cổ phần đổi lấy tình cảm của một đứa con chồng có xứng đáng không?
- Xứng đáng! Chỉ cần là điều Mộng Dao nhà tôi thích, tôi đều sẽ làm!
- Nhưng làm sao đây? Đáng tiếc thay là tôi không đồng ý.
- Chẳng lẽ cô chê 5% quá ít?
- Không!
- Vậy tại sao?
- Bởi vì tôi không giống bà, có thể thản nhiên đem tình cảm cá nhân ra đổi.